Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 05: Quán trà Bỉ Ngạn.
Rạng sáng 5 giờ, Bắc Kinh, Thập Sát Hải.
Đây là khu bảo tồn di sản văn hóa nổi tiếng ở thành phố, tuy nhiên do sự xâm chiếm nghiêm trọng của những sự vật đến từ bên ngoài trong những năm gần đây nên những con hẻm nổi tiếng ở Thập Sát Hải đã bị gà rán Hàn Quốc, Takoyaki và kem sữa chua chiếm cứ, từ trên xuống dưới căn bản không thấy được mấy quán ăn vặt địa phương chứ đừng nói đến văn hóa hương vị Bắc Kinh.
(*) Takoyaki: Là một loại bánh nướng ăn nhẹ có hình cầu làm bằng bột mì với nhân bạch tuộc, nướng trong chảo takoyakiki.
(*) Kem sữa chua (Frozen Yogurt):
Tại trung tâm khu vực Thập Sát Hải có một nhóm nhân công đang đào bới hồ, dọc theo bờ hồ là các quán bar hộp đêm tràn ngập không khí hoài cựu những năm 80.
Cửa ải cuối năm sắp đến, người ở thủ đô phân tán gần hết rồi, con đường náo nhiệt thâu đêm suốt sáng với các quán bar khi trước đã trở nên quạnh quẽ, trừ một hai gia đình còn mở cửa buôn bán thì đa số đều đã treo thông báo tạm nghỉ.
Từ phố bar tùy tiện đi đến một giao lộ xa xăm nào đó thì ở đó mới thật sự là ngõ hẻm xưa cũ của Bắc Kinh, không có nhiều sự sửa chữa, không phồn hoa, sân tường thấp và phòng cũ toát ra cảm giác lạnh tanh tan hoang.
Trận tuyết vừa ngừng, trong hẻm nhỏ trải một lớp tuyết đọng dày đặc, từng chồng đồ cũ chất đống che lấp góc tường, vì không bị người đi đường giẫm đạp nên trông có vẻ sạch sẽ hơn không ít.
Ở sâu trong hẻm còn cửa tiệm bán đồ ăn vặt đã đóng cửa sổ, chỉ mở sáng bóng đèn sợi đốt trước hiên nhà. Bên trái là một khoảng sân hổ lốn rộng rãi được chủ nhân xây lại thành từng căn nhà mái bằng để cho những người làm công ăn lương ở nơi tấc đất tấc vàng này nhưng lại không có nhiều tiền thuê.
Bên phải cách cửa tiệm hai, ba mét có một cánh cửa nhìn không ra làm bằng gỗ gì, phía trên dầm cửa, dưới mái hiên cong treo một tấm biển, bên trên khắc hai chữ 'Bỉ Ngạn' bằng sơn mạ vàng âm u, là quán trà.
Thời đại này không nhiều người tình nguyện uống trà tu thân dưỡng tính, chứ nói chi là quán trà Bỉ Ngạn đây nằm ở vị trí xấu, căn bản sẽ không có khách du lịch lang thang đến xó xỉnh này. Vì thế trong một năm, quá nửa thời gian quán trà nằm trong trạng thái vắng tanh lạnh lẽo không người ghé đến.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà thậm chí người phụ nữ trung niên của cửa tiệm bán đồ ăn vặt ở sát vách chưa từng nhìn thấy quán trà sau cánh cửa trông như thế nào, chỉ biết chủ là một cậu thanh niên tính tình nho nhã, rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ qua tiệm của bà đổi mấy hủ sữa chua, luôn dẫn theo một con chó Nhật đuôi cuộn dáo dác phía sau.
(*) Chó Nhật đuôi cuộn: Chó Spitz Nhật là một giống chó cảnh có nguồn gốc từ Nhật Bản. Lông trắng như tuyết, được điểm xuyển bởi ba chấm đen do mắt và mũi tạo ra, làm cho chúng có nét mặt như lúc nào cũng tươi cười.
Bấy giờ, trong quán trà Bỉ Ngạn mở đèn lờ mờ, máy điều hòa dáng đứng thổi ra không khí ấm áp, một con ly miêu tam hoa nằm trên đệm ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng hô hấp khò khè.
