Như Ý Trai là một nhà hàng chay rất nổi tiếng ở địa phương, được những ông chủ trung niên và người có sở thích dưỡng sinh yêu thích.
Bọn họ chuyên về các món ăn chế biến theo phong cách cổ xưa, hơn nữa mặc dù là thức ăn chay nhưng cũng có thể làm ra mùi vị của món ăn mặn, không khác một chút nào.
Lâm Thâm đi theo Lâm Thế Hằng lên lầu 2, ở hành lang nhìn thấy Lô Xảo Linh. Lâm Thâm phát hiện một số điểm kỳ hoặc, nếu như là bàn chuyện làm ăn thì Lô Xảo Linh không thể nào ở đây.
Gần đây anh cùng Lâm Thế Hằng sống yên ổn với nhau, tựa hồ hai bên đều có chút cảnh giác.
"Anh cả, hai người cuối cùng cũng tới." Lô Xảo Linh ăn mặc hết sức đẹp đẽ, bởi vì được chăm sóc tốt nên không nhìn ra bà ta đã có một người con trai lớn như Lâm Uẩn Kiệt.
Lâm Thế Hằng gật đầu một cái, Lô Xảo Linh giúp bọn họ mở cửa.
Bên trong đã có ba người ngồi đợi, một nam hai nữ, nhìn giống như là một gia đình. Bọn họ thấy Lâm Thế Hằng cùng Lâm Thâm đi vào, lập tức đứng dậy, người đàn ông kia lại chủ động tiến lên bắt tay, "Chủ tịch Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, rất vui được gặp ông."
Lâm Thế Hằng đưa ra tay, nhìn cô gái trẻ tuổi sau lưng ông ta một cái, đúng là một người có vẻ ngoài xinh đẹp lại rất có khí chất, thuộc loại cô gái nhỏ ngọt ngào. Quan trọng nhất là cô ta vừa nhìn Lâm Thâm, ánh mắt đã sáng lên, xấu hổ ôm cánh tay mẹ mình.
"Tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi." Lâm Thế Hằng né người, chỉ Lâm Thâm nói, "Nó cũng đi du học ở nước Mỹ. Bây giờ là CEO trong công ty."
"Có thật không?" Đàn ông lại tới bắt tay với Lâm Thâm, mặt đầy tươi cười, "Thật là tuổi trẻ có triển vọng. Con gái tôi tốt nghiệp học viện âm nhạc Juilliard. Cậu từng nghe qua chưa?"
Nếu như nói lúc này, Lâm Thâm còn không nhìn ra ý đồ của Lâm Thế Hằng và Lô Xảo Linh vậy thì anh thật sự là một tên ngốc. Nhưng ở trước mặt người ngoài, anh không thể nào ngang nhiên phất tay áo rời đi, chỉ bắt tay với người đàn ông kia nói, "Có nghe nói rồi, một trường học rất tốt."
Con gái nhà kia đã xem hình Lâm Thâm rồi, tâm hồn thiếu nữ thầm rung động từ trước. Hôm nay gặp người thật lại hưng phấn khó mà nói nên lời. Theo lý, cô ta đã gặp không ít chàng trai, nhưng người vừa đẹp trai lại có khí chất như vậy thì rất hiếm. Trong nhà anh rõ ràng có tiền như vậy nhưng không cảm giác phong thái của người có tiền lên giọng, đối với cô gái học nghệ thuật, trong đầu chứa đầy ảo tưởng không thiết thực thì anh thật sự có sức hấp dẫn trí mạng.
"Mau mời ngồi." Người đàn ông lễ phép nói.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Lô Xảo Linh bảo nhân viên phục vụ mang rượu và thức ăn lên, khuấy động bầu không khí, "Ninh Hinh bây giờ ở trong một đoàn nhạc, con bé chuyên về thổi sáo dài, đàn tỳ bà và đàn tranh cũng biết một chút. Trước kia Lâm Thâm biết kéo đàn violon đó, hai đứa hẳn có đề tài chung để nói chuyện."
Cha mẹ cô gái kia liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng về Lâm Thâm. Bọn họ cũng không nghĩ tới, chàng trai này còn đẹp trai hơn trong hình nữa.
"Đàn violon rất khó." Cô gái dịu dàng chủ động mở miệng, mang vẻ thẹn thùng nhìn Lâm Thâm một cái, "Có thời gian xin anh chỉ giáo."
Lâm Thâm khách sáo lại hời hợt mà nói: "Bởi vì có chút nguyên nhân riêng, tôi đã mười năm không chạm vào đàn violon rồi, không quen tay đã lâu. Chỉ giáo thì không dám nhận."
Đây là câu nói đầu tiên của anh, thanh âm vừa trầm thấp vừa có từ tính, mặc dù có thể nghe ra chút lạnh lùng nhưng không ngăn cản được việc Ninh Hinh thích anh. Nếu như là loại con trai nói năng tùy tiện, vừa tới đã làm quen thì cô ta lại không thích. Nhiều năm như vậy, những người con trai đó cô ta đã thấy quá nhiều rồi. Cô ta thích người có thể làm cho mình ngửa mặt trông lên.
Lúc ăn cơm, Lâm Thâm không nói gì thêm. Ngược lại là Lâm Thế Hằng và nam chủ nhân nhà kia nhắc tới làm ăn, có vẻ đạt được hướng làm tác với nhau rồi. Công việc bây giờ của Lâm Thâm ở trong tập đoàn phần lớn là có liên quan đến việc phát triển với nước ngoài, trong nước thì có những thành viên ban giám đốc có quan hệ kinh doanh nhiều năm với Lâm Thế Hằng kia.
Trong bữa ăn, Ninh Hinh còn chủ động rót rượu, lấy lòng Lâm Thế Hằng, miệng rất ngọt. Cô gái sinh ra trong gia đình như vậy, phần lớn là am hiểu kỹ năng giao du qua lại, rất biết cách làm bề trên thích. Nhưng vì quá khôn khéo, tỏ ra chẳng phải lòng thành nên lại có chút giả tạo.
Một bữa cơm, Ninh Hinh đều không cùng Lâm Thâm nói được mấy câu, mặc dù cô ta liên tục lấy lòng, nhưng Lâm Thâm lại bất động. Cô ta có chút lúng túng nhìn mẹ mình một cái.
Người phụ nữ kia ngầm hiểu, lúc thay chồng mình giành tính tiền còn cố ý nói: "Nghe nói gần đây có bộ phim rất hay, bằng không Lâm Thâm cùng Ninh Hinh đi xem được không?"
Lô Xảo Linh cho là hôm nay Lâm Thâm ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này ăn cơm là đã nghĩ thông suốt rồi, muốn vạch rõ giới hạn với nữ minh tinh đó, bà ta bèn nói giúp, "Đúng vậy, rạp phim ở ngay bên cạnh. Người tuổi trẻ mấy đứa thích sống về đêm, không cần đi theo mấy người chúng ta về sớm làm gì. Lâm Thâm, cháu lấy điện thoại xem thử, còn có thể đặt vé xem phim không. Coi như lúc này không có suất chiếu thì hai đứa có thể đến phố buôn bán gần đây đi dạo một chút, dù sao thời gian vẫn còn sớm mà."
Lâm Thâm không nhớ mình và người thím này thân thiết như vậy, thân thiết đến mức bà ta có thể sắp xếp hoạt động xem mắt cho mình nữa.
Anh lau miệng, nói với gia đình đối diện: " Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện công phải xử lý. Hơn nữa bạn gái tôi nếu biết tôi cùng cô gái khác đi xem phim hẳn sẽ không vui."
"Lâm Thâm." Lâm Thế Hằng hét lên với anh một tiếng.
Ninh Hinh và mẹ cô ta cũng sửng sốt một chút, Ninh Hinh có chút khó chịu, gương mặt mới vừa rồi còn cười rực rỡ lập tức lúng túng muốn khóc lên.
Mẹ cô ta vừa giận vừa sợ, chuyển sang Lô Xảo Linh nói, "Đây là ý gì? Không phải bà nói với tôi cậu ấy còn độc thân sao? Vì sao lại có bạn gái còn để chúng tôi đi gặp mặt? Bà không phải là có lòng giới thiệu sao?"
Lô Xảo Linh nhất thời không trả lời được, đưa ánh mắt về phía Lâm Thế Hằng cầu cứu.
Lâm Thế Hằng trầm mặt nói: "Người bạn gái của nó là tự nó tìm, không tính. Muốn vào cửa nhà họ Lâm tôi cũng không dễ dàng như vậy. Ninh Hinh tôi thấy cũng rất tốt, khôn khéo hiểu chuyện, thích hợp làm con dâu của tôi hơn."
Lâm Thâm không muốn trở mặt với Lâm Thế Hằng ở nơi công cộng, truyền đi ảnh hưởng đến hình tượng của công ty. Anh chỉ lãnh đạm nói: "Là con muốn tìm người sống chung cả đời, cho nên con quyết định."
Vốn là một bữa cơm bầu không khí hòa hợp, cuối cùng gần như là chia tay trong ầm ĩ không vui. Nam chủ nhân nhà kia vốn cũng không phải đơn thuần là ôm tâm tình tới tìm bạn trai cho con gái, đối với ông ta mà nói, nhân duyên này có thể thành thì tốt nhất, không thể thành thì con trai ưu tú còn rất nhiều, cần gì phải treo cổ chết trên một thân cây. Ngược lại là quan hệ này đối với Lâm Thế Hằng tương đối quan trọng. Cho nên dưới tình huống Ninh Hinh và mẹ cô ta không vui mấy, ông ta còn có thể mặt mày vui vẻ đưa Lâm Thế Hằng và Lâm Thâm đi ra.
Lâm Thế Hằng lên xe, không để cho Lâm Thâm ngồi mà trực tiếp bảo tài xế lái xe đi. Lâm Thâm cũng không ngại, đi bộ trên vỉa hè. Đã lâu rồi anh không thưởng thức cảnh đêm của thành phố, ban đêm cuối xuân, thời tiết cũng rất tốt.
Ninh Hinh nhìn bóng lưng của anh, cắn môi một cái, không cam lòng đuổi theo.
"Lâm Thâm!" Cô ta kêu một tiếng.
Lâm Thâm dừng bước lại, xoay người nhìn cô ta.
"Tôi chỉ muốn biết tôi có chỗ nào không bằng cô gái kia?" Cô gái quật cường không dễ dàng chịu thua. Cô ta biết có những người, cả đời này chỉ có thể gặp chứ không thể có được. Cô ta tự nhận phương diện nào cũng không kém, hoàn toàn có thể cạnh tranh.
Lâm Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn một chỗ, không nói gì. Ninh Hinh không biết anh đang nhìn cái gì, cũng ngẩng đầu lên. Đường phố đối diện có một màn hình to lớn, phía trên đang phát quảng cáo của một cô minh tinh. Nữ minh tinh kia gần đây nhân khí dâng cao, trong màn hình cô ấy mặc váy màu đỏ, tóc quăn xõa vai, xinh đẹp động lòng người, chói mắt đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Dưới màn hình có không ít người tuổi trẻ dừng chân, rối rít cầm điện thoại di động lên chụp hình.
Ninh Hinh không biết Lâm Thâm nhìn nữ minh tinh này làm gì, nhưng cô ta nhanh chóng nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Thâm là vẻ dịu dàng không thể che giấu ở trong bóng đêm.
"Cô Ninh, cô là cô, đừng so sánh với người khác. Nhưng ở trong mắt tôi, cô ấy là cô gái tốt nhất thế gian này. Tôi luôn sợ mình không xứng với cô ấy."
Ninh Hinh không biết lúc Lâm Thâm nói lời này, tại sao ánh mắt không cái màn ảnh kia. Nếu như thích bạn gái mình như vậy thì dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn một nữ minh tinh khác hình như không thích hợp cho lắm thì phải? Hơn nữa, cô ta cảm thấy Lâm Thâm nói hơi quá, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà lại để cho người ưu tú như anh cũng không có cảm giác an toàn?
Nhưng Lâm Thâm đã bày tỏ ý mình rất rõ ràng, Ninh Hinh cũng không phải kiểu con gái quấn mãi không bỏ, mà cô ta xoay người chán nản rời đi.
Cho đến không lâu sau này, Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm công khai tình yêu của mình, leo lên hot search, được Ninh Hinh nhìn thấy, cô ta mới biết tại sao đêm đó, Lâm Thâm lại cứ nhìn màn hình mãi. Bởi vì trong màn hình kia, nữ minh tinh xinh đẹp không thể tả chính là người bạn gái không thể thay thế lại để cho anh mặc cảm trong Lâm Thâm kia.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua hơn nửa tháng, tập đầu tiên của Toàn cầu tăng tốc cũng chính thức được Dịch Quả Entertaiment đăng lên mạng.
Bởi vì cả tập căng thẳng kích thích, tình tiết biến đổi bất ngờ, không ngừng đảo ngược lại cộng thêm khách mời trẻ tuổi xinh đẹp, hiệu quả phát sóng cực kỳ tốt, được người trẻ tuổi rất thích. Tập một vừa lên sóng, khách mời tham gia liền thay nhau lên hot search.
Nhất là người Kiều Tinh Lâm, Tiết Thần cùng Trình Toa Toa, vững vàng ở top năm bá chủ hot search.
Kiều Tinh Lâm người còn ở nước ngoài, Hạ Đan đã không kịp chờ đợi gọi video cho cô nói chuyện phiếm.
"Cậu thật hot đó, người ở bệnh viện chúng tớ đều đang bàn về cậu. Mấy đồng nghiệp nam của tớ không biết nghe ở đâu ra tớ là bạn thân cậu, mấy ngày nay trong phòng làm việc của tớ đầy ắp người, bọn họ vì hối lộ tớ đòi chữ ký mà đưa bao nhiêu đồ ăn ngon, mời bao nhiêu bữa cơm cậu biết không?"
Kiều Tinh Lâm mỉm cười, "Làm sao, bị vẻ xinh đẹp và trí khôn của tớ làm cho kinh hãi rồi sao? Xin lỗi, tớ đã có bạn trai rồi."
Hạ Đan không còn lời nào để nói, "Kiều Kiều, chúng ta có thể khiêm tốn một chút được không?"
"Sự thật, không cần khiêm tốn."
Được rồi, Hạ Đan không còn cách nào phản bác.
"Wow, thật sự là quá đặc sắc. Chương trình có cắt khúc nào không? Lúc tớ xem, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ các người bị người quần áo đen tiêu diệt hết. Còn cậu nữa, hoàn thành nhiệm vụ tiến vào dòng thác chảy xiết sau đó dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa người quần áo đen, cứu con tin ra, quá kích thích đi."
"Mọi người xem thì vui chứ bọn tớ quay mấy ngày, đăng lên mạng đều là những thước phim hay nhất đó." Kiều Tinh Lâm ngáp một cái, "Gần đây ngày nào bọn tớ cũng viếng thăm tổ đạo diễn, cũng không muốn ghi hình nữa, sắp mất nửa cái mạng rồi."
"Đừng nha, cậu tiết lộ kịch bản cho tớ với, tập thứ 2 là nội dung gì? Tớ phải đợi một tuần lễ, không kịp."
Kiều Tinh Lâm nói: "Bạn Hạ Tiểu Đan, chúng ta ký hợp đồng giữ bí mật đó. Cậu cho rằng có thể tùy tiện tiết lộ được à. Hơn nữa, tớ tiết lộ rằng chắc chắn sẽ không cắt những đoạn hấp dẫn đâu, cậu cứ chờ đi."
"Hẹp hòi. Vậy cậu ký tên lên hình cho tớ được không? Tớ bị người ta nhờ, không tiện từ chối."
"Không thành vấn đề." Kiều Tinh Lâm sảng khoái đồng ý.
Nói thật, sau khi show này phát sóng, bình luận giống như bị mua vậy, người người khen lấy khen để. Vốn dĩ cũng coi như là chuyện bình thường, dù sao thuộc thời kỳ tuyên truyền, nhưng chẳng hiểu sao lại có dấu hiệu đại bạo. Ngày hôm qua tổ đạo diễn tổ chức buổi họp với bọn họ, còn đắc ý nói lượng xem là bao nhiêu, chương trình này sắp trở thành top1 chương trình thực tế rồi, còn bảo bọn họ không ngừng cố gắng.
So với phim truyền hình và điện ảnh, độ phủ sóng của chương trình truyền hình thực tế quả thật cũng tương đối cao, dễ dàng hấp dẫn người xem.
Kiều Tinh Lâm mở weibo của mình xem thử, người hâm mộ đã tăng đến mấy triệu. Bình luận mới nhất đều liên quan đến chương trình, bình luận lần đầu đột phá hai chục ngàn, lượt like hơn một trăm ngàn.
Cô đang sung sướng xem bình luận thì Lâm Thâm gọi video tới.
"Em bị thương sao?" Anh hỏi không đầu không đuôi.
"Hả, không có mà? Em vẫn rất khỏe mạnh."
"Vậy sao trong video của chương trình, em vì cứu đám người Khang Hạo rõ ràng té lộn mèo một cái."
Kiều Tinh Lâm bật cười, "Anh Lâm, đó cũng là chuyện hơn nửa tháng trước. Đã lành từ lâu rồi."
"Tại sao không nói cho anh?" Lâm Thâm cau mày.
"Nói cho anh, anh cũng không ở bên cạnh em, chỉ có thể lo lắng mà thôi. Chỉ là đầu gối trầy chút da, trước kia quay phim cũng là chuyện thường xảy ra, không quan trọng rồi. Em thể hiện được không? Cầu khen ngợi."
Lâm Thâm lúc này mới lộ ra chút nụ cười, "Rất tốt. Chẳng qua là câu hỏi về đàn violon ở ngôi nhà trí tuệ kia? Trước kia anh đã nói cho em rồi. Ít nhất chắc cũng đến mức nghe nhiều nên quen chứ?"
Kiều Tinh Lâm không nghĩ tới anh xem kỹ như vậy, cũng biết anh đang tính sổ, "Nhất thời căng thẳng nên quên mất. Anh không biết cái không khí đó vô cùng đáng sợ. Nhưng chơi rất vui. Em và Tiết Thần, Trình Toa Toa, ban đầu không phải quan hệ không tốt sao? Qua mấy đợt lại cũng cùng nhau hẹn ăn cơm chơi game rồi. Thế giới này kỳ diệu không?"
"Trình Toa Toa cũng được đi, nam thì em vẫn giữ chút khoảng cách. Anh xem bình luận cũng có người ghép cp của em và Mã Tiêu."
Kiều Tinh Lâm cười đau bụng. Bởi vì ngày hôm qua cô có video, sắc mặt Khang Hạo cực khó coi. Xin thua, Mã Tiêu thích nam mà đám đàn ông ghen cái gì.
"Anh sắp lên máy bay rồi, trước cứ như vậy." Lâm Thâm nói.
"Đã trễ thế này còn lên máy bay?"
"Ừ, phải đi làm việc. Ngày mai gặp."
Kiều Tinh Lâm cho rằng anh nói ngày mai nói chuyện qua video tiếp, liền nói: "Trên đường cẩn thận, ngày mai gặp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT