MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 44: Hồn người ở đâu?
Một khoảnh khắc ấy, Lê Hoán hoảng hốt trước sự thẳng thắn chân thành trong lời nói của người đàn ông, cậu bỗng cảm thấy mình thật may mắn, có thể chiếm giữ phần dịu dàng như nước ít ỏi trên con người vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn ấy, có thể đứng bên cạnh anh, được săn sóc bảo vệ, được anh yên tâm giao phần lưng yếu ớt chỉ dành cho người tín nhiệm nhất.
Một người luôn bị huấn luyện như một thanh đao, từ nhỏ đã thiếu hụt thất tình lục thì một khi động tâm, có lẽ tình yêu của người ấy không quá mãnh liệt nồng cháy nhưng đó chắc chắn là thứ tình cảm và sự bao bọc sâu sắc nhất trên cõi đời, cũng như kiên định vững chắc nhất.
Lê Hoán xúc động, cậu thở hắt ra, thoáng bình ổn tâm tình sục sôi, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng bị vướng bởi tình cảnh lúc này không thể nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ đành nắm siết tay đối phương, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi anh."
Hình Nghệ im lặng nhìn chăm chú đôi mắt đen láy xinh đẹp của người nào đó, anh không nói gì, thu hồi dây dẫn, triệu hồi yêu thú Thừa Hoàng lúc trước thả ra.
(kuroneko3026.wordpress.com)
Lê Hoán xách con chuột yêu trên vai xuống, hỏi gã: "Là chỗ này?"
Lagrange phập phồng cánh mũi ngửi mùi trong không khí, mãi lúc sau gật đầu chắc nịch, nói: "Phải, nhưng hình như bên trong không có ai?"
Điều này không cần gã nói, Hình Nghệ và Lê Hoán cũng có thể phát giác được.
Tuy cả hai không phải yêu chân chính nhưng bị một phần yêu hồn trong cơ thể ảnh hưởng, chức năng cơ thể vượt trội hơn nhân loại bình thường, mức độ nhạy bén của ngũ giác cũng không thua kém gì yêu thú cấp thấp như Lagrange. Mặt trước của tòa xương người yên tĩnh, không có tiếng hít thở cũng không có tiếng tim đập, chứng tỏ Yểm Ma đã ra ngoài săn bắn, lúc này là thời cơ tuyệt nhất để lẻn vào.
Ý thức được điều đó, Lê Hoán ngẩng đầu nhìn Hình Nghệ, cả hai đối mặt, Hình Nghệ khẽ gật đầu, điều khiển Thừa Hoàng đi vào kiểm tra tình huống trước.
Lê Hoán đặt Lagrange xuống đất, xoa đầu gã dặn dò: "Ngươi chờ ngoài đây, tìm chỗ nào nấp kỹ, đợi lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được hiện thân, không cần bận tâm sống chết của bọn ta, trong 3 tiếng này dù kết quả thế nào Diêm Mạc cũng sẽ đánh thức chúng ta, đến lúc đó ngươi sẽ được an toàn."
Lagrange hơi khó xử nhưng do bản năng nhát gan của con chuột ngăn cản nên gã gật đầu nghe theo, nhanh chóng chạy đến ngôi nhà bỏ trống gần nhất, chui vào đống đồ hỗn độn ở ngoài cửa trốn. A Ly thấy gã làm thế thì cực kỳ khinh bỉ nghiến răng: "Nhát như chuột."
Lê Hoán quay người nhìn nó: "Ngươi cũng đợi ngoài đây."
A Ly sững sờ, ngơ ngác nhìn Lê Hoán: "Vì sao? Ta là linh sủng biến hình từ phân hồn của Cửu Vĩ, có thể chiến đấu có thể chống cự cũng không nhát gan, tiểu thiếu gia, ngươi có tình mới nên không cần tình cũ này nữa à meo?"
Hình Nghệ mặt không cảm xúc liếc xéo nó, lạnh lùng nói: "Không cần."
A Ly: "..."
