Trần Nguyệt lái xe chở Trương Dao, rất nhanh đã đến nhà hàng của cô ấy. Hiện tại là buổi chiều, nhà hàng không có quá nhiều khách, nhân viên cũng đều ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, có người còn chơi đánh bài, nhìn qua rất thoải mái nhàn hạ.
Trương Dao nhìn sơ một lượt liền nhận ra chú đầu bếp năm xưa.
"Chú Đại Hồ Tử" Trương Dao vui mừng kêu to.
Chú ấy giật mình, đột nhiên ở đâu ra có một cô gái xinh đẹp gọi biệt danh của mình, đầu bếp Đại Hồ Tử nhìn chằm chằm Trương Dao, vẫn không nhớ nỗi là mình có quen biết cô gái này.
"Chú không nhớ con sao, con là Trương Dao nè, trước kia làm công việc rửa chén"
Đầu bếp Đại Hồ Tử nhìn Trương Dao đứng trước mặt mình, vẫn không nhớ nổi sau bếp còn có một mỹ nữ rửa chén xinh đẹp như vậy, nếu có thì chắc chắn chú ấy sẽ nhận ra, Đại Hồ Tử lục lại trí nhớ của mình nhưng cũng không tài nào nhớ nổi.
"Năm đó chú hay trộm thịt cho con ăn, chú còn nhớ không? Chú còn nói con đang tuổi phát triển nên phải ăn nhiều một chút" Trương Dao giúp Đại Hồ Tử nhớ lại.
Nghe được Trương Dao nói như vậy, rốt cuộc Đại Hồ Tử cũng có chút ấn tượng, nhưng mà không đúng nha, cô bé năm xưa so với cô gái xinh đẹp trước mặt đâu có giống nhau, tuy nói là con gái sau mười tám sẽ thay đổi, nhưng mà cũng đâu có thay đổi nhiều dữ vậy!
"Cô là tiểu bất điểm đó sao?" Đại Hồ Tử nghi ngờ hỏi.
[Tiểu bất điểm: bé con, cô bé...]
"Dạ, đúng rồi, chú nhớ ra con chưa?" Tiểu bất điểm là cách gọi mà Đại Hồ Tử vẫn hay gọi Trương Dao, cho nên đến sau này Trần Nguyệt muốn tìm lại Trương Dao thì đi hỏi ba mẹ cô và Đại Hồ Tử thì họ chỉ toàn gọi nàng tiểu bất điểm, tên họ là gì cũng không biết cụ thể.
Đại Hồ Tử giật mình, đúng là con gái sau mười tám tuổi thay đổi nhiều thật a, càng ngày càng xinh đẹp. .
Truyện Thám Hiểm"Sở dĩ cô ấy trở nên xinh đẹp như hôm nay cũng nhờ một phần công của chú đó nha, ít nhiều gì cũng có sự góp phần của cá thịt mà chú trộm năm đó" Trần Nguyệt đứng một bên cười nói.
Ba người đứng giữa nhà bếp thoải mái tươi cười. Bởi vì chuyện của bà ngoại, nên Trương Dao khó mà vui vẻ được, hôm nay nhờ vào cuộc gặp gỡ bất ngờ này mà tâm trạng của nàng cũng phần nào được thả lỏng hơn "Hôm nay tôi mời, chúng ta cùng nhau ăn uống được không?" Trương Dao rộng rãi nói.
"Ở nhà hàng của tôi mà để mỹ nhân như cô mời khách coi sao được, mọi người nói có phải không?" Trần Nguyệt nhìn nhân viên trong nhà hàng nói.
"Đúng đó, đúng đó" Những nhân viên đứng đó cũng phụ họa theo.
"Nếu mọi người vui vẻ như vậy, để tôi làm mấy món sở trường, mọi người cùng nhau uống vài ly nha" Đại Hồ Tử nói xong liền bắt tay vào nấu đồ ăn.
"Được, tối nay tạm ngưng bán một buổi, tất cả chúng ta cùng nhau sảng khoái ăn uống" Trần Nguyệt lớn tiếng thông báo.
"Hay quá" Tất cả mọi người cùng hô lên.
Trương Dao nhìn Trần Nguyệt, từ lúc sống cùng Vương Khiết đên nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được không khí náo nhiệt, Trần Nguyệt là một người thật năng động, làm cảm xúc những người bên cạnh cũng tăng vọt lên.
Đại Hồ Tử vào bếp làm một hơi mấy món sở trường mang ra, mấy nhân viên phục vụ cũng khiêng ra một thùng bia, mọi người ngồi quây quần cùng một chỗ cùng ăn uống trò chuyện vô cùng hào hứng.
"Mọi người xem, tiểu bất điểm trước kia bây giờ lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất chuẩn, mọi người nói xem trước kia tôi trộm thịt cho cô ấy ăn là đúng chứ?" Đại Hồ Tử uống vào một chút khuôn mặt liền đỏ bừng, cầm chai bia đứng lên lớn tiếng nói.
