Đảo mắt thời gian quay phim cũng đã được tiến hành một tháng, các thành viên của đoàn phim cũng làm việc với nhau không tệ, sau khi xong cảnh quay, thỉnh thoảng bọn họ sẽ hẹn ăn cơm với nhau hoặc là tụ lại cùng chơi game.

Cấp bậc của Kiều Tinh Lâm rất cao, nhưng cô lại thể không chịu nổi sự lôi kéo của nhóm đồng đội lớn. Xung quanh đều là cấp bậc hoàng kim và bạc kim, thế nên cô đã tạo một tài khoản mới.  

Kiều Tinh Lâm dẫn theo bốn người trong đoàn phối hợp, Tiểu Giang liếc nhìn cô: “Chị Kiều, tên của chị có ý nghĩa gì sâu xa gì thế?"

Tên của Kiều Tinh Lâm ở trong trò chơi là “Con thỏ nhỏ của nhà họ Lâm”, lúc ấy cô chợt nghĩ ra nên đã nhanh chóng lấy cái tên đó, vừa hay là không bị trùng tên.

“Cũng không có gì sâu xa đâu.” Kiều Tinh Lâm quả quyết chọn Tiểu Kiều: “Chị chỉ tùy tiện lấy tên đó thôi.”

Cô dẫn đồng đội đi đánh vài trận, giết đối phương đến mức hoài nghi nhân sinh.

Có Gia Cát Lượng ở bên phe kia trực tiếp hỏi cô: Tiểu Kiều ở bên kia, cô là vương giả mới tạo tài khoản à? Đến lễ độc thân, không có bạn gái, chơi game còn bị ngược, không được dẫn theo người ức hiếp như vậy.

Kiều Tinh Lâm trả lời anh ta: Chúng tôi đều là năm con cẩu độc thân, anh sợ cái gì.

Gia Cát Lượng nói: Có em gái sao? Cầu chơi cp.

Kiều Tinh Lâm: Không hẹn, anh đánh quá nhiều quái rồi.

Sau đó Gia Cát Lượng ở đối diện buồn rầu mà trực tiếp cúp máy.

Sau khi xong một ván thì điện thoại của Kiều Tinh Lâm vang lên, cô đi ra ngoài hành lang rồi nhận cuộc gọi: “Mẹ.”

“Tinh Tinh à, mẹ sẽ giúp con chuyển tiền nhưng mà số tiền đó có hơi lớn, mẹ phải đi tới quầy để hỏi làm sao chuyển cho con. Ba con muốn con viết giấy nợ.”

“Được. Con sẽ mau chóng trả lại cho ba.” Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu lên và nói tiếp: “Mẹ thay con cảm ơn ba.”

“Con gái ruột thịt, có gì đâu mà cảm ơn. Tiền của ông ấy còn không phải là của con à.”

Lúc này, Kiều Tinh Lâm thấy Lâm Thâm đi tới, bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp đang đi theo, là người mà cô đã gặp ở quán lẩu lần trước.

“Mẹ, con có chuyện rồi, con cúp điện thoại trước đây.”

Alice đi theo sau Lâm Thâm, anh đi rất nhanh, cô ấy cảm thấy bất mãn mà nói: “Em có lòng tới đây để đưa thuốc cho anh, sao anh lại không cảm kích em chứ. Lâm Thâm, đợi em!”

Nhưng Lâm Thâm lại không nghe, cô ấy lập tức đưa tay ra mà nắm lấy cánh tay của anh, sau đó cô ấy giở trò: “Em mới vừa xuống máy bay, không đi nổi nữa!”

Lâm Thâm chợt dừng bước.

Alice đã nghĩ là lời của cô ấy có hiệu quả, thấy ánh mắt của Lâm Thâm nhìn phía trước nên cô ấy cũng nhìn theo anh. 

Kiều Tinh Lâm mặc một cái áo khoác Denim dài tới bắp đùi, kết hợp với một chiếc váy ren mỏng màu trắng, dưới chân cô thì mang một đôi giày bata màu hồng làm cô trẻ ra, mái tóc xoăn dài thả tự nhiên ở sau lưng, cộng với làn da trắng nõn đến mức tỏa sáng, trông hết sức chói mắt.

“Em cũng biết anh chủ động chạy tới đây là để công tác, chậm chạp không quay về nhất định là có nguyên nhân khác.” Alice cảm thấy chua xót mà nói.

Lâm Thâm im lặng không trả lời.

Nhưng tại khoảnh khắc Kiều Tinh Lâm xuất hiện, ánh mắt của anh đã không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.

Alice nhớ tới khi Lâm Thâm chấp nhận điều trị tâm lý, cô ấy đã lén núp ở bên ngoài để nghe.

Bác sĩ gốc Hoa đã hỏi anh: “Trong trí nhớ của cậu, có người nào mà cậu đặc biệt không thể quên hoặc là chuyện nào đó khiến cậu khó quên không? Chỉ cần nghĩ đến nó là cậu cảm thấy vui vẻ.”

Lâm Thâm trầm mặc một lúc rồi mới trả lời: “Có.”

“Cậu có thể thử dùng một từ ngữ tốt đẹp để mô tả một chút không?”

Lâm Thâm lại trầm mặc một hồi lâu, lúc này anh mới cất giọng điệu dịu dàng ôn nói: “Cô ấy là ngôi sao trong mắt tôi, là biển núi trong lòng tôi. Khi ở bên cạnh cô ấy, tôi có thể thấy cả quá khứ và tương lai.”

Khi đó tiếng Trung của Alice vẫn chưa được tốt lắm, cảm thấy mấy lời này có hơi sâu xa. Sau đó cô ấy mới hiểu được, vị trí của người kia ở trong lòng Lâm Thâm e rằng chẳng có bất cứ người nào có thể lay chuyển được.

“Hey, lại gặp cô rồi.” Alice chủ động đến chào hỏi cô.

Kiều Tinh Lâm mỉm cười đáp lại: “Sao cô lại tới đây?” 

“Vì chuyện của anh ấy.” Alice chỉ tay về phía của Lâm Thâm, rồi buồn bực nói: “Anh ấy còn không chịu cảm kích tôi.”

Kiều Tinh Lâm nhìn Lâm Thâm một cách sâu xa. 

“Anh thật sự không biết thương hương tiếc ngọc đấy, anh Lâm.”

“Cô thế nào rồi, chuyện quay phim vẫn thuận lợi chứ?” Alice tỏ ra thân thiết đi tới bên cạnh Kiều Tinh Lâm: “Bạn học cùng lớp với tôi cũng học đại học ngành diễn xuất. Lớp của chúng tôi có rất nhiều người tìm cô ấy để xin chữ ký của Khang Hạo.” 

“Ý cô nói là Tiểu Thiến?”

Alice gật đầu một cái: “Hồi trước khi đoàn làm phim tuyển chọn người. Nếu không phải do tôi nói chậm thì có thể là họ đã lập tức chọn tôi rồi. Bọn họ nói vóc dáng của tôi cũng khá giống với cô đấy.” 

“Cô nói đúng.” Kiều Tinh Lâm nói phụ họa.

“Tôi thấy ở dưới lầu có tiệm cà phê, tôi mời cô uống một ly nhé?" Alice nắm lấy cánh tay của Kiều Tinh Lâm rồi nháy mắt với cô, ý cô ấy là có lời muốn nói riêng với cô. 

Cô là một cô gái vô cùng ngay thẳng, cũng không có tính toán nhiều như vậy, vả lại Kiều Tinh Lâm cũng không hề ghét cô ấy thế nên cô đã đồng ý. 

“Alice.” Lâm Thâm gọi cô ấy một tiếng, trong giọng nói của anh còn ngầm mang theo ý cảnh cáo.

Alice cũng không thèm để ý tới anh, sau đó cô ấy vội kéo Kiều Tinh Lâm đi, lúc đi qua anh thì cô ấy còn để lại một câu: “Con gái cùng nhau đi uống cà phê, nói chuyện nhẹ nhàng, không có phần anh đâu. Yên tâm, em cũng không có ăn thịt người!”

Có một quán cà phê ở trên tầng hai của khách sạn, vào lúc này không có nhiều người lắm.  

Bởi vì nơi mà đoàn làm phim ở, nhân viên ở các mảng thường xuyên ra ra vào vào thế nên nhân viên phục vụ thấy ngôi sao cũng không cảm thấy lạ như người bên ngoài.

Dĩ nhiên là nếu như Khang Hạo xuất hiện ở đây thì đó lại là chuyện khác. 

Hai cô tìm một chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống ở chỗ khuất, Alice gọi một ly cappuccino, còn Kiều Tinh Lâm loay hoay cả nửa ngày mới gọi một ly American. 

Bên ngoài cửa sổ là đường phố chính, ở trên đường xe hơi tấp nập, xếp thành một hàng dài, đèn xe hội tụ lại thành một dãy ngân hà. 

“Liên quan tới chuyện của Lâm Thâm, cô biết được bao nhiêu?” Alice nghiêm túc hỏi cô. 

“Cô rất hiểu anh ấy?” Kiều Tinh Lâm lên tiếng hỏi ngược lại cô ấy.

