"Đan Đan, cậu nói xem rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì, không thể kéo đàn được đã đành còn phải tìm bác sĩ điều trị tâm lý?" Kiều Tinh Lâm hỏi.
Hạ Đan suy nghĩ một chút: "Theo như tớ đoán, rất có thể là mắc chứng PTSD."
"PTSD là cái gì?"
"Đó là một dạng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, việc phân tích cụ thể rất phức tạp, đại khái là tình trạng tâm thần không ổn định do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ như tai nạn, suýt chết hoặc những chấn thương nghiêm trọng sau đó, đối với một số người gây tinh thần cản trở. Nhẹ có nặng có, có thể trị cũng có thể không. Còn phải biết được anh ấy thuộc trường hợp nào thì mới có thể tìm bác sĩ tâm lý để giúp. Nói chung, đừng để anh ấy chịu kích động mạnh."
Kiều Tinh Lâm thở dài.
Sau khi cúp máy, cô lấy lại bình tĩnh.
Trước đây cô không biết anh mắc bệnh này, bây giờ cô cũng không nên nhắc đến violon trước mặt anh.
Cô suy nghĩ một chút, gửi cho Lâm Thâm một tin nhắn: Chuyện luyện đàn tôi sẽ tự mình nghĩ cách, anh không cần lo.
Lâm Thâm sẽ khỏi bệnh chứ?
Kiều Tinh Lâm suy nghĩ thật lâu mới nhắn thêm vài chữ: Tôi rất đau lòng.
Lâm Thâm không trả lời.
Ngày hôm sau, Đường Giai Dĩnh gọi điện kêu Kiều Tinh Lâm về công ty.
"Theo đuổi ánh sáng còn chưa bấm máy đã mang lại hiệu ứng rất tốt. Đây là hợp đồng quay quảng cáo của một nhãn hiệu mỹ phẩm, cát xê cũng không tệ. Nếu như bộ phim Theo đuổi ánh sáng phát sóng, lúc đó cô sẽ có giá hơn bây giờ. Cô có thể chọn ký ngay bây giờ hoặc đợi thêm một năm nữa." Đường Giai Dĩnh đưa bản hợp đồng cho Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm hít một hơi rồi ký tên: "Bây giờ em cảm thấy áp lực rất lớn, nếu em không luyện thành thục violon, đạo diễn Uông sẽ không đuổi em đi chứ?"
"Cô không nghĩ ra cách gì sao?"
"Thất bại hoàn toàn."
Đường Giai Dĩnh lộ ra biểu cảm "biết trước": "Có một viện trợ từ nước ngoài cho cô đi huấn luyện một tháng, hẳn là không có vấn đề gì."
"Viện trợ từ nước ngoài?" Kiều Tinh Lâm nói: "Xã hội bây giờ rất loạn, nếu anh ta tiết lộ với công chúng em là một hố đen trong âm nhạc thì phải làm sao? Chị phải bắt anh ta kí hiệp ước bảo mật."
"Có nhiều người hâm mộ cô hơn mà, nhưng đề nghị ký hợp đồng bảo mật cũng không tệ." Đường Giai Dĩnh lạnh lùng nói.
Kiều Tinh Lâm tò mò: "Ai, ai lại tốt như vậy?"
"Mã Tiêu của ban nhạc Huyền Ảo, Tiêu Thần. Trước đây anh ta đã chủ động gọi đến công ty và nói rằng nếu cần sự giúp đỡ thì anh ta sẵn sàng giúp đỡ. Tôi nghĩ là cô không cần nên đã trả lời ngay lập tức."
Kiều Tinh Lâm bất ngờ: "Tiêu Thần bận rộn như vậy vẫn có thời gian dạy em sao? Có phải do Khang Hạo nói giúp không?"
"Đúng là Khang Hạo rất để ý đến chuyện của cô, trừ anh ta ra cũng không ai có khả năng mời Tiêu Thần." Đường Giai Dĩnh khoanh tay: "Mặt khác, hợp đồng của cô cũng sắp hết hạn, cô nghĩ như thế nào? Nếu bây giờ cô phát triển, vào một công ty lớn sẽ có tương lai hơn. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể ở lại."
