"Lần trước con và bạn con về quê" Trương thúc chỉ chỉ Vương Khiết "Bạn con cho chú một số điện thoại nói khi nào bà ngoại xảy ra chuyện gì thì gọi vào số ấy. Sáng hôm qua, hơn mười giờ nhưng chú vẫn chưa thấy ngoại con ra khỏi nhà, ngày thường thì sáu giờ đã thấy bà ra trước cửa làm việc lặt vặt, chú thấy lạ nên mới vào nhà xem, không ngờ bà lại ngất xỉu trên mặt đất, chú vội đưa bà đến trạm y tế trong trấn, con cũng biết là chỗ đó không có đủ thiết bị y tế, khả năng của bác sĩ cũng có hạn, căn bản là không làm gì được, sau đó chú mới nhớ lại là bạn con có cho chú số điện thoại, chú liền gọi vào số đó"
"Nói rõ địa chỉ" Người tiếp điện thoại cũng không nói họ là ai thì đã lập tức cho xe tới.
"Từ chỗ này đến trấn còn rất xa, người nhận điện thoại muốn chú đưa điện thoại cho bác sĩ ở trạm xá trong trấn nghe, sau đó tình huống của bà được kể lại rõ ràng, người kia mới nói rõ thao tác cấp cứu cụ thể cho bà ngoại, đến nửa đêm thì người nhận điện thoại tới, bởi vì quãng đường xa cho nên khi đến nơi họ còn mang theo rất nhiều dụng cụ và thuốc men để cấp cứu cho bà, sau đó đưa bà tới đây" Trương thúc vừa lau nước mắt vừa nói.
Trương Dao quay đầu lại nhìn nhìn Vương Khiết, nếu không có Vương Khiết cẩn thận sắp xếp chỉ sợ là ngay cả gặp mặt bà lần cuối nàng cũng không có cơ hội.
"Vương Khiết, cảm ơn Vương, thật sự cảm ơn Vương" Trương Dao ôm Vương Khiết nghẹn ngào nói.
"Ngốc quá, cảm ơn cái gì, bà của em cũng là bà tôi, đó là chuyện tôi phải làm"
"Tất cả đã chuấn bị hết, lúc nào cũng có thể xuất phát" Địch đứng trước cửa nói.
Vương Khiết nhìn Trương Dao "Chúng ta phải đi thôi, đến nhà bà rất xa"
Vương Khiết cố ý chuẩn bị một chiếc Bentley đầy đủ tiện nghi Arnage Mulliner. Bởi vì phải đi một đoạn đường rất dài, xe Bentley rộng rãi có thể làm Trương Dao ngồi thoải mái một chút.
Lần đầu tiên Trương thúc nhìn thấy một chiếc xe sang trọng như vậy, mở to hai mắt không dám lên ngồi.
"Trương thúc làm phiền chú ngồi ở chỗ phó lái" Vương Khiết nhẹ giọng nói.
"Ờ..ờ, không sao, không sao" Trương thúc nghe Vương Khiết nói vậy thì vội lên xe ngồi, ngồi vào rồi thì Trương thúc lại sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút, thứ gì cũng làm chú ấy cảm thấy tò mò. Trương thúc nhìn sang tài xế, hắn mặc tây trang màu đen, mang kính đen, trên cổ còn có vết thương, làm người khác không rét mà run, Trương thúc rụt cổ sợ hãi ngồi yên.
Vương Khiết mở cửa xe sau để Trương Dao vào.
"Bà ngoại đâu? Em muốn ngồi chung với bà" Trương Dao đứng bên ngoài cửa xe nói.
"Bà ngoài ở xe phía sau, bởi vì đã đặt bà vào quan tài cho nên chỉ có thể đi bằng xe tang, xe đó chỉ có hai chỗ, tôi sắp xếp hai người tài xế thay phiên nhau chạy, như thế sẽ nhanh về đến nơi hơn, chúng ta ngồi xe này được không?" Vương Khiết ôn nhu hỏi.
Trương Dao thấy Vương Khiết sắp xếp đâu vào đấy như vậy nàng cũng không có lý do gì phản đối, gật gật đầu ngồi vào trong xe, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi bệnh viện Hắc Nhai.
Đến nhà bà Trương Dao thì đã là buổi chiều hôm sau, trong thôn đột nhiên có một chiếc xe sang trọng đắt tiền và một chiếc xe tang chạy vào, mọi người đều không nhịn được tò mò nên chạy ra nhìn.
Vương Khiết cùng Trương Dao xuống xe, lúc này nàng trở về nhà bà nhưng không có cảm giác hạnh phúc như trước kia nữa, không... không bao giờ có tâm trạng vui vẻ khi mở cửa vào nhà nữa, không thể gặp lại khuôn mặt tươi cười của bà ngoại chờ mình nữa. Nghĩ đến đó Trương Dao không cầm được nước mắt khóc òa lên.
"Trương Dao, chúng ta đem bà chôn cất trước, để bà có thể an nghĩ"
"Uhm" Trương Dao gật đầu, nàng tự bình tĩnh lại để có thể sắp xếp mọi việc trong nhà. Trương Dao dẫn Vương Khiết và mấy tài xế đi vào một khu đất trống "Trước kia ngoại nói, hy vọng khi bà trăm tuổi có thể chôn cất ở đây, canh giữ căn nhà này" Trương Dao chậm rãi nói.
"Được" Vương Khiết quay lại nói với mấy tài xế phía sau "Các người lấy dụng cụ đào ở đây"
Mấy tài xế gật đầu tuân lệnh, sau đó đi theo Trương thúc lấy dụng cụ.
Chẳng bao lâu sau, một cái huyệt to được đào xong, những người khỏe mạnh cùng nhau nâng quan tài đặt xuống.
"Em có thể nhìn bà lần cuối không?" Trương Dao đáng thương nói với giọng cầu xin.
Vương Khiết đồng ý nàng, bảo những người kia đem nắp quan tài mở ra.
Trương Dao nhìn thấy bà ngoại mặc quần áo do chính nàng mua, khuôn mặt già nua nhăn nheo nằm trong quan tài, giống như là đang ngủ, tĩnh lặng, yên bình, giống như nàng mở miệng gọi một tiếng bà ngoại thì bà sẽ thức dậy, mỉm cười nhìn nàng.
Cả đời bà ngoại đều không được hưởng phúc, lúc xưa, vì lo tiền ăn học cho nàng mà bôn ba trong thôn từ sáng đến tối, rốt cuộc đến khi Trương Dao có đủ điều kiện thì bà cũng đã già. Người đến khi có tuổi sẽ không chịu đi đâu, chết sống gì cũng muốn ở lại căn nhà mà bà vẫn sống từ trước đến nay, bà không chịu vào thành phố sống với Trương Dao, thật ra là bà sợ bà đã lớn tuổi, vào thành phố sẽ liên lụy Trương Dao. Trương Dao làm sao không biết tâm ý của bà, nghĩ đến đó nàng càng thêm đau lòng, quỳ gối trước quan tài của bà ngoại thật lâu không chịu đứng dậy.
"Trương Dao, hãy để bà bình thản ra đi, bà cũng không muốn nhìn thấy em thế này đâu" Vương Khiết nhẹ nhàng đỡ Trương Dao dậy, ra hiệu cho những người kia đem nắp quan tài đóng kín lại.
"Bà ngoại, bà ngoại" Trương Dao vừa thấy bọn họ đem nắp quan tài đóng lại thì lập tức hét to.
Mấy người kia bởi vì tiếng hét của nàng mà dừng động tác trên tay, Vương Khiết giữ Trương Dao lại để bọn họ tiếp tục.
Cuối cùng thì bà ngoại cũng vĩnh viễn ngủ yên trong quan tài, Trương Dao thoát khỏi Vương Khiết, vì bà mà rắc nằm cát đầu tiên xuống mồ.
Bởi vì bà ngoại ra đi vội vàng nên Vương Khiết chỉ có thể chuẩn bị một tấm mộ bia nhưng không kịp khắc lên mà chỉ có thể viết tên họ lên trên đó, Trương Dao vào nhà mở ngăn kéo lấy ra tấm ảnh chụp của bà, cẩn thận cầm trong tay, lấy tay lau lau, cuối cùng mới lưu luyến đem ảnh chụp dán lên mộ bia.