"Đúng a, bởi vì ăn thịt cá do Đại Hồ Tử trộm nên tiểu bất điểm mới xinh đẹp như hôm nay!" Mọi người cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Đã thật lâu Trương Dao không cảm nhận được không khí hài hòa thoải mái như vậy, nàng cũng không nhịn được xúc động cầm chai bia nói với Đại Hồ Tử "Cảm ơn chú Đại Hồ Tử năm đó chiếu cố con, con mới được như hôm nay, nào, cạn ly" Trương Dao cầm lấy một chai bia nói.
"Được, rất sảng khoái" Nói xong Đại Hồ Tử cũng cầm chai bia cạn sạch.
Mọi người ngồi trong bàn, tôi kính anh, anh kính tôi, rất nhanh đã hết một thùng bia, Trương Dao chớp mắt nhìn Trần Nguyệt nói "Cô đừng keo kiệt như vậy chứ, lấy bia ra thêm đi"
"Haha, Trần Nguyệt tôi là người keo kiệt như vậy sao. Người đâu, vào hầm rượu lấy hồng tửu ra đây, chúng ta tiếp tục uống" Trần Nguyệt vung tay bảo tiểu đệ đi lấy hồng tửu.
Tiểu đệ đi vào hầm rựu lấy ra một thùng hồng tửu, vừa đủ cho sáu ngươi, mỗi người một bình. Không biết là do hôm nay mọi người quá vui vẻ hay là do rượu quá ngon, rất nhanh sau đó bình rượu đã thấy đáy. Hai người có tửu lượng thấp đã nằm gục trên bàn.
"Sao rồi, cô còn uống tiếp được không?" Trần Nguyệt nhìn Trương Dao hỏi.
"Ai nói tôi...tôi không uống được nữa, vào lấy thêm mấy bình nữa ra đây... cũng không thành vấn đề" Trương Dao nhìn Trần Nguyệt chống đối.
"Các người uống không nổi nữa thì về nghỉ ngơi sớm đi" Trần Nguyệt nói với Đại Hồ Tử và mấy tiểu đệ khác.
Trần Nguyệt chậm rãi đến gần Trương Dao nói nhỏ bên tai nàng "Trên lầu tôi còn giữ một bình rượu quý, có muốn thử một chút không" Trần Nguyệt cười xấu xa nhìn Trương Dao.
"A... cô thật xấu nha, cất giữ rượu ngon cũng không lấy ra, lão nương cùng cô uống tiếp" Trương Dao đứng dậy đi theo Trần Nguyệt lên lầu.
"Chỗ này là phòng của cô sao?" Trương Dao thấy trên lầu có giường ngủ, còn có sô pha, bày trí như một căn phòng riêng nên cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Uhm, khi nào tâm trạng không tốt hoặc có chuyện gì đó thì tôi sẽ tới đây uống rượu, sau đó thì ngủ lại" Nói xong Trần Nguyệt liền mở tủ lấy ra một chai rượu quý từ thời Louis mười ba.
"Woa, thật là rượu ngon nha, hèn gì cô giấu kỹ như vậy, hôm nay tâm trạng ai cũng tốt, thưởng thức thôi" Trương Dao ngã vào sô pha nói.
"Được, chúng ta uống tiếp" Trần Nguyệt lấy hai ly rượu ra rót đầy, một hơi uống cạn sạch một ly.
"Thích thật!" Trương Dao cũng uống cạn, cầm ly rỗng giơ lên trước mặt Trần Nguyệt.
"Ba mẹ cô đâu, hiện tại họ thế nào" Trương Dao cầm ly rượu để Trần Nguyệt rót đầy hỏi.
"Chết hết rồi, hai tháng sau khi cô nghỉ việc trong quán, ba mẹ tôi không chịu đóng tiền bảo kê cho bọn côn đồ nên bị bọn chúng đánh chết ngoài đường" Trần Nguyệt uống cạn ly rượu, mặt không chút thay đổi nói.
"Bọn họ là ba mẹ cô, sao cô có thể nói chuyện mà không chút lương tâm như vậy?" Trương Dao đá Trần Nguyệt một cái.
"Cái gì mà không lương tâm, ba mẹ gì chứ, năm tôi mười tuổi thì đã trong cô nhi viện, sau đó mới được nhận làm con nuôi, cô không thấy tôi không có chút gì giống bọn họ sao, con mẹ nó, mới nuôi tôi có vài năm đã chết" Trần Nguyệt đẩy chân Trương Dao ra, tiến đến ngồi bên cạnh nàng.
"Tôi khinh, tránh xa tôi một chút, bọn họ tốt bụng nuôi cô, cô còn nói như vậy" Trương Dao đánh một cái vào bụng Trần Nguyệt.