Một tiếng cách nhỏ vang lên, ấm điện trên bàn ngừng đun nóng, người thanh niên ngồi chợp mắt trên ghế sofa cũng mở mắt theo.
Căn phòng này ít nhất cũng gần 30 độ, Thích Cảnh Du mặc sơ mi trắng và quần tây màu xám bạc, còn sợ lạnh mà khoác thêm chiếc áo choàng dày nặng lông cáo, làn da của y trắng bệch, giữa hai lông mày có âm khí bệnh trạng, thân hình thì cực kỳ gầy gò, dựa lưng vào sofa tạo cảm giác biếng nhác yếu ớt như không có xương.
Thích Cảnh Du nhìn đồng hồ treo tường, cầm ấm nước rót chút nước vào trong chén trà ở trước mặt mình.
Thấy có động tĩnh, ly miêu đứng dậy rũ lông, tản bước lại nằm bên cạnh chủ nhân, gọi meo một tiếng.
Thích Cảnh Du nâng chén trà lên thổi những lá trà trôi nổi, cúi đầu uống một ngụm trà nóng hổi, nói: "Hoặc là cút, hoặc là ra mở cửa."
Ly miêu nhảy xuống sofa theo lời y, đi vòng qua cái bàn ở đại sảnh rồi ra đến cửa, nó vừa đến gần thì chuông đồng màu đen treo ở phía trên cửa nhà bắt đầu kêu leng keng leng keng, còn chuông màu bạc bên cạnh lại không có động tĩnh.
Đây là đôi chuông đồng âm dương, một bên đen một bên bạc, yêu đến thì chuông đen kêu còn người đến chuông bạc kêu, treo ở cửa của đại sảnh là để nhắc nhở đến trước cửa thuộc loại nào.
Ly miêu ngừng chân nhìn chuông đồng một hồi rồi vươn móng vuốt lên vặn mở cửa ra khe hở, uốn người đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở đầu ngõ hiện ra hai bóng một người một thú, Hồ linh đi sau Lê Hoán, vừa rảo bước vừa dùng đuôi quét vết chân của hai người.
Bỗng đèn sợi đốt đang sáng ở ngoài cửa tiệm bán đồ ăn vặt ầm một tiếng nổ tung tóe, ánh sáng duy nhất trong đường hẻm biến mất. Lê Hoán quay đầu nhìn Hồ linh, nó đứng sau chột dạ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Ông ấy biết chúng ta quay về..."
"Hình như còn rất giận?" Lê Hoán đoán.
Hồ linh bi tráng gật đầu, "Ta bị ngươi hại thảm rồi!"
Hai người vào cửa, băng qua sân trước, Lê Hoán giẫm lên bậc thềm thì nhìn thấy một con ly miêu ngoan ngoãn ngồi xổm rửa mặt bằng chân ở cạnh cánh cửa nhà để mở.
"Đây là?" Cậu vừa ngoái đầu lại thì phát hiện Hồ linh cũng dùng tư thế tương tự gẩy cái mặt nhọn của mình, như khiêu khích tức tối nhìn ly miêu.
Lê Hoán: "..."
"Chính là nó!" Hồ linh nghiến răng: "Mỗi ngày nó đều tạo cảm giác tồn tại trước mặt chủ nhân, động một chút là vẫy đuôi cầu ôm, đuổi cũng không đi! Đúng là không biết xấu hổ!"
Ly miêu: "Meo ~"
Hồ linh tức khắc xù lông, nổi điên nói: "Ngươi xem ngươi xem!"
Lê Hoán đỡ trán, quyết định không quan tâm đến hai con yêu nhàn rỗi đau "bi" đi so bì nhau rửa mặt. Cậu băng qua hai con yêu nhìn nhau tóe lửa, đi vào trong quán trà.
Trên đầu cửa phòng, đôi chuông âm dương một đen một bạc dường như bất động.
Lê Hoán rón rén đóng cửa, còn chưa kịp xoay người thì cậu nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên trong bóng tối ——
Thích Cảnh Du lên tiếng: "Tiểu Hoán, con đến đây."
Lê Hoán liên tục nhớ lại biểu hiện của mình ở lần này. Ngoại trừ nhiệm vụ có xuất hiện vấn đề thì hình như không có sơ suất nào quá lớn thì phải, vả lại còn tự tay giết chết một con ấu trùng quái vật, thành tích không tính là tệ...
