Đệ nhị chương

Mười hai tiếng đồng hồ sau khi bị thành quản tịch thu đồ đạc, Tiểu Mạn dẫn theo A Phương đi tới cửa chính của trung đội thành quản thành tây.

Hôm nay trời mưa dầm, mưa cứ đứt quãng rơi xuống, Tiểu Mạn đối mặt với cửa chính treo biển "Thành thị quản lý hành chính chấp pháp cục" nàng nheo mắt lại khi thấy mấy đại tự hèn mọn kia, sắc mặt âm trầm dường như đám mây đen chưa hề tiêu tan trên đỉnh đầu nàng. Nước mưa làm ướt tóc nàng, Tiểu Mạn vén tóc lên lỗ tai, ngẩng cằm, nhanh chóng đi vào, bày ra tư thế như liệt sĩ cách mạng anh dũng hy sinh.

Tôi tên là Long Ca...Cô muốn kiện tôi sao...

Tối hôm qua nằm trên giường, Tiểu Mạn đã hồi tưởng lại khuôn mặt tươi cười đáng ghét của nữ nhân kia vô số lần, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn lột xuống vỏ ngoài ghê tởm của nàng.

Long Ca! Cô chờ đó, tôi sẽ tố cáo cô!

Tiểu Mạn nghĩ đến lại cảm thấy vừa lòng hả dạ, nét mặt nổi lên nụ cười đắc ý.

"Nè, nè." A Phương vỗ vỗ lưng nàng, ý bảo nàng dừng lại.

"Chuyện gì?" Tiểu Mạn nghiêng đầu.

Không biết một lão đầu từ đâu chui ra, hắn mặc đồng phục bảo an, nhìn nàng từ trên xuống dưới một cách cảnh giác: "Cô tới đây làm gì?"

Giữ thái độ: người nào cản ta giết không tha, Tiểu Mạn trả lời rất phấn khởi: "Tôi tìm Long Ca."

"Tìm Long cô nương a?" Lão đầu sờ sờ cằm, tưởng nàng là người quen của Long Ca, "Vào đi, lên lầu quẹo phải, kiếm phòng thứ hai."

Tiểu Mạn nói tiếng cảm ơn, cũng không quay đầu lại liền đi lên lầu, đi tới đi lui trên hành lang hai người gặp nhiều tên nam nhân thô kệch, A Phương chột dạ kéo tay nàng: "Tiểu Mạn, rốt cuộc tụi mình tới nơi này để làm chi a..."

"Lấy lại đồ đạc của chúng ta. " Tiểu Mạn vừa đi vừa nói, đôi giày vải của nàng tạo tiếng vang khá lớn trên nền gạch men, "Tiện thể tố cáo luôn nữ nhân kia, coi nàng còn dám kiêu ngạo nữa không."

"Mình đã nói với cậu rồi " A Phương rõ ràng lo lắng, nhìn bốn phía chung quanh, "Thành quản đều xấu xa như nhau, cậu kiện đến cỡ nào cũng không có kết quả."

"Chưa kiện thì sao biết được kết quả?" Tiểu Mạn chống nạnh, lẩm bẩm, "Hiện tại thế đạo...Thói đời ngày sau, hủ bại..."

Đi qua một gian phòng làm việc, Tiểu Mạn đếm tới phòng thứ hai, đứng thẳng người, gõ cửa.

Trong phòng làm việc truyền ra tiếng cười nhưng cũng không thấy ai mời vào hoặc là ra mở cửa, Tiểu Mạn kiên nhẫn đứng đợi một chút, vẫn như trước không có phản ứng, Vì vậy nàng *nhất cổ tác khí xoay chốt cửa đẩy vào.

*nhất cổ tác khí: không ngừng nỗ lực cho đến phút cuối.

Bên trong có bốn bàn làm việc, bốn năm nam nhân vây quanh một bàn công tác đều chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, xem bọn hắn cười vui vẻ như vậy, khẳng định không phải vì công việc. Lòng Tiểu Mạn càng nóng như lửa đốt hơn, chuyện gì thế này! Chướng khí mù mịt.

"Ai? Cô làm gì vậy, vào đây sao không gõ cửa." Rốt cục có người phát hiện Tiểu Mạn, vẻ mặt hắn khó chịu hỏi nàng.

"Tôi tìm Long Ca." Tiểu Mạn hoài nghi bản thân mình đã vào nhầm phòng làm việc vì ở đây tất cả đều là nam.

"Long Ca đâu?" Các nam nhân đều nhìn thoáng qua một hướng rồi nói: "Nàng ra ngoài."

"Đi đâu?" Vậy chẳng khác nào uổng công mình tới đây?

"Không biết nữa." Nam nhân nhún nhún vai, hỏi lại nàng, "Cô tìm nàng có chuyện gì?"

"Tôi muốn khiếu nại cô ta." Tiểu Mạn tiến lên vài bước, nói với khí khái ngút trời.

"Ha ha ha ha..." Mấy nam nhân kia đồng thanh cười lớn, đây thực sự là chuyện hài nhất bọn hắn nghe được suốt mấy ngày qua.

"Có gì đáng cười?" Mặt Tiểu Mạn không đổi sắc, nàng nghĩ mấy người này chắc là điên hết rồi.

"Cô tìm nàng chỉ vì muốn khiếu nại?" Nam nhân nhìn vẻ mặt Tiểu Mạn nghiêm túc, hắn ho khan, miễn cưỡng ngưng cười, "Nàng đã làm gì cô?"

"Cô ta tịch thu đồ của tôi." Tiểu Mạn nói xong, đối phương lại cười một trận, nàng thật sự buồn nôn, những người này có phải bị rối loạn thần kinh không a?

Phía sau vang lên tiếng bước chân, hình như là tiếng giày cao gót chạm mặt đất. Tiểu Mạn mạnh dạn quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp chống lại người kia, quái...Nàng phải phẫn hận khi nhìn thấy nữ nhân này mới đúng chứ nhỉ, thế quái nào bây giờ mặt đối mặt trái lại không biết nói cái gì cho phải đây?

"Là cô à..." Vừa đi toilet về, phát hiện phòng làm việc có thêm hai người. Long Ca luôn luôn có dự cảm sẽ tái kiến Tiểu Mạn, cũng không hiểu tại sao, tối qua khi nhìn ánh mắt kiên định của mình trong gương Long Ca tin rằng nàng thực sự sẽ tìm đến mình.

Tiểu Mạn mím môi, lạnh lùng nhìn Long Ca rót hai ly nước nóng đặt lên bàn, nàng tranh thủ xoay người nhẹ giọng nói với A Phương: "Nếu như lát nữa họ không chịu trả đồ cho tụi mình thì tới lượt cậu ra tay rồi đó, A Phương!"

"Liên quan gì tới mình!" A Phương liếc Tiểu Mạn.

"Khóc lóc om sòm chứ gì!" Tiểu Mạn nghiêm túc gật gật đầu, nhiệm vụ khó khăn gian khổ này giao cho A Phương là hợp lý nhất!

"Hừ!" A Phương nhỏ giọng hừ một tiếng.

Long Ca dời hai cái ghế đến đối diện bàn công tác, mời hai nàng ngồi.

Tiểu Mạn không khách khí liền ngồi xuống, nàng không nói lời nào, nhưng A Phương thì cười hì hì nói cảm tạ, bị Tiểu Mạn liếc một cái sắc như dao cạo.

"Long tiểu thư..." Tiểu Mạn mới mở miệng, Long Ca giơ tay lên ý bảo dừng lại.

"Gọi Long Ca."

Bọn nam nhân nhiều chuyện đứng ở hai bên trái phải cợt nhả xen mồm: "Long cô nương, cô ấy nói muốn khiếu nại cô."

Lại có người tiếp theo câu chuyện, giả vờ e thẹn: "Ai u, sao lại đối xử với nhân gia như vậy? Phải chịu trách nhiệm với nhân gia a."

Long Ca tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Tiểu Mạn, thản nhiên nói: "Tốt, vậy cô muốn tôi chịu trách nhiệm về việc gì?"

Tiểu Mạn ngẩng đầu đang muốn nói, lại bắt gặp đôi mắt hàm chứa tiếu ý của Long Ca,nàng vội vàng đảo mắt sang chỗ khác. Nữ nhân này...cũng đều là thứ không đứng đắn như bọn nam nhân, đáng ghét chết đi được!

"Cô...trả đồ lại cho tôi."

"Chuyện này cô không thể trách tôi, cô nên tìm đội trưởng mới đúng a." Long Ca nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Tiểu Mạn uống nước do Long Ca rót, nóng đến đầu lưỡi nàng đều đã tê rần, lại nghe đối phương nói như vậy, ngữ khí bắt đầu nặng lên: "Ngày hôm qua tịch thu đồ đạc của tôi, giờ cô nói vậy là có ý gì!"

Long Ca trầm mặc một hồi, nàng khẽ chau mày, đôi mắt nhìn về phía trước một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Thái độ đến nhận lại đồ của cô đây sao?" Long Ca hỏi.

"Còn có thể là cái gì thái độ." Tiểu Mạn tức giận nói.

"Nếu như vậy..." Long Ca lắc đầu, "Xem ra tôi không thể giúp được gì, cô nên tìm đội trưởng, có điều...ngày hôm nay đội trưởng hình như đã ra ngoài."

Nàng hờ hững lật vài tờ giấy trên bàn, có lẽ nàng sợ đối phương không tin lời mình nên nàng xoay người hỏi người khác: "Tiểu Chu, hôm nay đội trưởng có tới không?"

"Đi công tác rồi."

Nhận được câu trả lời khẳng định của người khác, Long Ca quay trở lại nhìn Tiểu Mạn, nàng và A Phương ngồi song song nhau, A Phương trông rất khẩn trương, mà nàng thì...nhìn chăm chú vào Long Ca, ánh mắt sáng quắc.

(bởi vì trong lòng có hỏa, cho nên ánh mắt khi nhìn Long Ca mới có thể sáng quắc.)

"Oh, làm sao bây giờ..." Long Ca khẽ cười nhìn Tiểu Mạn, "Hay là, cô về đi."

"Long Ca!" Tiểu Mạn tức giận đến mức muốn bật lên khỏi ghế! Đây chẳng phải là khinh người quá đáng sao!

"Long cô nương, hay là cô lập biên bản phạt tiền rồi đem đồ đạc trả cho nàng đi." Một đồng nghiệp đề nghị.

"Phạt tiền?" Nhắc tới tiền, thần kinh Tiểu Mạn trở nên mẫn cảm, bản thân không ăn trộm ăn cướp lại còn bị phạt tiền?

Ánh mắt Long Ca có chút bí hiểm, mấy đồng nghiệp còn lại đều đã đi căn tin ăn, chỉ còn nàng và Tiểu Mạn vẫn còn trong tình trạng giằng co với nhau.

"Thành quản có quyền tạm giữ, tịch thu tài sản trái pháp luật của cô, hoặc là tài sản cướp đoạt được." Long Ca chậm rãi nói.

"Tôi làm gì mà trái pháp luật!"

"Không có giấy phép kinh doanh, xâm chiếm lòng lề đường, phá hư bộ mặt thành phố..."

A Phương thấy đối phương có ý không muốn trả, nàng chuẩn bị khóc lóc om sòm nhưng vì đối phương là một nữ nhân, nên nàng quyết định thay đổi sách lược.

"Thành quản đại nhân!" Nàng thê lương gào khóc, bắt đầu xài tuyệt chiêu, "Tôi và Tiểu Mạn đến từ vùng nông thôn nghèo, từ nhỏ không đọc sách nhiều... Trên có ông bà, dưới có em nhỏ, cả nhà hơn mười người đều trông cậy vào ít tiền lời bán ma lạt năng của bọn tôi. Chúng tôi mỗi ngày đều dậy sớm buôn bán, ma lạt năng bán không được thì không nói làm gì, đã vậy còn bị thực khách mắng! Thực sự không dễ dàng a......"

A Phương nói nửa thật nửa giả, nhưng đúng là việc buôn bán không dễ dàng, Tiểu Mạn ở bên ngoài lăn lộn mấy...năm nay, chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải nuốt hết vào bụng.

A Phương vừa nói vừa than thở khóc lóc, Long Ca vẫn không có biểu hiện gì, còn Tiểu Mạn thì đỏ hết viền mắt.

"Cô đừng khóc a..." Long Ca rút khăn tay đưa Tiểu Mạn, Tiểu Mạn hất tay nàng ra, quay mặt sang chỗ khác.

"Ai thèm khóc!" Mắt nàng có chút chua xót, dù vậy nước mắt cũng không rơi xuống.

Một bên A Phương còn đang kể lể chuyện thảm thương xưa của nàng, Long Ca nhìn nàng, lại nhìn Tiểu Mạn, có chút dở khóc dở cười: "Cô đối tốt với tôi một chút sẽ chết sao?"

"Thái độ tốt thì cô cũng có đem đồ trả lại cho tôi đâu?" Tiểu Mạn lườm nàng, khóe miệng Long Ca khẽ cong.

"Sẽ trả a." Long Ca nói xong, A Phương im lặng, Tiểu Mạn nửa ngờ nửa tin nhìn nàng.

"Tôi không đóng tiền phạt." Viền mắt Tiểu Mạn vẫn còn đỏ.

"Không cần đóng." Long Ca lấy ra một tờ giấy, viết vài chữ ở trên mặt rồi đưa cho Tiểu Mạn.

"Giấy bảo lãnh, kiểm điểm, chứng minh thư, bản sao thẻ căn cước." Tiểu Mạn đọc mấy chữ ghi trên giấy, chữ viết của Long Ca hơi ẩu, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, không phải là nét chữ xinh xắn mà nữ hài tử nên có.

"Làm xong những...thứ này rồi trở lại nhận đồ." Long Ca nói xong liền bổ sung thêm một câu, "Tìm tôi."

"Mắc mớ gì tìm cô?" Tiểu Mạn nghĩ Long Ca đang có âm mưu.

"Tìm người khác cũng được a, chắc là cô muốn đóng 500 đến 1000 đồng tiền phạt phải không?" Long Ca hững hờ cúi đầu soi soi móng tay.

"Không cần tìm đội trưởng sao..." Thanh âm Tiểu Mạn nhỏ dần, nàng hiểu là Long Ca đang chiếu cố mình.

"Về phía đội trưởng cứ để tôi."

"Đội trưởng nghe lời cô?" Tiểu Mạn tỏ vẻ không tin tưởng nàng cho lắm.

"Ừ... Nữ nhân dáng dấp đẹp một chút, nói chuyện dễ nghe một chút, đối phương sẽ không thể cự tuyệt." Long Ca cười khanh khách nói, cho nên dù ở tình huống nào nàng chưa bao giờ bị người cự tuyệt qua.

Đây chẳng phải là ngầm yêu cầu mình nói chuyện dễ nghe một chút sao? Hay là nữ nhân này đang khoe khoang mình xinh đẹp như hoa? Tiểu Mạn nhíu nhíu mày, yêu cầu quá đáng.

"Vậy tôi đi đây." Tiểu Mạn lôi A Phương đi làm thủ tục, đặng buổi chiều còn đến nhận đồ, lại vừa kịp lúc có thể bán vào buổi tối.

"Tiểu Mạn, " Long Ca bỗng nhiên gọi nàng, "Cô thiếu tôi một ân huệ nha."

"Cho nên?" Ngực Tiểu Mạn đầy oán niệm, nàng biết nữ nhân này không dễ dàng buông tha nàng.

"Cô làm gì để trả ơn tôi đây?" Long Ca nháy mắt.

"Mời cô ăn ma lạt năng! Đồ chay đồ mặn cứ lấy thoải mái!" Tiểu Mạn khoát khoát tay, đóng cửa lại.

Ăn ma lạt năng...do chính cô ta làm sao?

Long Ca nhớ tới bóng lưng người kia mặc áo sơmi trắng hòa quần jean, tâm tình nàng bỗng thoải mái hơn rất nhiều.

17/09/2015 sẽ có chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play