Hứa Nhất Phu phong trần đầy mặt mà đi vào văn phòng, thuận miệng hỏi trợ thủ: "Học sinh mới đều nhập học rồi đi."

Trợ viên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nói: "Đúng vậy."

"Đi đem Phó Thính Hạ từ trong ký túc xá gọi tới!"

Trợ thủ ngước mắt nhỏ giọng nói: "Phó Thính Hạ...... Không có tới trường học."

"Không có tới trường học?!" Hứa Nhất Phu cả giận nói: "Đã khai giảng một tháng, hắn không tham gia quân huấn sao?"

"Hắn hẳn là tham gia quân huấn......" Trợ thủ thật cẩn thận nói: "Chỉ là khả năng...... Không phải tham gia quân huấn trường chúng ta."

Hứa Nhất Phu nghe vậy mới từ tư liệu trong tay ngẩng đầu lên nhìn trợ thủ nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Trợ thủ cúi đầu nói: " Hắn bị học viện y khoa Yến Tân tuyển chọn."

"Ngươi nói cái gì?! Hắn không phải nội khảo đứng nhất sao? Trường học chúng ta dựa vào cái gì không tuyển hắn. Nối máy cho ta với lão già họ Phạm kia!"

Trợ thủ vội vàng nói: "Việc này cùng Phạm hiệu trưởng một chút quan hệ đều không có.Là do học viện y khoa Yến Tân đoạt hồ sơ của Phó Thính Hạ trước chúng ta. Phạm hiệu trưởng còn cùng chủ nhiệm chiêu sinh kia cãi nhau một trận. Cuối cùng chủ nhiệm chiêu sinh bên học viện y khoa Yến Tân nói là bản thân học sinh hâm mộ danh tiếng của bọn họ nên mãnh liệt yêu cầu được tuyển vào."

"Hâm mộ mà đi, có người mặt dày vô sỉ như vậy sao? Yến Tân bọn họ trừ bỏ Lỗ Bá Thành phế vật kia, còn có ai có thể nói lời như vậy?!"

Trợ thủ dị thường gian nan mà nói: "Nghe nói Phó Thính Hạ chính là hâm mộ Lỗ giáo sư nên mới đi. Hắn muốn làm bác sĩ nội khoa."

"Hắn trời sinh là bác sĩ ngoại khoa, muốn làm bác sĩ nội khoa, hắn điên rồi sao?" Hứa Nhất Phu tiếng hô chấn động đến mức pha lê cũng phải rung lên.

Trợ lý không tiếng động mà thở dài một tiếng, ai có thể nghĩ đến đâu, Phó Thính Hạ cư nhiên không có lựa chọn đại học y kinh đô, mà là lựa chọn học viện y khoa Yến Tân đến cả vị trí thứ hai cũng không phải.

Phó Thính Hạ ôm thư đứng ngoài y khoa Yến Tân, bên cạnh hắn chính là Phương Hải đang lảm nhảm.

"Thời điểm ta biết mình được phân phòng mừng đến tưởng bị bệnh tim. Ngươi có biết không, toàn bộ học viện lâm sàng chúng ta tổng cộng có 30 cá nhân, nghe nói Yến Tân học viện đang chờ trường khác mua lại." Phương Hải mặt ủ mày ê nói: "Ta thật sự sợ hãi thời điểm ta thi được vào hệ lâm sàng, lúc đi ra ngoài đã biến thành hệ hộ lý, trời ạ......"

Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, hắn chỉ biết Lỗ Bá Thành là là giáo sư nội khoa nổi tiếng. Thật không ngờ Học Viện Yến Tân Y lại thảm đến mức như vậy. May mắn trong trí nhớ của hắn không có bất kỳ tin tức về việc xác nhập trường, không có bất kỳ tin tức gì cũng coi như là tin tức tốt đi.Nếu có xác nhập, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có nghe thấy.

Phương Hải nghiêng đầu nhìn Phó Thính Hạ nói: "Ta là không có biện pháp mới tiến vào, ngươi vì cái gì mà nhảy vào hố lửa, ngươi không phải...... Vì ta mà đến."

"A...... Lòng tự tin lớn như vậy, tim ngươi chịu được sao?" Phó Thính Hạ nhìn hắn thở dài, cúi đầu nhìn đồng hồ, vội vàng nói: "Ta có việc, đi trước."

Phó Thính Hạ nói xong cũng mặc kệ Phương Hải ở sau lưng kêu hắn, nhanh chân chạy tới phòng giáo vụ. Vừa lúc chạy đến phòng giáo vụ thì có người mở cửa.Hắn vội vàng nói: "Môn tự chọn báo danh ở đây đúng không."

Lão sư nhìn Phó Thính Hạ thở hổn hển nói: "Đúng vậy, không sai.Ngươi ở hệ nào? Môn học môn tự chọn gì ."

"Ta thuộc hệ lâm sàng, ta muốn học khóa của Lỗ giáo thụ.Toàn bộ. Chỉ cần là hắn dạy, cái gì cũng được."

Lão sư nhìn hắn một cái, "Nga" một tiếng, sau đó nói: "Ngươi không...... thử nghe giảng của người khác sao ?"

Phó Thính Hạ cười nói: "Nếu muốn nghe giảng của người khác, không phải là không thể . Tuy nhiên khá phiền toái , cho nên ta chỉ chọn một người."

Lão sư "Ân" một tiếng, cầm lấy bảng biểu đưa qua nói: "Tên gọi là gì."

"Phó Thính Hạ."

Lão sư lập tức ngước đầu nói: "Ngươi chính là Phó Thính Hạ. Người vì Lỗ giáo thụ mà tới ?!!"

Phó Thính Hạ gật đầu nói: "Phải", sau đó cầm lấy bút điền thông tin lên bảng biểu. Lão sư thật sự rất tò mò hỏi: "Phó Thính Hạ, ngươi đi theo Hứa Nhất Phu không phải có thể trở thành bác sĩ ngoại khoa sao, ngươi vì cái gì muốn lựa chọn nội khoa.Nội khoa...... không có tiền đồ bằng ngoại khoa ."

Phó Thính Hạ điền xong bảng biểu liền đưa trả lại, sau đó mỉm cười nói: "Về sau, nội khoa sẽ rất mạnh.", Nói xong hắn liền cầm lấy thư đi rồi.

Lão sư ngơ ngác mà nhìn Phó Thính Hạ. Cửa chính mở ra, một nam nhân đầu tóc lộn xộn duỗi eo vẻ mặt mông lung mà đi ra, nói: "Tiểu tử kia chính là Phó Thính Hạ."

"Ân, hắn chọn ngươi làm người dạy các khóa."

"Thật tinh mắt. Chọn tất cả môn học trong 5 năm cho hắn."

"5 năm?! Lỗ giáo thụ, việc này không ...... Hợp quy củ đi. Lại nói, hắn cũng chưa nói là 5 năm a."

Lỗ Bá Thành gật đầu nói: "Coi như là hắn đi cửa sau, chọn trước cho hắn đi!"

Lão sư cúi đầu nhìn thoáng qua bảng biểu trong tay, cảm thấy đau đầu về Phó Thính Hạ.

Tại sân bay, chủ nhiệm nghiên cứu sinh Kinh Y Đại hướng tới một người trẻ tuổi mặc áo gió, dáng người cao gầy, tướng mạo như minh tinh phất tay: "Cảnh Thiên, bên này."

"Vất vả." Chủ nhiệm khoa cười nói.

Quý Cảnh Thiên nói: "Làm ơn, biết ta vất vả. Cơ hội xuất ngoại giao lưu lần sau cho những người khác đi thôi."

"Bọn họ tiếng Anh không tốt bằng ngươi, trình độ cũng không đủ."

"Không tốt bằng ta mới cần giao lưu nước ngoài nhiều"

Chủ nhiệm khoa cười cười, không nói gì, ngược lại nói: "Đơn xin Hứa Nhất Phu chọn ngươi làm hướng đạo sinh đã được phê duyệt , Hứa Nhất Phu đồng ý."

Quý Cảnh Thiên cũng không có gì hưng phấn, mà là nhìn ngoài cửa sổ, thời điểm đến trường học mới nói một câu: "Phó Thính Hạ cũng tới rồi đi."

Những lời này chủ nhiệm khoa không có trả lời, hắn thấy Quý Cảnh Thiên hướng đến phòng của nghiên cứu sinh lại hỏi: "Ngươi không nghỉ ngơi một chút?"

"Ta muốn gặp giáo sư của mình trước."

Thời điểm, Quý Cảnh Thiên đi vào văn phòng Hứa Nhất Phu, vừa vặn Hứa Nhất Phu đang thảo luận cùng học sinh .

"Giáo thụ." Quý Cảnh Thiên hành lễ, sau đó dâng lên một cái hộp quà nói: "Có tiểu lễ vật mang từ Đức về, hy vọng ngươi thích."

Hứa Nhất Phu nhìn thoáng qua hộp quà nói: "Quý Cảnh Thiên không giống người sẽ tặng quà người khác, nói đi, có chuyện gì?"