Dù nghĩ thế nhưng cậu vẫn hơi chột dạ, lề mề bước đến sofa nằm tận trong cùng của quán trà, Lê Hoán đến châm đầy trà vào chén, đồng thời chuyển mắt quan sát nét mặt của người đàn ông, dè dặt mở miệng, "Thầy, muộn thế này còn chưa nghỉ à?"
Thích Cảnh Du ừ một tiếng, nói: "Con chưa về, ta không yên lòng."
Nói xong, y giơ tay vén sợi tóc bên mặt Lê Hoán, đôi mắt chuyên chú nhìn vùng da thịt ở đó. Màu mắt của Thích Cảnh Du rất nhạt, là màu nâu nhạt gần với hổ phách, khi đối diện sẽ tạo cảm giác có lý trí và tầm nhìn. Đó là ánh mắt khôn ngoan đặc biệt, tựa như có thể nhìn thấu tất cả giả tạo người khác cất công dựng nên.
Từ khi hiểu chuyện Lê Hoán đã ở cạnh Cảnh Du, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, vừa là thầy vừa là bạn nhưng cậu không thích bị đôi mắt như thế nhìn chăm chú, đôi lúc cậu cảm thấy Cửu Vĩ có khả năng nắm giữ năng lực nhìn thấu lòng người, vì trước mặt người đó bản thân cậu xưa giờ không có bí mật nào không thể nói.
"Con bị thương?" Thích Cảnh Du hỏi.
Lê Hoán ngẩn người, cậu theo bản năng sờ má, sau khi phản ứng lại mới giải thích: "À cũng không hẳn là bị thương, bị xúc tu của con đó cắt da một chút, không sao rồi."
"Chảy máu, mùi rất rõ." Thích Cảnh Du chỉ vào sofa đối diện ra hiệu cậu ngồi xuống, dặn dò: "Sau này chú ý, đừng để chảy máu nữa. Máu yêu đối với đồng loại còn có sức hấp dẫn hơn của con người."
Lê Hoán chậm chạp gật đầu, không ngồi mà cởi túi xách xuống nói với Thích Cảnh Du: "Thầy, con mang xác về rồi này, con đó đã chết 4, 5 tiếng, trong phòng thì nóng, mau đông lạnh nó nếu không thân xác thối rữa sẽ ảnh hưởng đến phán đoán."
"Cũng được." Thích Cảnh Du buông chén trà, "Gọi A Ly vào đây."
Y hạ giọng xuống, cửa phòng cạch mở ra từ bên ngoài, bọt tuyết lất phất, một con vật xù lông trắng bóc lăn lộn chạy đến ôm chặt bắp đùi Thích Cảnh Du, chùi nước mắt nước mũi vào quần tây làm bằng thủ công có giá trị không nhỏ, nịnh nọt gọi: "Chủ nhân!"
Thích Cảnh Du: "..."
Cửu Vĩ đại nhân đau đầu, xách gáy kéo Hồ linh ra, Hồ linh nhẹ nhàng lăn một vòng, sau khi ngồi dậy thì tiếp tục chân chó vẫy đuôi.
Lê Hoán đứng xem mà thở dài trong lòng, lặng lẽ trách thầm lúc thầy mình hóa yêu chắc chắn đã bị nhiễu loạn ở đâu đó, bằng không trong ba hồn sao lại có thể có một hồn hóa thành linh thú ngu xuẩn không chịu nổi như vậy?!
"Chủ nhân," Hồ linh hỏi: "Có gì dặn dò meo?"
Lê Hoán: "..."
Thích Cảnh Du sai: "Dọn xác yêu cẩn thận, trời sáng ta sẽ kiểm tra."
"Vâng, chủ nhân ~" Hồ linh quay đầu ngậm túi xách Nike của Lê Hoán thong dong chạy vào buồng trong.
Lê Hoán thấy điệu bộ xứng với Samoyed của nó thì buồn cười, dư quang lơ đãng lướt qua thấy ly miêu long lanh mắt nhìn mình. Mặc dù A Ly nói nó là yêu nhưng quái lạ ở chỗ từ lúc vào cửa đến bây giờ, cậu không cảm nhận được yêu khí tỏa ra từ trên người nó dù chỉ một chút.
"Thầy, mấy ngày không gặp thầy nghĩ thế nào mà nuôi mèo vậy?" Lê Hoán xoa bóp cằm ly miêu bằng ngón tay, con mèo híp mắt hưởng thụ không sợ người lạ.
Thích Cảnh Du rất thương đứa đồ đệ nhắm mắt bịt tai làm ngơ này, thấy người trở về nguyên vẹn y không tiếp tục gương mặt lạnh nhạt nữa, mỉm cười nói: "Tự nó chạy đến đây, nếu con thích thì ôm về phòng nuôi đi. Nhưng mà con tiểu yêu này còn chưa đủ linh khí, chưa hiểu được mấy phần nhân tính nên không chừng ngày nào đó sẽ lại bỏ đi."
"Vậy con ôm đi nhé."
Lê Hoán thầm tính toán hôm nào tìm cơ hội ném con ly miêu ra ngoài cửa sổ, xem như hoàn thành hứa hẹn đuổi mèo với A Ly. Đúng lúc này, Thích Cảnh Du bỗng ngồi dậy, đẩy chén trà sứ Thanh Hoa đậy sẵn nắp trên bàn đến.
Lê Hoán đang chọc mèo bỗng cứng đờ, căng thẳng trong lòng, cậu liếc mắt nhìn chén trà rồi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của thầy.
Thích Cảnh Du tựa ra lưng sofa, ánh mắt nhìn Lê Hoán mềm mỏng và cưng chiều, y ấm áp nói: "Mở ra, uống đi."
"Thầy..." Lê Hoán mở miệng nhưng không biết nên nói như thế nào.
Thích Cảnh Du cười, rút điếu thuốc thơm ngậm rồi châm lửa, hút một hơi dài, nói: "Đừng tưởng thầy không biết gì, tiểu Hoán, con uống máu của mình để ức chế chứng nghiện máu, đây rốt cục là muốn sống hay muốn chết? Những gì thầy từng dặn dò, con quên hết rồi sao?"
Lê Hoán không dám nói gì, cậu do dự cả nửa ngày mới dùng ngón trỏ và ngón cái chậm chạp nắm nắp chén trà.
Chén sứ Thanh Hoa vẫn còn nhiệt độ nong nóng, trong khoảnh khắc nhấc nó lên, một mùi huyết tương tanh ngọt phả ra. Môi Lê hoán run run, gần như không thể đè nén dục vọng nóng rực lẩn trốn trong người, cậu cúi đầu tham lam ngửi mùi máu tanh, rồi uống cạn chén máu như con quái thú.
Huyết tương làm ướt cổ họng, chảy vào túi dạ dày, giây khắc đó, cậu tuyệt vọng ảo tưởng bản thân đang xé rách cổ họng của một người sống, không kiêng kị nuốt chửng huyết nhục của người đó chứ không phải run rẩy liếm láp chén trà như lúc này.
Yêu chung quy vẫn là yêu, đều là quái vật khát máu như mạng không có ngoại lệ.
Làn khói lượn lờ chầm chậm giữa hai người, âm thanh nuốt ngốn khát khao khó kiềm chế nghe càng đặc biệt rõ ràng trong quán trà tịch mịch. Thích Cảnh Du bình tĩnh nhìn mỗi một động tác của Lê Hoán, những cơn run rẩy bé nhỏ ấy khiến ánh mắt của người đàn ông dịu dàng hẳn, cuối cùng y hỏi: "Uống xong?"
Lê Hoán buông chén trà xuống, gật đầu cứng nhắc.
Cảnh Du cởi áo lông cáo ra, lấy cây mây nhỏ để ở trên tay vịn sofa đi ra chỗ ghế dài, lạnh nhạt ra lệnh: "Lại đây."
Lê Hoán biết mình không tránh được nên im lặng đứng dậy đi theo.
Tiếng bước chân ở phía sau dừng lại, Thích Cảnh Du xoay người, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của đàn ông từ từ vuốt ve cây mây bị vót đến sáng bóng. Y nhìn vào mặt Lê Hoán, đôi mắt hổ phách nhạt màu ban nãy còn chứa ý cười thoáng chốc biến mất không còn dấu vết.
"Quỳ xuống."
Hết 05.
——To Be Continued