Một mộ phần như vậy hoàn thành, cuối cùng bà ngoại cũng mãn nguyện ra đi, vĩnh viễn nằm ở đây canh giữ ngôi nhà của mình.
Chờ đến khi mọi việc kết thúc thì mấy tài xế được Trương thúc sắp xếp cho về nhà mình ngủ, sáng mai mới rời đi. Vương Khiết và Trương Dao cùng nằm trên giường của bà, Trương Dao ôm Vương Khiết tiếng khóc đứt quãng, Vương Khiết chỉ im lặng an ủi nàng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
"Vương Khiết"
"Uh?"
"Sau này em có thể làm lại mộ bia cho bà được không, em muốn làm lại kỹ lưỡng hơn" Trương Dao nhỏ giọng nói.
"Được, không thành vấn đề, tôi sẽ cho người khắc lại mộ bia cho bà, sau đó xây dựng lại một chút để mộ phần không phải chịu cảnh mưa nắng"
"Uhm" Trương Dao gật đầu, vùi đầu vào trong ngực Vương Khiết lặng lẽ khóc.
Sáng hôm sau, Vương Khiết và Trương Dao mang hoa quả và đồ cúng ra đặt trước mộ của bà, cuối đầu lại bà ba lại rồi mới từng bước lưu luyến rời đi.
Khi về đến thành phố, Trương Dao bắt đầu nhờ người làm lại bia mộ, Vương Khiết cũng âm thầm chuẩn bị tất cả những gì Trương Dao muốn. Vương Khiết cho người thiết kế lại mộ phần, sau đó đưa bản thảo cho Trương Dao nhìn xem, khi cảm thấy mọi thứ đều ổn thỏa thì mới cho người tiến hành xây dựng.
—-
Vốn Trương Dao đã mệt mỏi liên tục vài ngày, Vương Khiết không muốn nàng phải lo lắng nữa nên để Trương Dao ở nhà nghỉ ngơi.
"Thật sự không muốn tôi ở nhà với em?" Vương Khiết nhìn Trương Dao hỏi.
"Thật sự không cần, Vương đi làm đi, mấy ngày hôm nay là thời điểm quan trọng của bộ phận tài vụ, Vương không đi làm sẽ có rất nhiều việc không được giải quyết, em không muốn Vương vì em mà ảnh hưởng đến công việc" Trương Dao phất phất tay nói, nàng hiểu rõ đầu tháng là lúc bộ phận tài vụ bận rộn nhất, Vương Khiết đã nghỉ mấy ngày, nếu không đi làm ngay thì sẽ không ổn mất.
"Vậy em có chuyện gì thì nhất định gọi cho tôi ngay biết không, không được một mình suy nghĩ miên man biết chưa?" Trước khi đi làm Vương Khiết không quên dặn dò Trương Dao.
"Uhm. Em biết rồi, Vương đi nhanh đi, không thì trễ đó"
Vương Khiết hôn hôn lên trán Trương Dao rồi mới rời khỏi nhà đi làm.
Trương Dao ở nhà đến trưa thì cảm thấy buồn bã, nàng thay một bộ đồ thoải mái ra ngoài cho khuây khỏa. Đến khi Trương Dao nhận ra thì nàng đã lái xe đến quán ăn mà nàng từng làm thêm thời trung học, tuy rằng nó đã bị phá vỡ, chỉ còn lại đống gạch vụn, nhưng nàng vẫn có thể tìm ra vị trí của quán ăn ấy.
Trương Dao không biết vì sao mình lại đi tới đây, nhưng trong tiềm thức luôn cảm thấy nơi này tạo cho nàng cảm giác thật an tâm. Hiện tại là buổi chiều, tiếng rao bán của những gánh hàng rong vẫn không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trương Dao, nàng đứng phía trước một cái ao, lúc xưa là chỗ rửa chén của quán ăn, mỗi năm dòng nước chảy qua nơi này đều ít đi một chút, bởi vì dầu mỡ của quán ăn cho nên màu sắc dòng nước cũng khác đi, nhưng Trương Dao vẫn dễ dàng nhận ra nó.
Đứng trước chỗ này làm Trương Dao nhớ lại tình cảnh lúc nàng làm công việc rửa chén lúc xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT