Chương 54: Phiên ngoại 04 (thượng)
Edit: April

Lục Trầm là một designer làm việc tại một studio nhỏ, tuy rằng lúc bình thường làm việc chỉ cần ngồi ở nhà ôm máy tính là được, nhưng đôi khi khách hàng phàn nàn thì bản thân vẫn phải ra ngoài một lúc.

Ví dụ như vị khách hàng đang có trong tay  —— đã là một bản nâng cấp siêu cấp phiền phức, siêu cấp khó tính.

Trước sau đều đã gặp mặt nhau ba bốn lần, bản thảo lớn nhỏ đều được chỉnh sửa nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không hài lòng.

Từ cách bố trí bố cục đến đường nét và cách phối màu, mỗi một hạng mục đều được lôi ra để nói.

Lục Trầm thực ra cảm thấy, người này chính là muốn vạch lá tìm sâu.

Không phải cậu mù quáng tự tin bản thiết kế của mình không có vấn đề.

Mà là bởi vì ——

Cậu đã lật qua lật lại sửa đổi bản thảo đến hai lần, lại so sánh với ý kiến phản hồi từ khách hàng. Nhiều lần chắc chắn rồi sau đó lại thở dài, trước kia nhất định mình đã vô ý đắc tội với vị khách hàng này, người này nếu như không phải làm kinh doanh, thì đây quả thực là tới để trả thù.

Rõ ràng màu sắc thay đổi dần từ sáng đến tối là do chính anh ta yêu cầu, nhưng bây giờ lại tìm đủ mọi lý do nói không đẹp, yêu cầu phải bỏ.

Không chỉ lần này, nhiều lần trước và sau khi sửa đổi theo ý kiến đều tìm ra chỗ mâu thuẫn, người này nếu không phải cố ý tới tìm lỗi, Lục Trầm sẽ đem tên mình viết ngược.

Cậu mới vừa tắm xong, trên đầu vẫn còn bốc lên hơi nước, ôm máy tính dựa vào đầu giường chết trân nhìn vào màn hình hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng —— không hề có biện pháp.

Vẫn phải tiếp tục chỉnh sửa.

Ai bảo trên hợp đồng người ta là phe Giáp, bọn họ là phe Ất chứ.

Tôn Ngộ Không tắm xong lau tóc đi ra, nhìn thấy bộ dạng bĩu môi của cậu, đang ngồi trước mặt cậu tiến tới nhìn vào màn hình máy tính: "Làm sao vậy?"

Vốn là đang tức giận, liền nghe thấy ngài Đại Thánh hỏi như vậy, trong khoảng thời gian này đã dốc hết tâm huyết vắt óc suy nghĩ tìm cách chỉnh sửa bản thiết kế, nhưng vẫn như cũ không được sự đồng ý, thậm chí còn liên tục bị hoài nghi về trình độ thiết kế ngay cả vấn đề thái độ cá nhân cũng khiến cậu cảm thấy sự ủy khuất bỗng chốc từ tận đáy lòng trào lên, giống như đang tưới nước có pha thuốc tăng trưởng cho cây non, lập tức trưởng thành thành đại thụ che trời.

Thân cây cành lá rậm rạp đâm vào lồng ngực cậu thật khó chịu, khóe mắt tức thì sụp xuống, Lục Trầm cắn chặt môi dưới, đáy mắt uể oải cơ hồ muốn tràn nước.

Tôn Ngộ Không lấy máy tính trên đùi cậu đặt sang một bên, tay đè trên gáy, ngựa quen đường cũ đem người ấn lên trên đùi của mình.

Nhẹ nhàng ôm eo cậu: "Làm sao vậy, ai dám ức hiếp tiểu ngu ngốc nhà chúng ta?"

Lục Trầm chợt đứng dậy, dẩu miệng: "Ai ngốc chứ, em vốn dĩ không có ngốc, đều do anh vẫn luôn gọi em như vậy, cho nên em mới ngốc."

Tôn Ngộ Không vuốt mái tóc rối mềm mại như nhung của cậu, cũng không nổi giận, thanh âm vẫn như cũ nhàn nhạt ôn nhu: "Được rồi, đều là tại tôi, cho dù có ngốc hơn nữa tôi cũng chịu trách nhiệm mà nuôi."

Lục Trầm bị nghẹn, sờ cái mũi không nói nên lời, cái đầu lần nữa ngã xuống nằm trở lại trên đùi của Tôn Ngộ Không, ngữ khí khó nén sự mất mát: "Em có phải rất ngốc hay không, trong lúc vô tình đã đắc tội với người ta mà mình cũng không biết, còn bị người ta tìm đến tận studio."

Kỹ năng giao tiếp xã hội của cậu rất kém, thỉnh thoảng ra ngoài tham gia mấy cuộc họp mặt ... đến cả tên của người ta cũng không nhớ.

Gặp người lạ cũng không dám chủ động tiến lên chào hỏi, cho dù được bắt chuyện thì cũng dăm ba câu liền lập tức kết thúc đề tài.

Kỳ thật cậu cũng không muốn, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy người lạ cậu liền hô hấp dồn dập, đầu óc trống rỗng, sau đó liền không nhớ được lúc đó mình đã nói cái gì, làm cái gì.

Lúc đầu Lục Trầm còn có tâm tư muốn thay đổi, cố tình đi đến những nơi nhiều người để rèn luyện bản thân, nhưng thật sự không thể kiềm chế được phản ứng của bản năng, thậm chí còn gây ra không ít trò cười cùng rắc rối, khiến trong lòng cậu không yên. Sau này Tôn tiên sinh cũng nói không cần phải miễn cưỡng, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

Lục Trầm cũng cảm thấy công việc của mình không cần bản thân phải trường tụ thiện vũ [1], cho nên cũng liền tùy tâm mà thôi.
[1] - Trường tụ thiện vũ: là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử", có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa". Hàm ý là "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công", sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

Có thể chính là khi đó không cẩn thận đắc tội với ai đó, lần này thì tốt rồi, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của studio.

"Đắc tội người nào?" Tôn Ngộ Không men theo mái tóc ngắn của cậu, vuốt ve cái cổ giống như đang sờ chó.

Chóp mũi quanh quẩn mùi hương quen thuộc, thủ pháp mát-xa của người phía sau làm người ta thoải mái đến mức muốn nhắm mắt lại, Lục Trầm nheo mắt miễn cưỡng áp chế cơn buồn ngủ: "Thì, chính là khách hàng của em."

Cậu đứt quãng đem những yêu cầu vô lý trong nửa năm qua của vị khách hàng kia kể lể ra hết.

Đến cuối cùng càng nói càng tức giận, càng nói càng kích động, nước miếng bắn tung tóe, Lục Trầm lôi cánh tay Tôn Ngộ Không, lòng đầy căm phẫn: "Chồng à, tên này thật đáng ghét, tìm đến em, nói đầu óc em đần độn cũng được đi, em cũng không so đo, anh ta còn tìm lỗi trên thiết kế của em, thiết kế của em trong studio cũng được đánh giá là số 1 số 2, anh ta sao lại có thể vũ nhục em như vậy, khách hàng lớn khi dễ studio của chúng em nhỏ."

Đôi mắt Tôn Ngộ Không tối sầm lại, nhếch môi, ngón tay cắm vào mái tóc của cậu giúp cậu mát xa, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Muốn tôi giúp em không?"

Phát tiết ra rồi Lục Trầm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khí thế giảm xuống. Cơ thể cậu khoan khoái vùi vào trong lòng Tôn Ngộ Không, giống như con mèo lười biếng, ban nãy vừa mới nổi giận xù lông giờ đã xẹp xuống, ngoan ngoãn liếm da: "Không cần." Cậu trở mình chôn mặt mũi trước bụng Tôn Ngộ Không, mỉm cười chọt vào bụng của đối phương, thật cứng, "Nếu như ông chủ biết được anh là chồng em, về sau nhất định sẽ chèn ép em, em sẽ không cho ông ta có cơ hội, không phát tiền thưởng cho em."

Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lúc: "Việc của người kia đừng có nhận nữa, việc trên tay còn chưa làm xong thì chuyển cho người khác đi."

"Chồng thật là tốt, bất quá em cũng không có tức giận đến vậy, em chỉ là thuận miệng than phiền thôi, không cần đâu." Lục Trầm ngượng ngùng, mặt mũi chôn trong ngực Tôn Ngộ Không dụi qua dụi lại không muốn đi ra.

Vừa rồi cậu giống như một đứa con nít, bị phê bình liền về nhà tố cáo với phụ huynh, thật là quá mất mặt.

Tôn Ngộ Không nắm lấy phía sau cổ áo của cậu, xách người từ trong chăn ra: "Tôi không đồng ý để em làm, em còn muốn làm sao?"

Lục Trầm kéo chăn đắp đến vai, nghi hoặc nhìn hắn: "Tại sao?"

Tôn Ngộ Không nằm xuống bên cạnh, ôm lấy vai cậu từng câu từng chữ nói: "Tiểu ngu ngốc chỉ có tôi mới được gọi."

"!!!!!!" Khuôn mặt Lục Trầm hồng hồng, cái đầu chui vào trong ngực Tôn Ngộ Không, bàn tay níu chặt lấy quần áo của hắn, "A, anh tại sao lại như vậy chứ."

Tự nhiên nói đến cái này, có chút. . . Xấu hổ.

Tôn Ngộ Không vỗ lưng cậu: "Sao vậy?"

Lục Trầm xấu hổ đến đầu bốc khói: "Không, anh, anh sao lại......" Anh anh anh nửa ngày cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh, Tôn tiên sinh mỉm cười, vỗ lưng dọc theo cột sống để giúp cậu mát xa xương cổ, "Vậy đừng làm việc với người đó nữa, có được không?"

Lục Trầm hơi do dự chớp mắt, rồi gật đầu.

Lời chồng nói còn lớn hơn ông Trời.

Huống chi, cậu cũng không muốn làm.

Người này quả thực rất quá đáng.

Dừng một chút, Tôn Ngộ Không liếc nhìn máy tính của cậu, đem người ở trong ngực ôm thật tốt, vỗ nhẹ nhẹ hai cái: "Những thiết kế trước kia của em tôi đều có xem qua, trên cơ bản là không có vấn đề, nếu hắn không hài lòng vậy chỉ có thể nói rằng bản thân hắn không thích cách sắp xếp và ý tưởng của người thiết kế, gu cùng phong cách cá nhân bất đồng, em dù có chiều theo như thế nào cũng không thay đổi được thói quen thiết kế nhiều năm nay của mình."

"Vậy ngày mai em gặp anh ta một lần xem sao." Nghe hắn nói như vậy, Lục Trầm trong lòng thoải mái không ít, thở phào một hơi, mặt cọ trên eo hắn lăn qua hai cái, bĩu môi thấp giọng than phiền.

Tôn Ngộ Không đem người kéo ra, nhìn đôi môi hồng nhuận bị cắn, hiện ra thủy quang, duỗi tay xoa xoa: "Gặp làm gì?"

Lục Trầm đột nhiên há miệng, cắn đầu ngón tay của hắn, hàm răng nhẹ nhàng nghiền mài nhìn hắn bất đắc dĩ mà cong cong khóe môi, lúc trò đùa tai quái thành công thì cười hì hì: "Vừa rồi anh ta có hẹn em gặp mặt, nói muốn gặp mặt để bàn về ý tưởng của anh ta, vừa khéo, ngày mai em sẽ nói thẳng kêu anh ta đổi người."

Đôi mắt Tôn Ngộ Không tối sầm lại, rút đầu ngón tay ra nắn vuốt, đáy mắt thoáng qua một tia xúc cảm phức tạp: "Ừ, vậy ngày mai tôi đi cùng em."

Lục Trầm liên tục lắc đầu: "Không cần không cần, ngày mai anh cũng cần đi làm mà, hơn nữa, tụi em hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần cổng tiểu khu, cũng không cần băng qua đường, yên tâm đi, không sao đâu." Cậu chống đỡ nửa người trên, ở khóe miệng ngài Đại Thánh hôn một cái, tỏ vẻ muốn lấy lòng.

Tôn Ngộ Không kéo chăn đắp cả hai: "Không sao, buổi sáng ngày mai đúng lúc không có việc gì làm, em ngốc như vậy, bị khi dễ cũng không biết."

Lục Trầm: "QAQ" kỳ thật cũng không có ngốc đến vậy.

Hơn nữa!! Nói đến tình cảm phu phu tốt đẹp!! Cái miệng Lục Trầm trề ra có thể móc thêm chai dầu ăn, rõ ràng mới vừa rồi còn ôn nhu an ủi mình!

*****

Sáng sớm, Lục Trầm hiếm khi dậy sớm, sau khi rửa mặt thì nửa quỳ trên sàn nhà nằm bò trên mép giường đếm lông mi ngài Đại Thánh chơi.

Tôn Ngộ Không không mở mắt, chuẩn xác mà cầm lấy tay cậu, đem người kéo vào trong ngực ở trên lưng vỗ vỗ: "Sao lại dậy sớm như vậy."

Lục Trầm gian nan rút cái tay ra khỏi giữa hai người vươn lên lấy cái điện thoại ở đầu tủ, liếc một cái: "Không còn sớm nữa, đã hơn 8 giờ rồi, Tôn tiên sinh, ngài sao lại lười như vậy, công ty sao còn chưa phá sản nữa?"

Tôn tiên sinh mở to mắt, vỗ nhẹ lên trên cái miệng của cậu, đem hai mảnh môi kéo niết khiến nó trề ra thành 2 khúc lạp xưởng, rồi nắm lấy một cái: "Nói bậy nói bạ, phá sản rồi em ăn cái gì."

Lục Trầm nằm bò trong ngực hắn, chóp tai gần như đỏ đến xuất huyết mà vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngón tay chọt trên cơ ngực lớn của hắn: "Em ăn rất ít, ngài Đại Thánh dù không có tiền thì em vẫn muốn theo anh, vẫn luôn đi theo anh."

Nhéo cái mũi của cậu, Tôn Ngộ Không nghiêng người ngồi dậy, lộ cơ bắp săn chắc được kéo căng: "Về việc này, em có thể yên tâm."

Lục Trầm bị ánh sáng trắng lóa của da thịt làm cho hoa mắt, hoảng loạn đứng lên dời tầm mắt đi chỗ khác, xuống giường bị trượt chân rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi nhẹ nhàng khoan khoái thì đi ra, ánh mắt bay đến chỗ Tôn Ngộ Không, lúc này mới xoay người mở ngăn tủ ra ở bên trong lục lọi tìm kiếm.

Tôn tiên sinh đưa hai tay đặt sau đầu, như đại boss dựa vào đầu giường: "Đừng mặc cái đó, em mặc cái áo len màu xám tro, ở bên tay phải của cái đó, đúng, hôm nay tương đối lạnh, mặc dày một chút."

Lục Trầm lấy ra ướm lên trên người: "Hai ngày nay đều mặc cái này, không phải quá kín mít sao, nếu không thì vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng áo thun đi."

Tôn tiên sinh nhíu mày, xốc chăn lên lộ ra đôi chân thon dài, mạnh mẽ đạp trên sàn nhà, hai ba bước liền bước đến  trước mặt Lục Trầm, cầm cái áo len không nói hai lời giúp cậu mặc lên, xoa xoa mái tóc bị rối, trên dưới trái phải đánh giá vài lần, đẩy cậu đến trước gương nhìn thử: "Tạm được, cứ như vậy đi, cái áo sơ mi kia có cổ áo ở bên ngoài, gió dễ dàng vào, được rồi, không phải nói còn cái việc gì đó chưa làm sao, mau đi đi, rồi lập tức ra ăn cơm."

Lục Trầm nắm chặt cái mũ len, tuy rằng không hài lòng nhưng ăn mặc ra sao đối với cậu mà nói cũng không quan trọng, bĩu môi xoay người: "Em muốn ăn ốp la."

Tôn tiên sinh vỗ mông cậu: "Mấy ngày liền đều ăn ốp la, hôm nay ăn trứng luộc thêm salad, nhanh lên đi, gặp khách hàng xong sẽ mang em đi cắt tóc, tóc mái dài che hết mắt rồi."

Lục Trầm bỗng chốc xoay người, hai tay che lấy cái mông, cảnh giác mà nhìn Tôn tiên sinh: "Anh làm gì đó!"

Tôn tiên sinh lơ đễnh, căn bản không phản ứng với cậu, trực tiếp xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Lục Trầm đang vịn lấy cửa nhà vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh tóc mái che khuất đôi mắt của mình trong gương, chớp mắt đã quên mất chuyện vừa rồi: "Nếu không chúng ta đi cắt tóc trước đi, cứ như vậy đi gặp khách hàng hình như không tốt lắm, vị khách hàng kia vốn hay bắt bẻ em, vẫn là sạch sẽ ngăn nắp để gặp người ta."

Tôn tiên sinh đang nặn kem đánh răng lên trên bàn chải, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trong gương đang vén tóc mái của mình, nhìn Lục Trầm đang vô cùng mong đợi dáng vẻ mới, bàn chải đánh răng để vào trong miệng, miệng đầy bọt trắng xóa: "Dù sao em cũng không làm nữa, cần gì phải ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng, nhanh chóng chuẩn bị đi, đợi lát nữa lại quá giờ hẹn."

"A, vậy em đến phòng sách trước." Lục Trầm luống cuống vén tay áo lên, chuẩn bị vào một trận lớn, cuối cùng hoàn thiện thêm một lần nữa, lần này nếu lại không đúng, cậu thề sau này sẽ kéo người đó vào danh sách đen, trên giang hồ không gặp nữa.

Tôn tiên sinh quay mặt lại nhìn dáng vẻ hoang mang rối loạn của cậu trông thật đáng yêu, khóe miệng hơi cong lên, phun ra một ngụm nước. Lại nghĩ đến cái người khách hàng đang dây dưa với tiểu ngu ngốc của hắn trong nửa năm nay, trước sau đã gặp mặt mấy chục lần, đôi mắt hơi tối sầm lại.

Trước kia chưa phát giác, tối hôm qua càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Tiểu ngu ngốc...... Đây là đang bị đeo bám đi.

Tiểu ngu ngốc đúng là không làm cho người ta bớt lo được, cả ngày bị nhốt ở trong nhà cũng không ngăn được y chiêu phong dẫn điệp, khó trách khi đến thế giới Tây Du bị sung làm yêu quái.

Chính bản thân đã là một yêu quái chính cống.

Tôn tiên sinh bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh mà đi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu yêu nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play