"Chết tiệc, bọn họ nhận nuôi tôi làm gì, rồi mới nuôi vài năm đã chết, con mẹ nó, làm cho tôi có người thân, có gia đình, rồi lại bỏ tôi một mình trên đời này, cô tưởng tôi dễ chịu lắm sao?" Bỗng nhiên Trần Nguyệt khóc lên, quát to với Trương Dao.
Vốn hôm nay tâm trạng của Trần Nguyệt không tốt, bị Âu Tỷ sai làm những chuyện mà cô không muốn làm, cho nên sau đó mới chạy tới quán ăn cũ một chút để tâm tình thanh thản lại, không ngờ vô tình gặp lại cô bé mà trước kia mình yêu thầm, bây giờ mới biết đó chính là Trương Dao.
Trương Dao không nghĩ Trần Nguyệt sẽ khóc trước mặt nàng, xem ra hai người chủ quán chết đi làm Trần Nguyệt chịu tổn thương rất lớn.
Thật ra, khi nhìn thấy Trần Nguyệt mở một quán ăn y như trước kia thì cũng đủ hiểu tình cảm của cô ấy dành cho ba mẹ nuôi của mình là như thế nào, huống chi Trần Nguyệt còn giữ lại Đại Hồ Tử làm đầu bếp. Có thể thấy được Trần Nguyệt không phải là người vong ơn.
Hai người hùng hùng hổ hổ mắng đối phương, đồng thời cũng uống hết chai rượu mạnh.
"Hết rượu rồi" Trương Dao ngồi dựa vào người Trần Nguyệt nói. Hiện tại nàng đã say đến mơ màng.
Sau khi Trần Nguyệt phát tiết bất mãn trong lòng thì cảm thấy vô cùng thoải mái, "Không ngờ cô uống cừ thật, cả chai rượu quý hiếm của tôi cũng uống sạch, cô phải đền cho tôi đi" Trần Nguyệt thuận tay ôm lấy Trương Dao.
"Lấy tay của cô ra, không phải cô nói mời khách sao, bây giờ lại nhỏ mọn như vậy" Trương Dao muốn đẩy tay Trần Nguyệt ra, nhưng nàng uống nhiều quá, cả người cũng mệt mỏi vô lực, cho nên nàng cũng không tiếp tục ngăn cản.
"Tôi nói mời khách chính là mời bia, chứ đâu có nói mời rượu quý hiếm, cô uống hết nửa bình rượu, hài lòng rồi chứ" Trần Nguyệt bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, tay ôm Trương Dao cũng không chịu để yên.
Sau khi ba mẹ nuôi của Trần Nguyệt mất, cô cũng bắt đầu gia nhập bang phái của Âu Tỷ. Âu Tỷ thấy Trần Nguyệt có tố chất nên rất coi trọng cô, muôn đặc biệt bồi dưỡng cô trở thành người kế nghiệp.
Trần Nguyệt giống như con rối giúp Âu Tỷ làm tất cả mọi chuyện, chuyện hãm hại công ty của Lâm Văn cũng bắt nguồn từ Trần Nguyệt. Nhưng đến lúc Vương Khiết xuất hiện, Trần Nguyệt mới chịu dùng lý do này để buông tha cho Triển Phong và Lâm Văn.
Tay Trần Nguyệt chạy loạn trên người Trương Dao, bởi vì uống rất nhiều rượu cho nên tác dụng của cồn rất nhanh làm khí huyết cả hai đều nóng lên.
Trần Nguyệt vươn một bàn tay nâng cằm Trương Dao lên, nhìn thẳng vào đôi môi mềm mại khiêu gợi của Trương Dao, không chút do dự hôn lên.
Phụ nữ bên cạnh Trần Nguyệt không bao giờ thiếu, nhưng cũng chưa có người nào vượt qua thời gian một tuần, cô thay đổi bạn gái so với thay quần áo còn nhanh hơn, hơn nữa những cô gái đã từng lên giường với Trần Nguyệt đều biết, Trần Nguyệt có một thói quen rất kỳ quái, mặc kệ cùng ai lên giường cũng không bao giờ hôn môi. Thói quen này chưa bao giờ phá vỡ.
Nhưng mà vừa rồi Trần Nguyệt lại không chút do dự hôn lên đôi môi Trương Dao, cũng có thể là do tác dụng của rượu, hoặc là cô muốn bù lại cơ hội trước kia mình đã bỏ lỡ.
Lúc Trương Dao phát hiện Trần Nguyệt đến gần mình, lý trí trong đầu nói cho nàng biết nàng phải đẩy Trần Nguyệt ra, nhưng mà...nhưng mà thân thể nàng hiện tại giống như là bị ai đó giữ chặt, không còn chút sức phản kháng nào. Không nhúc nhích nổi, để mặc đôi môi Trần Nguyệt đến gần.