Quý Cảnh Thiên nhìn Hứa Nhất Phu nói: "Ta biết Phó Thính Hạ tới . Ta nghĩ với trình độ của hắn sẽ được lão sư cho vào tổ thảo luận . Ta muốn hắn trở thành người thảo luận cùng."

Lần này, trong văn phòng không ai có sắc mặt đẹp cả. Hứa Nhất Phu đen mặt không rên một tiếng. Quý Cảnh Thiên trầm mặc trong chốc lát thở dài nói: "Hiểu rồi."

Hắn nâng lên mi mắt nói: "Ta không phải đối thủ của hắn."

Trợ thủ bên cạnh thừa dịp Hứa Nhất Phu chưa bộc phát tính tình, vội vàng đem Quý Cảnh Thiên đẩy ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Không cần nhắc tới Phó Thính Hạ."

"Vì cái gì?"

"Hắn không chọn trường chúng ta , hắn chạy đến Yến Tân học viện làm học trò của Lỗ giáo sư rồi."

Quý Cảnh Thiên có điểm không thể tin vào lỗ tai mình, cố hết sức hỏi: "Ngươi, ngươi nói cái gì, hắn không học y kinh đô, chạy Yến Tân học viện, xin ...... làm học trò của một người làm nội khoa?"

Trợ thủ thống khổ nói: "Đúng vậy, cho nên đừng nhắc lại ba chữ Phó Thính Hạ này!"

Bọn họ đang nói, Hứa Nhất Phu "Cọ cọ" đen mặt đi ra, sau đó chạy đến cách vách văn phòng "Sầm" một tiếng đóng cửa, chấn động đến bốn phía đều phát run.

Quý Cảnh Thiên đứng ngốc ở ngoài cửa, nghe thấy trong văn phòng học sinh còn ở khe khẽ nói nhỏ.

"Phó Thính Hạ rốt cuộc vì cái gì không học y ở kinh đô, muốn đi Yến Tân?"

"Ngươi không biết sao, nghe nói thời điểm khảo thí, Chu giáo thụ ngoại khoa làm trò . Trước mặt tân sinh nhục nhã Phó Thính Hạ, nói hắn là cái gì tự cho là đúng, tự mình quảng cáo rùm beng thiên tài, kỳ thật căn bản không xứng học y học."

"Chu giáo thụ đang êm đẹp nói đến nghiêm trọng như vậy làm gì?"

"Việc này phải hỏi cậu đấy. Chẳng phải trong lần phỏng vấn không lâu trước đây, Quý Cảnh Thiên nói Phó Thính Hạ là thiên tài bản thân phải nỗ lực mới đuổi kịp hay sao . Ngươi suy nghĩ một chút, Chu giáo thụ cực cực khổ khổ dạy ra học sinh lại tự mình thừa nhận không bằng hài tử Hứa Nhất Phu mang từ nông thôn ra. Còn là một người không được học Chính quy. Việc này làm Chu giáo thụ không biết để mặt mũi ở đâu, hắn không thể phát tác Quý Cảnh Thiên, đương nhiên đành phải tìm Phó Thính Hạ phiền toái rồi."

"Cho nên a, thời điểm Phó Thính Hạ đem bài thi xé bỏ, nếu không nói như là thiên tài, tính tình đều so người khác thật đáng sợ."

"Nếu Phó Thính Hạ đem bài thi xé, hắn như thế nào còn có thể thi đứng nhất."

"Nghe nói là các giáo sư đem bài thi dán lại, nghiêm túc mà chấm bài thi, cho đệ nhất danh, kết quả...... Người ta vẫn không tới."

Trong văn phòng trầm mặc trong chốc lát, sau đó đồng thời mà than: "Thật là, ...... Xấu hổ a."

"Nghe nói Hứa giáo thụ tuyên bố muốn cùng Chu giáo thụ không chết không ngừng đâu."

Quý Cảnh Thiên hít sâu một hơi, sải bước đi ra khỏi cửa.Mượn văn phòng gọi điện thoại, không sai biệt lắm nửa giờ sau, một người trẻ tuổi đỗ đi chiếc xe xa hoa đỗ vài bãi để xe.

"Ngươi không phải mới vừa về nước sao? Vội vã muốn đi đâu?"

"Yến Tân Y Học Viện."

"Yến Tân? Ngươi đến đó làm gì?"

"Tìm người!" Quý Cảnh Thiên hung hăng mà gõ xuống xe.

"Là trả thù sao? Hà tất phải tự mình động thủ, báo cái tên, ta bảo đảm làm hắn sống không bằng chết."

"Lái xe của ngươi, ta có nói là đi trả thù sao?" Quý Cảnh Thiên không kiên nhẫn đáp lời.

"Hảo, hảo." Người thanh niên liếc liếc mắt một cái Quý Cảnh Thiên nói: "Ngươi đi Yến Tân học viện tìm ai?"

"Phó Thính Hạ." Quý Cảnh Thiên lạnh lùng thốt.

Người thanh niên chấn động: "Hắn không phải nên ở y kinh đô, các ngươi học cùng trường không phải sao ? Như thế nào sẽ chạy đến Yến Tân?!"

Hắn như vậy vừa nói, trong tay xe nhoáng lên, cùng một chiếc xe liền đi ngang qua nhau.

Quý Cảnh Thiên nhíu mày nói: "Triệu Thiên Ngự, hảo hảo lái xe."

Triệu Thiên Ngự ổn định xe, nhịn không được vẫn là tò mò hỏi một câu: "Rốt cuộc đã xảy ra việc gì, mới khiến hắn làm ra việc hủy hoại tương lai như vậy."

Quý Cảnh Thiên một bàn tay gác trên cửa sổ xe, đỡ đầu hít sâu một hơi không có trả lời.

Triệu Thiên Ngự "Tấm tắc" đáng thương mà nhìn thoáng qua Quý Cảnh Thiên, nói: "Hắn hẳn là không biết mấy năm nay vẫn luôn có một người đang chờ hắn đi."

Quý Cảnh Thiên quay mặt lạnh lùng mà nhìn Triệu Thiên Ngự, đem Triệu Thiên Ngự giọng vừa hưng phấn dọa xuống, đành phải quay đầu ngượng ngùng nói: "Hảo, ta chỉ tiếc hận cho ngươi.Ngươi nhất định không biết nghĩ tới bao nhiêu lần cùng hắn cùng nhau làm thực nghiệm, thậm chí cùng làm phẫu thuật đi."

Quý Cảnh Thiên nhắm hai mắt lại, đem đầu dựa vào ghế xe.

Yến Tân học viện trường học nhỏ hơn hai ba phần so với Kinh Y Đại, thời điểm Quý Cảnh Thiên đi tới khiến cho không ít người chú ý, Quý Cảnh Thiên hỏi một học sinh qua đường nói: "Xin hỏi khu dạy học tân sinh ở đâu?"

"Ta chính là tân sinh, ngươi tìm ai?"

"Nga, hệ lâm sàng Phó Thính Hạ."

"Ngươi tìm Phó Thính Hạ?" Cái kia nam sinh cười vươn tay nói, "Xảo, hắn là bạn cùng phòng của ta, ta kêu Phương Hải."

Quý Cảnh Thiên nâng lên tay cầm nắm: "Quý Cảnh Thiên."

"Ngươi là Quý Cảnh Thiên! Ngươi chính là Quý Cảnh Thiên!!" Phương Hải hét to một tiếng.

Hắn vừa kêu một tiếng, không ít người liền dứt khoát dừng lại vây xem.

Quý Cảnh Thiên đành phải đè thấp thanh âm nhanh chóng hỏi: "Xin hỏi Phó Thính Hạ ở đâu?"

Phương Hải nhìn ký túc xá phương hướng nói: "Hắn hẳn là còn đang ngủ đi."

Quý Cảnh Thiên nhíu mày nói: "Hiện tại không phải giờ học sao? Hắn đang ngủ?"

Phương Hải sờ sờ đầu không cho là đúng mà cười nói: "Hắn đi ra ngoài chơi hai ngày, khả năng có điểm giấc ngủ không đủ đi. Ta mang ngươi qua đi."

"Mang ta đi tìm hắn!" Quý Cảnh Thiên hít sâu một hơi, sải bước đuổi kịp Phương Hải.

Chờ Phương Hải đẩy ra cửa ký túc xá, giống như có một đống rác bên, trong ký túc xá ít nhất có hai người đang trốn học, một người đang xem sách giải trí, một người nằm ở trên giường ngủ nướng.

Phương Hải xấu hổ mà đá văng một chiếc giày nằm chỏng chơ trên đất, đẩy một ngươi đang cuốn trong ổ chăn ngủ không biết gì : "Phó Thính Hạ, có người tìm."

Quý Cảnh Thiên đứng ở chỗ này quả thực không chỗ chen chân, ký túc xá dở chẳng khác gì ổ chó. Hắn muốn hít sâu, lại bỗng nhiên phát hiện nơi đến cả hít sâu đều không thể làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play