Alice cười một tiếng: “Tôi vẫn chưa tự giới thiệu bản thân, tôi tên là Alice, tôi cũng đã quen biết anh ấy ở Vienna được năm năm rồi nên chắc hẳn là tôi biết nhiều hơn so với cô. Mẹ của anh ấy là thầy dạy nhạc của tôi, mà anh ấy thì lại điều trị tâm lý ở trong bệnh viện do ba tôi mở.”

“Chuyện cô muốn nói có liên quan tới PTSD?”

“Xem ra cô cũng biết một ít. Vậy cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Alice vuốt nhẹ ly thủy tinh ở trong tay: “Nếu như hai người muốn ở bên nhau thì ít nhất cô nên tìm hiểu về quá khứ của anh ấy một chút. Cô yên tâm, tôi không có ác ý. Tôi đã sớm biết anh ấy không thích tôi rồi. Nhưng mà tôi thích anh ấy nên tôi bằng lòng đối xử tốt với anh ấy, làm chuyện mà tôi cho là đúng.”

Kiều Tinh Lâm nói: “Alice, tôi biết cô không có ác ý. Nhưng chuyện liên quan tới quá khứ của anh ấy, tôi hy vọng có thể được nghe từ chính miệng anh ấy nói ra.”

“Cái này rất khó. Nếu như cô biết anh ấy đã trải qua những gì.” Alice thở dài một hơi.

Sau khi nhân viên phục vụ đã bưng tách cà phê lên, Alice bắt đầu nói: “Chuyện này phải bắt đầu từ mười năm trước. Khi đó, anh ấy đã được cử đi học ở học viện âm nhạc nhưng mẹ của anh ấy, tôi tạm gọi là dì đi, dì ấy có bạn trai là người nước ngoài, do sức khỏe của bà ngoại anh ấy cũng không tốt cho nên dì ấy hy vọng là có thể đưa anh ấy tới nước ngoài để học lên đại học, được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Nhưng anh ấy lại không muốn, cũng chống đối lại dì ấy rất lâu, tôi nghĩ là vì từ nhỏ anh ấy đã lớn lên tại Trung quốc nên không từ bỏ được quê hương và người ở nơi đó.”

Nói đến đây, Alice nhìn Kiều Tinh Lâm.

“Cuối cùng, anh ấy vẫn bị dì ấy đưa đi nước ngoài để tham gia một cuộc thi. Ngay tại ngày thi đó, chiếc xe mà anh ấy và dì đã ngồi xảy ra tai nạn giao thông, cả chiếc xe đều bị lật ngược. Dì đã liều mạng cứu anh ấy đang bất tỉnh ở trong xe ra nhưng mà cây đàn violon cổ mà ba anh ấy đã tặng cho anh ấy lúc còn bé vẫn còn ở trong xe, thế nên dì đã quay lại để lấy nó. Khi đó, chiếc xe phát nổ.”

Nghe cô ấy kể như thế, Kiều Tinh Lâm che miệng lại.

“Cả dì và người tài xế đều thiệt mạng trong vụ tai nạn đó.” Alice nhắm mắt lại, có chút không đành lòng mà nói tiếp: “Anh ấy cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là bị thương ở tay. Chỉ cần điều trị thật tốt là có thể khôi phục lại giống như người bình thường vậy tài nghệ. Nhưng mà anh ấy đã tận mắt nhìn thấy dì chết ở trước mặt mình, lại còn là vì cây đàn violon, vậy nên tới bây giờ anh ấy vẫn không thể chấp nhận được. Sau đó, cứ hễ thấy cây đàn violon thì anh ấy sẽ bị kích thích sâu sắc. Anh ấy không thể không buông bỏ ước mơ từ nhỏ của mình.” 

“Anh ấy tiếp nhận điều trị tâm lý trong suốt hai năm, vẫn cứ luôn ở bệnh viện, sống dựa vào việc tư vấn tâm lý và thuốc an thần, thậm chí đã có lúc anh ấy tự tử. Cho đến bây giờ, buổi tối anh ấy vẫn còn phải uống thuốc ngủ thì mới có thể ngủ ngon giấc. Chắc cô cũng cảm thấy rất lạ là tại sao suốt mười năm anh ấy lại không liên lạc với cô. Bởi vì anh ấy không có dũng khí, lại càng không muốn nhận được sự cảm thông từ cô.” 

Kiều Tinh Lâm nghe đến đây, mãi vẫn không nói gì. Khi cô được nghe Hạ Đan giải thích về PTSD, cô đã lập tức mơ hồ nghĩ rằng chắc hẳn là đã có một chuyện khủng khiếp nào đó xảy ra. Nhưng bây giờ, khi cô đã được nghe về toàn bộ sự việc mà anh phải trải qua, nó vẫn thảm khốc ngoài sức tưởng tượng của cô. 

Dưới tình huống như vậy, sao cô có thể chẳng hay biết gì mà vẫn để cho anh tiếp xúc với cây đàn violon chứ?

Điều đó quả thật là quá tàn nhẫn.

“Sau khi xuất viện, anh ấy thi đậu vào trường đại học Wharton, sau đó thuận lợi tiến vào Cao Thịnh. Vốn dĩ anh ấy vẫn đang làm rất tốt, không biết vì lý do gì mà anh ấy bỗng nhiên từ chức rồi trở về nước. Chuyện về sau, cô cũng biết rồi.” Alice ngừng nói một chút, cô ấy dùng muỗng khuấy bọt ở trong một cách vô thức: “Cô sẽ không ghét anh ấy mà phải không?”

“Dĩ nhiên là không.”

Alice thở phào nhẹ nhõm: “Con người kia của anh ấy rất kỳ lạ, kiêu ngạo, lại tự ti. Một mặt rất muốn đến gần cô, cho nên anh ấy vẫn luôn tìm đủ mọi cách để xuất hiện ở bên cạnh cô. Nhưng anh ấy cũng có rất nhiều nỗi trăn trở thế nên có đôi lúc anh ấy sẽ khiến cho cô cảm thấy lúc xa lúc gần. Bây giờ, cô đã biết những chuyện này, tôi hy vọng cô có thể dũng cảm một chút, khi anh ấy muốn lùi bước hoặc là trốn tránh thì cô có thể kiên định mà tiến về phía của anh ấy.”

Kiều Tinh Lâm cất lời từ trong thâm tâm: “Alice, cảm ơn cô đã nói những chuyện này cho tôi nghe.”

Alice dùng tay để chống cằm: “Tôi luôn cảm thấy rất không vui. Tại sao tôi lại phải giúp tình địch chứ? Nhưng nếu như cô có thể đối xử tốt với anh ấy một chút lại thích anh ấy hơn tôi thì tôi cũng tình nguyện rút lui. Bởi vì trên cõi đời này, ngoại trừ cô thì có lẽ cũng sẽ chẳng có người nào khác có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy.”

Lúc này, Kiều Tinh Lâm đã quay về phòng, một đám người chơi game ở phòng cô cũng đã giải tán hết, chỉ còn có Tiểu Giang đang sửa soạn lại đồ đạc.

“Chị Kiều, chị vừa đi đâu vậy? Bọn họ không chờ được nữa nên đã đi về hết rồi.”

“Chị đi uống một ly cà phê với người khác.”

Tiểu Giang tỏ ra hứng thú mà hỏi: “Cùng nam thần sao?”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Kiều Tinh Lâm liếc cô ấy rồi nói tiếp: “Là cùng với một cô gái.”

Nghe cô nói là cô gái, Tiểu Giang cũng không có hỏi gì nhiều.

Kiều Tinh Lâm vặn một chai nước suối để uống, khi ấy Lâm Thâm gửi tin nhắn tới cho cô: Em đổi tên của em ở trong trò chơi rồi à?

Kiều Tinh Lâm: Thẻ đổi tên quá nhiều, để cũng không làm gì thế nên tôi đổi. Đổi được rồi sao? 

Lâm Thâm:...

Kiều Tinh Lâm: Nếu không thì anh cũng đổi một cái tên đi, tên là con sói nhỏ của nhà họ Kiều, hay là tên tình nhân, thế nào?

Lâm Thâm:...Thỏ là thức ăn của chó sói, em không biết sao?

Kiều Tinh Lâm: Ai yo, vậy thì tôi có chút mong đợi đấy. Anh chó sói, tôi tắm rửa sạch sẽ chờ anh. 

Lâm Thâm nhắm ánh mắt lại, anh cởi nút áo sơ mi ra, sao anh lại có cảm giác như bị cô trêu chọc thế? Anh tiếp tục gửi một tin: Alice đã nói gì với em?

Kiều Tinh Lâm: Không có gì, nữ sinh trò chuyện với nhau mấy câu, anh nghe làm gì? Vậy hôm lễ độc thân anh có hẹn không, anh chó sói?

Lâm Thâm: Không có.

Kiều Tinh Lâm: Rất tốt.

Sau khi cô gửi tin “rất tốt” này xong, cũng không thấy có động tĩnh gì nữa. Lâm Thâm vẫn mong đợi có chuyện gì đó để nói tiếp.

Trước khi đi ngủ, Kiều Tinh Lâm lại vào game vương giả vinh dự một lần nữa.

Có người đã thật sự đổi tên lại, nhưng cấp bậc vẫn bạc trắng, không có tiến bộ gì cả.

Cô cười mãn nguyện một tiếng, độ hợp tác cũng rất cao đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play