Lâm Miên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số không có ghi chú, nhưng hai năm qua cậu đã sớm thuộc lòng dãy số này. Là của Tạ Đình, Lâm Miên từ từ nhớ lại, ba tiếng trước cậu rời khỏi nhà Tạ Đình, tiện tay xóa luôn số điện thoại và Weixin của hắn.

Cho nên cậu có cần nhận cuộc gọi này không? Dù sao bây giờ cậu và Tạ Đình cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.

Trong lúc còn đang Lâm Miên tình thần hốt hoảng, đã có một tin nhắn gửi đến:" Đang ở đâu?"

Lâm Miên không muốn để Tạ Đình biết được địa chỉ của mình, hơi do dự, cố gắng khôi phục tinh thần, trả lời bằng giọng điệu khách khí nhất có thể:"Tạ tiên sinh, xin chào, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

Tạ Đình lúc này đang ngồi trên ghế salon trong căn hộ, vừa nãy hắn nổi giận đùng đùng chỉ muốn về nhà đừ người kia lên giường mà dạy dỗ một trận, ai ngờ khi đẩy cửa ra lại phát hiện trong nhà không có một bóng người, cơn tức giận nhất thời không thể nào phát tiết. Hắn nhắn tin Weixin cho Lâm Miên, lại xuất hiện một dấu chấm than màu đó báo hiệu không gửi được. Phản ứng đầu tiên của Tạ Đình chính là cái phần mềm ngu ngốc này lại trục trặc gì vậy, sau đó gửi tiếp một tin nữa, lần thứ hai nhận về một dấu chấm than đỏ đến chói mắt.

Tạ tổng lúc này mới cực kì không tình nguyện mà chấp nhận sự thật mình đã bị Lâm Miên block.

Hắn nổi trận lôi đình, nhảy nhót lung tung trong nhà như cái lò xo, muốn gọi điện thoại cho Lâm Miên hỏi cho ra nhẽ, điện thoại kêu tút tút hơn một phút, hắn đã bắt đầu buồn bực mất tập trung, không biết Lâm Miên ăn phải gan hùm mật gấu gì, ngay cả điện thoại của hắn mà cũng dám không nhận. Tạ Đình gấp đến mức đấm ngực giậm chân, chỉ kém đạp bay cả thổ địa, vừa giẫm vừa tiếp tục gửi tin nhắn cho Lâm Miên.

Hắn vòng vào phòng ngủ, chỉ thấy cửa tủ quần áo vốn đóng chặt đã mở tung, mà hai vali hành lí đặt ở góc phòng đã không cánh mà bay. Tạ Đình ngây ngốc đứng giữa căn phòng hai giây, sau đó nhận được tin nhắn đầy lễ phép từ Lâm Miên.

"Tạ tiên sinh." Tạ Đình đọc tiếng ra từng chữ một:" Xin chào, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

Ngữ khí xa lạ khiến Tạ Đình không khỏi nhìn lại tên liên lạc một lần nữa, lông mày hắn nhăn lại, trong mắt bắn ra tia lửa.

Tạ tiên sinh? Được lắm!

Tạ Đình tức đến muốn cười, tàn nhẫn kéo cổ áo, mở điện thoại di động, gọi đi.

Lâm Miên đợi nửa ngày cũng không thấy Tạ Đình trả lời, lén lút thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu bỏ đi Tạ Đình cũng không ngại, nhưng dù sao cũng là Tạ Đình bảo cậu cút, sao lại muốn gọi điện thoại cho cậu nhỉ?

Đừng nói là cậu mang quần áo của hắn đi, Tạ Đình muốn đòi lại đấy nhé, vậy thì cũng quá keo kiệt rồi. Lâm Miên nghiêm túc tự hỏi,  ngày thường nhìn Tạ Đình có vẻ hào phòng, chắc chắn sẽ không phải kiểu người hẹp hòi chia tay còn muốn đòi quà đâu, nếu thật là như vậy cậu sẽ rất khinh bỉ Tạ Đình.

Làm đàn ông mà như thế thì cũng quá tầm thường rồi!

Lâm Miên mải mê suy nghĩ, một người một não hoạt động hết công suất cảm thấy cực lì đói bụng, cậu tự đặt cho mình một phần đồ nướng, bánh bột chiên, cà hấp tỏi, thịt gà xâu, đậu nướng, cánh gà quay. Tất cả đều là đồ ăn mà cậu yêu nhất, lúc còn ở chung với Tạ Đình, hắn không cho cậu ăn đồ ăn nhanh, Lâm Miên cũng cố gắng kiềm chế bản thân mình, đã nửa năm rồi cậu chưa được ăn đồ nướng.

Càng nghĩ càng cảm thấy rời khỏi Tạ Đình quá có lời, bây giờ cậu có tiền có thời gian, còn có một cửa hàng đồ ngọt, mỗi ngày chỉ cần nằm một chỗ an nhàn thoải mà vẫn có thể sống dư dả, quả thật là hạnh phúc nhất trên đời, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là bên cạnh thiếu đi một soái ca, không được nhìn đã mắt thôi.

No bụng hay no mắt thì no bụng vẫn hơn, đồ ăn rất nhanh đã giao tơi nơi, Lâm Miên bây giờ không ở cạnh kim chủ cũng không cần duy trì hình tượng nữa, đầu tóc rối như tơ vò không thèm chải, mặc một chiếc áo T-shirt rộng rãi và một chiếc quần cộc, trực tiếp ngồi khoanh chân dưới sàn nhà gặm cánh gà. Cậu đang ăn đến vô cùng sung sướng, trên tay đều là dầu mỡ thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Miên suy nghĩ một chút xem nên thả cánh gà xuống rồi đi mở cửa hay là vừa ăn vừa mở cửa, cuối cùng vẫn là không bỏ được cánh gà, lê chân tới trước cửa. Cậu chuyển tới đây vẫn chưa nói với người nào, cũng  không biết là ai đến tìm cậu, ngoại trừ bên môi giới bất động sản, Lâm Miên không thể nghĩ đến trường hợp nào khác.

Lúc Tạ Đình nhận được tin Lâm Miên ra ngòi thuê nhà ở, tức giận đến mức suýt chút nữa đạp thủng tường, suýt chút nữa ý là, tường không bị làm sao, mà ngón chân Tạ Đình đã sưng vù. Vì thế hắn kéo theo đầu ngón chân sưng tấy, đau đến chảy mồ hôi lạnh nhưng vẫn kiên quyết duy trì dáng vẻ bá đạo tổng tài cả người treo đầy oán khí chạy đến trước cửa nhà Lâm Miên.

Hắn thậm chí đã nghĩ khi cánh cửa này vừa mở ra, hắn sẽ lập tức ra uy với Lâm Miên, ánh mắt sắc bén cũng được, đe dọa cũng được, nhất định phải để Lâm Miên trả giá vì dám bỏ hắn.

Nhưng Tạ Đình không thể ngờ rằng Lâm Miên xuất hiện trước mặt mình lại là hình tượng thế này... Đầu tổ quạ, quần đi biển, tay cầm cánh gà, giống hệt một tên lạng thang ở ngã ba ngã tư nào đó. Tạ Đình thấy cậu như vậy, tất cả những lời muốn nói đều mắc nghẹn trong cổ họng.

Tiểu tình nhân thơm thơm mềm mềm của hắn sao chỉ trong một ngày đã biến thành cái dạng này rồi?

Lâm Miên hiển nhiên không đoán được người ấn chuông là Tạ Đình, cậu chớp chớp đôi mắt, còn thản nhiên nhai xong miếng thịt gà, nuốt xuống, sau đó "rầm" một tiếng đóng chặt cửa vào.

Đờ cờ mờ.

Sao Tạ Đình lại biết chỗ ở của câu?

Tạ Đình suýt chút nữa đã bị cửa đập cho gãy mũi, hắn không thể tin nổi Lâm Miên lại có thể thẳng tay sập cửa như vậy. Hắn lấy điện thoại, mở ra bức ảnh hai tháng trước hắn chụp cho Lâm Miên. Trên màn hình là một cậu thanh niên trẻ trung hoạt bát, mỉm cười đầy ngọt ngào với hắn. Tạ Đình cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ lại người vừa cầm cánh gà ban nãy, một hồi sau mới dần dần chồng hai khuôn mặt này lên nhau.

Giỏi lắm, Lâm Miên, mới chỉ có năm tiếng đồng hồ đã giở trò biến thân chi thuật.

Tạ Đình hít sâu một hơi, nắm tay gõ cửa:" Tôi cho em năm giây, nếu còn không mở cửa thì tự lường trước kết quả đi."

Năm, bốn, ba, hai, một.

Cửa vẫn không mở.

Đờ cờ mờ.

"Có gì anh nói qua cửa cũng được."

Nghe xem, đây là lời con người nên nói sao?

Ngay cả Tạ Đình bao năm kiềm chế cũng phải tức đến trợn trắng mắt.

Lâm Miên cũng mặc kệ hắn trợn mắt, cậu mới là chủ nhân căn nhà này, cậu còn chưa tố cáo Tạ Đình tự ý đánh cắp địa chỉ đâu, nghĩ đến suy đoán của mình vừa rồi, Lâm Miên nói:" Không phải chứ Tạ tổng, anh có tiền như vậy, còn phải đòi lại mấy bộ quần áo rách nát kia à?"

Tạ Đình đầu óc mơ hồ:" Cái gì?"

Hắn chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng sột soạt rất to, không biết Lâm Miên đang làm gì, không lâu sau đó, cánh cửa lại mở ra lần nữa. Tạ Đình tưởng Lâm Miên cuối cùng cũng nghĩ thông suốt để hắn đi vào, ai ngờ một giây sau, một đống quần áo đã bị cậu ném ra, Tạ Đình bị quần áo đập vào người đến bối rối, chờ hắn phản ứng lại Lâm Miên đã đóng sập cửa vào. Tạ Đình bị đống quần áo quấn chặt, vẻ mặt không biết làm sao mới phải, chỉ có đầu ngón chân mơ hồ đau rát nhắc nhở cho hắn biết tình cảnh của hắn bây giờ.

"Quần áo trả lại cho anh." Lâm Miên cũng không tức giận, chỉ là không ngờ Tạ lại là loại người này:" Quỷ hẹp hòi. "

Tạ Đình không hiểu sao lại bị mắng, tức đến tức máu chạy ngược lên đầu, con mẹ nó ai thèm đống quần áo rách nát này!

Bình tình, bình tĩnh, Tạ Đình hít sâu mấy cái, cuối cùng tung ra đòn sát thủ:" Còn làm loạn nữa tôi sẽ đóng băng thẻ ngân hàng của em."

Vừa dứt lời, cánh cửa lập tức mở ra, để lộ một khuôn mặt tức tối, trừng mắt nhìn Tạ Đình.

Tạ tổng ý thức được mình không có tiền liền không còn giá trị gì nữa cảm thấy thất bại sâu sắc.

Muốn hỏi: Tôi muốn phát triển quan hệ thành tình yêu nhưng tình nhân tôi bao dưỡng hai năm không yêu tôi chỉ yêu tiền của tôi thì phải làm sao bây giờ? Gấp! Online chờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play