"Không phải ý đó." Trước khi hồ ly xù lông, Lê Hoán vội hòa giải, "Hiện tại Yểm Ma đang ở ngoài, chúng ta biết ả nghe lệnh của Thanh Long Trọng Diệp, nhân cơ hội này có thể vào trong xem có đầu mối gì không. Nhưng hai người chúng ta không quen thuộc với khí tức của ma, lỡ trong quá trình lục soát ả bất thình lình quay về thì dễ rơi vào thế trở tay không kịp, vì vậy ngươi quan sát thay bọn ta, chỉ cần ả hiện thì trực tiếp động thủ, bọn ta nhận ra yêu lực của Cửu Vĩ sẽ lập tức xông ra giúp ngươi."
A Ly nhăn nhíu mày, lặng lẽ ngẫm nghĩ xong thầm thì: "Nghe cũng quan trọng lắm nhỉ meo?"
"Đúng vậy, A Ly của ta là đỉnh nhất, dù tiểu thiếu gia nhà ngươi có tình mới thì cũng không bỏ được chiếc gối ôm sống ấm áp ôm ngủ vào mùa đông." Lê Hoán chọt chọt chóp mũi ướt nhẹp của Hồ linh nào đó, cười nói, "Ngoài đây giao cho ngươi, chăm sóc Lagrange cho tốt."
A Ly được tâng bốc đến mức sung sướng toàn thân, chín cái đuôi phe phẩy phía sau, nó ngạo kiều nói: "Vậy cũng được, ngươi cẩn thận đấy gâu ~"
"Ừa, yên tâm." Nói xong Lê Hoán bước đến bên Hình Nghệ, hỏi, "Bên trong thế nào? Con rối của anh nhìn thấy gì?"
Hình Nghệ nói: "Tương tự với hiệu cầm đồ của Diêm Mạc, có điều tởm lợm hơn chỗ kia."
Ả Yểm Ma dùng xương trắng dựng nên hiệu cầm đồ, đoán chắc sẽ không lãng phí những bộ phận khác của cơ thể, Lê Hoán đã có chuẩn bị trong lòng nhưng nghe anh nói vậy vẫn khó tránh khỏi có phần buồn nôn.
"Đi thôi, không biết khi nào ả ta quay về, hơn nữa thời gian Diêm Mạc cho chúng ta không nhiều."
Hình Nghệ gật đầu không nói thêm, anh dựa sát vào tường nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có con quái vật kia mới không quay đầu, giơ tay phải làm ra thế "đuổi theo" sau đó không một tiếng động rời khỏi đầu hẻm, tiến vào màn mưa ngày càng dày đặc.
Cổng lớn của tòa xương người hé mở, là Thừa Hoàng chừa lại lúc đi vào, căn cứ theo tin tức con rối phản hồi với Hình Nghệ thì bên trong đúng thật không có ai, vì thế cả hai không hề dừng chân, chạy băng qua mảnh đất trống trước cửa hiên thì trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bên trong không đèn, sau khi cổng lớn đóng kín thì tầm nhìn gần như là số 0.
Lê Hoán lấy lá bùa ra đốt một bó nghiệp hỏa xanh lục sẫm màu để thắp sáng, chậm rãi đi vào sâu hơn.
Hình Nghệ đi phía sau cậu, ánh mắt có phần để ý nhìn bó nghiệp hỏa một lúc mới nhẹ giọng nói: "Trước kia nhìn thấy em đốt loại lửa này ở trong phòng tốt dưới tầng hầm, còn tưởng là lá bùa có gì đó khác thường, giờ xem ra là nhờ Phượng hồn ảnh hưởng."
Lê Hoán khẽ "Ừ", nụ cười trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, cậu nói: "Anh cũng biết mà, nếu không phải Trọng Diệp hiện thân bức thầy nói ra chân tướng thì tôi có lẽ mãi mãi cũng không biết mình chỉ là bán yêu. Từ nhỏ tôi không chỉ một lần nghi ngờ rốt cuộc mình là yêu hay người, dù sao tôi không triệu hoán được phân hồn, cũng không biết chủng loại yêu thú bản thể, nếu không phải có thể sử dụng huyễn thuật đơn giản và loại lửa này thì tôi thật sự không khác biệt gì so với phàm nhân."
Vừa nói hai người vừa băng qua hành lang, dừng lại trước cánh cửa ở cuối đường.
Yêu thú Thừa Hoàng ló cái mặt cáo từ trong khe cửa, mở to mắt thú trống rỗng tăm tối hướng về chủ nhân, ngoan ngoãn ve vẩy đuôi. Hình Nghệ không thèm nhìn nó, trực tiếp vung dây dẫn lần nữa thu hồi nó vào cuốn sách.
Lê Hoán nghiêng đầu quan sát động tác buộc cuốn sách lại của người đàn ông, mỉm cười đầy sâu xa, hoài nghi hỏi: "Lạ ghê, anh hung ác với con rối như thế mà tiểu yêu kia vẫn chấp nhận tín nhiệm anh, là vì sao?"
"Những con yêu khác như thế nào ta không quan tâm, chỉ cần em tín nhiệm ta là đủ." Hình Nghệ lặng lẽ cười, nhân tiện nói, "Phía sau cánh cửa này chính là vật cất giữ của Yểm Ma, ả bẻ xương người dựng nên hiệu cầm đồ này, những thứ còn lại đều đặt bên trong."
Hình Nghệ vừa nói vừa đẩy cánh cửa làm từ xương ngươi ở trước mặt, một tiếng két nhẹ vang, cánh cửa đẩy vào trong. Lê Hoán theo bản năng bước mấy bước lên trước, nghiệp hỏa chập chờn, sắc xanh lục tràn vào chiếu rọi những cái kệ đặt bảo vật làm chúng hắt bóng xuống tạo ra cảnh tượng kỳ quái.
"Ta qua đó nhìn." Hình Nghệ nói.
Lê Hoán gật đầu, đến gần một kệ bảo vật hai hàng ở phía trước.
Khác với hiệu cầm đồ của Diêm Mạc, trên những cái kệ này không bày lồng chụp bằng thạch anh, thay vào đó là từng chiếc lọ thủy tinh miệng rộng đựng đầy chất lỏng chống phân hủy, bên trong ngâm các loại nội tạng đã bị hút khô máu, thân lọ còn dán một loại giấy rất lạ, bên trên dùng chất lỏng màu nâu viết chủng loại nội tạng và ngày tháng.
(*) Lọ thủy tinh miệng rộng:
Đi qua mấy kệ chất bảo vật như thế, Lê Hoán dừng lại trước một chiếc lọ có màu sắc chất lỏng cực kỳ tươi mới, cậu vuốt nhẹ mặt giấy phân loại, xúc cảm thô ráp khô khốc lạ thường, dày đặc những đường vân và một ít... lông?
Là da người!
Lê Hoán rụt tay về, mày nhíu chặt, tâm mắng Yểm Ma đúng là không phải biến thái bình thường, ả không hề lãng phí nguồn nguyên liệu từ vật thu thập, chúng đều bị ả sử dụng cho chính hiệu cầm đồ và những thứ bên trong hiệu cầm đồ, đây thật sự là điểm giống nhau của ma ——
Khoan đã!
Nghĩ vậy cậu sực tỉnh nhận ra gì đó, nâng bó nghiệp hỏa lên nhìn quanh bốn phía. Phòng trưng bày này không quá lớn, hơn nữa bài trí thông thoáng, không có các vật che chắn như bình phong hay màn che, để đề phòng ngộ nhỡ thì Lê Hoán lại đi một vòng quanh phía ngoài, xác định trên vách tường không tồn tại cơ quan cửa ngầm.
"Hình Nghệ!" Cậu gọi, "Anh có phát hiện ở đây thiếu đi gì đó không?"
Hình Nghệ nghe thấy tiếng gọi của cậu vội chạy đến, hỏi: "Em phát hiện được gì?"
Lê Hoán nói: "Lần đầu tiên tôi đến hiệu cầm đồ Vạn Khánh của Diêm Mạc, từng được gã mời đi vào phía sau tấm bình phong nói chuyện, trong phòng trà ấy có một bể nước bằng sứ Thanh Hoa, bên trong dựng chất lỏng đen như nước mực và hồn của những con yêu vật từng giao dịch với gã. Mà ở đây ——" Cậu xoay người nhìn hàng kệ chất vật quý, không chắc chắn nói tiếp, "Yểm Ma dùng xương người dựng hiệu cầm đồ, thu thập nội tạng, lấy da người làm giấy, máu người làm mực, vậy còn... hồn của những người đó đang ở đâu?"
Hình Nghệ ngẩn ra, tiếp lời của Lê Hoán: "Có khả năng ả không cần hồn, cũng có khả năng kẻ cần hồn không phải ả."
"Yểm Ma là người trung gian?" Lê Hoán suy đoán, "Một mặt ả thu thập những thứ này theo ham muốn của bản thân, một mặt cung cấp hồn người cho kẻ khác, đã vậy lượng nhu cầu của kẻ đó không nhỏ."
Hình Nghệ không tỏ rõ ý kiến, anh hỏi ngược lại: "Nhưng đó vẫn chưa thể giải thích quan hệ giữa ả và Thanh Long."
Lê Hoán nói: "Biết đâu chúng ta đã nghĩ phức tạp quan hệ giữa ả và Trọng Diệp, dù Yểm Ma yếu thì vẫn là ma, Thanh Long mạnh hơn nhưng cũng chỉ là yêu, nói sao thì muốn ma cúi đầu xưng thần trước yêu là chuyện không thể, giữa bọn chúng có lẽ chỉ là quan hệ lợi ích, song Trọng Diệp có thể đạt được cái gì từ Yểm Ma chứ?"
"Là người." Hình Nghệ nói, "Yểm Ma qua qua lại lại trong giấc mộng tìm kiếm mục tiêu bản thân hứng thú, ả là ma đã tiếp xúc với con người nhiều nhất."
Lê Hoán không hiểu: "Trọng Diệp cần người... Là tìm lọ chứa gánh được Phượng hồn sao?"
"Đây là một vấn đề," Hình Nghệ trầm ngâm nửa buổi mới nói, "Còn một vấn đề khác, gã cần thân thể phục sinh hai hồn đã thu thập của Thanh Loan, hơn nữa cũng cần lượng lớn người sống để nghiệm chứng tỷ lệ thành công của kỹ thuật dung hợp, nếu là vậy ——" Anh thoáng ngừng lời, sắc mặt trầm xuống, "Chẳng lẽ ta..."
Lê Hoán nghe thế bất giác hơi trợn tròn mắt, cậu bước đến chụp lấy tay Hình Nghệ: "Trước hết đừng nghĩ nhiều, những điều đó chỉ là suy đoán của chúng ta, không hẳn ——"
Cậu còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nổ ầm, uy thế của Cửu Vĩ Yêu Hồ chấn động, cả hiệu cầm đồ bằng xương người cũng đang rung chuyển. Hình Nghệ và Lê Hoán nhìn nhau một giây xong một người rút đao, một người trực tiếp triệu hoán yêu thú Trùng Minh, cả hai không cần bất kỳ sự giao lưu nào mà quyết đoán lao ra bên ngoài phòng cất giữ.
Giây phút này tầng mộng cảnh thứ hai mưa như trút nước, khí đen lững lờ, trong màn đêm vang lên tiếng cười yêu kiều của phụ nữ.
Đuôi thú của Cửu Vĩ Hồ linh xòe ra, chân trước khuỵu xuống, nhe những chiếc răng nanh trắng phát ra tiếng gầm nhẹ mang mười phần uy hiếp.
Đột nhiên trong lúc đó khí đen tụ lại thành hình, hóa thành cô gái xinh đẹp tóc dài khoác lưới đen, Yểm Ma lơ lửng giữa trời, con mắt quyến rũ láo liên, ả nhìn từ trên cao xuống Cửu Vĩ Hồ linh dưới mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngay các ngươi sẽ đến, Diêm Mạc thân là Ma La đứng đầu lại bị một con hồ yêu mê hoặc trí não, nhắc đến đúng thật là sỉ nhục của loài ma chúng ta."
"Vậy còn ngươi?" Lê Hoán phóng ra hiệu cầm đồ, lớn giọng nói lên trời, "Ngươi với Trọng Diệp thì giải thích thế nào?"
Yểm Ma cười trầm, quay người nhìn sang cậu: "Yêu thú khác sao có thể đánh đồng với Thanh Long đại nhân? Chủ nhân bỏ xa giới ma một bước, giả như theo thời gian ngài ấy thành ma thì Diêm Mạc là cái thá gì!"
Lê Hoán phút chốc kinh hoàng: "Trọng Diệp... muốn thành ma?!"
"Không sai, ngàn năm biến chuyển, Diêm Mạc bị cấm túc giữa hai giới âm dương, thân phận đã sớm là thứ hữu danh vô thực, vị trí đứng đầu Ma La cho đến giờ cũng nên chuyển cho người khác ngồi rồi." Con ngươi hơi chuyển động, ả liếm kẽ môi đỏ thẫm, "Nói đi cũng phải nói lại, chủ nhân đang cần một phần Phượng hồn cuối cùng trong cơ thể ngươi, Cửu Vĩ dám bỏ mặc ngươi vào đây, quả là quá ngu xuẩn!"
Lê Hoán nhíu chặt mày, cậu run giọng giận dữ mắng: "Ngươi câm miệng!"
Cậu dứt lời, một luồng uy thế còn hung hãn hơn quét đến, chấn động đến mức mưa bụi tán loạn, Yểm Ma và Lê Hoán đứng song song cùng kinh sợ, không hẹn mà cùng nhìn về phía A Ly cách đó không xa.
Toàn thân Cửu Vĩ Hồ linh tỏa ra bạch quang lóa mắt, trong vầng sáng ấy hình thể nó bắt đầu bành trướng, đuôi dài đong đưa hỗn loạn, lông thú trắng tuyết mềm mượt như phát sáng, cùng lúc đó ánh mắt trong veo của hồ ly từ từ xảy ra biến hóa.
Lê Hoán nheo mắt lại, cảm thấy ánh mắt đó cực kỳ quen thuộc, cậu vô thức gọi theo bản năng: "Thầy?"
Trên mặt Yểm Ma lộ vẻ khiếp đảm, khó tin nổi lắc đầu: "Cửu Vĩ? Nó không phải linh sủng mà là Cửu Vĩ bản thể?!"
Tựa như chứng minh cho suy đoán của ả, Cửu Vĩ Yêu Hồ xoay một vòng hóa thành hình người.
Thích Cảnh Du khoác áo khoác, cả gương mặt giấu sau chiếc mũ trùm, người đàn ông nâng tay hơi vén mép mũ lên, y ngước mắt, trong ánh mắt lạnh lẽo nhìn Yểm Ma chứa chút ý cười chế nhạo.
"A Ly là linh sủng mà cũng là một phần yêu hồn của bản tôn, giữa ba hồn có thể chuyển đổi lẫn nhau, điều này Trọng Diệp không nói với ngươi?" Thích Cảnh Du chầm chậm cong khóe môi, sự buốt giá trong mắt càng đậm hơn, "Tất nhiên bản tôn không thể để tiểu đồ đệ cô độc mạo hiểm, nhưng cũng không ngại cho nó lấy ngươi ra để luyện tập."
"Ngươi!" Yểm Ma tức run người, ả cắn răng, "Ta tốt xấu cũng là ma, Cửu Vĩ ngươi xem thường ta lắm rồi!"
Thích Cảnh Du mỉm cười, hỏi ngược lại: "Thì sao, hôm nay bản tôn ở ngay đây, muốn xem tiểu đồ đệ tự tay diệt loại ma không biết suy xét nhà ngươi, nhìn xem giữa ngươi và ta rốt cuộc là kẻ nào quá ngu xuẩn?"
Nói xong y nhìn Lê Hoán, đổi thành ngữ điệu dịu dàng ấm áp: "Tiểu Hoán, con cứ yên chí động thủ, sư phụ ở đây, nếu ả ma này dám đả thương con dù chỉ một chút thì sư phụ sẽ để ả lĩnh hội một lần cái gì gọi là sống không bằng chết."
———— Đoạn kịch ngắn phát huy trí tưởng tượng ở cuối chương ————
Trong lúc đó, tại căn phòng ngủ nào đó ở hiệu cầm đồ Vạn Khánh.
A Ly vừa bị chuyển đổi bị Diêm Mạc đè dưới thân, nó hoảng sợ nhìn gã bằng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh, yếu ớt lên tiếng: "...Ngươi luyến thú hả? Ngại ghê ta không thích trò này, ta hứng thú với Samoyed ở con hẻm bên cạnh hơn nhiều."
Diêm Mạc: "..."
Ma La đại nhân bị đào hố máu đầy mặt, thầm mắng cái tên hồ ly đúng là không biết thương người gì cả, làm gì có ai tùy tiện đổi hồn vào lúc này chứ?! Lỡ như để lại bóng ma trong lòng sau này nhớ đến sẽ "mềm oặt" thì phải làm sao?! (╯‵ 口 ′)╯︵┻━┻
——— Hết •~\\(≧▽≦)/~———
——To Be Continued
Hết 44.