Kiều Tinh Lâm biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói: "Em không có ý định đi."
Đường Giai Dĩnh không ngờ cô dứt khoát như vậy, nhướng mày: "Điều kiện là gì?"
"Em không muốn ký hợp đồng nghệ sĩ nữa, em muốn vào công ty." Kiều Tinh Lâm nói.
Đường Giai Dĩnh tựa lưng vào ghế, nhìn Kiều Tinh Lâm, đột nhiên nở một nụ cười: "Cô có biết tại sao lúc ở trạm xe lửa tôi chọn cô không?"
"Vì em xinh đẹp?"
Đường Giai Dĩnh liếc cô một cái: "Dù có xinh đẹp đến đâu mà không được mài giũa thì cũng không thể tỏa sáng được. Điều khiến tôi chú ý đó chính là ánh mắt của cô. Dù cho lúc đó cô đang sụp đổ, muốn khóc đến nơi nhưng trong ánh mắt đó không hề chịu thua. Lúc đó tôi nghĩ rằng nếu cô gái này được đào tạo thì tương lai sẽ rất tỏa sáng."
"Được rồi, em sẽ coi đó là lời khen."
Đường Giai Dĩnh lấy một hợp đồng từ trong ngăn kéo ra: "Đây là hợp đồng mua bán cổ phần, đem về suy nghĩ cho kỹ. Nếu đồng ý thì ký tên vào rồi đưa cho tôi. Nếu không chịu thì tôi sẽ đưa một hợp đồng khác, điều kiện cũng như nhau."
Kiều Tinh Lâm cầm lấy hợp đồng lật một cái: "Chị đã chuẩn bị xong hết rồi còn hỏi em làm gì?"
"Phải xem cô có xứng đáng để có được nó hay không."
Kiều Tinh Lâm cầm hợp đồng đi ra ngoài, Tiểu Giang cẩn thận đi theo sau, hỏi: "Chị Kiều, bà chủ có nói với chị về chuyện gia hạn hợp đồng không?"
"Ừm, không phải chị đang cầm hợp đồng sao."
"Vậy chị sẽ không đi nữa." Tiểu Giang vui mừng nắm lấy tay cô.
"Đương nhiên là không, chị có nói là chị sẽ đi sao?" Kiều Tinh Lâm cảm thấy khó hiểu: "Hay là em muốn tăng lương?"
"Không phải! Em chỉ muốn đi theo chị thôi, sẽ không có người thứ hai tốt như chị."
Kiều Tinh Lâm rùng mình một cái: "Đừng đừng đừng, chị cũng là người bình thường thôi, cũng chưa đến tám mươi tuổi."
Tiểu Giang rất vui vẻ, cô ấy đã nghĩ rằng Kiều Tinh Lâm sẽ nhận bộ phim đó, sau đó sẽ trở nên nổi tiếng, đến lúc đó cô sẽ không ở lại một công ty nhỏ như thế này. Nói thật Tiểu Giang không muốn đổi chủ, cũng không muốn đổi công ty. Mặc dù Tinh Quang không phải là một công ty lớn nhưng lại không có lục đục nội bộ, đấu đá lẫn nhau, cô ấy rất yêu thích nơi này.
Kiều Tinh Lâm ngồi trong xe xem hợp đồng, Tiểu Giang hỏi cô muốn đi đâu, Kiều Tinh Lâm trả lời: "Đến phòng làm việc của ban nhạc Huyền Ảo."
Một ban nhạc đỉnh cao trong nước như ban nhạc Huyền Ảo thường không thiếu tiền. Phòng làm việc được các nhà đầu tư bỏ tiền ra xây dựng riêng cho họ, thiết kế đặc biệt có hình cầu, cách âm hiệu quả và âm thanh cũng rất tốt. Những phòng nhỏ dùng để luyện tập, lớn thì dùng để biểu diễn.
Triển vọng của ban nhạc trong hai năm qua càng ngày càng tốt, công chúng cũng dần dần tiếp nhận nền âm nhạc nhã nhặn và thưởng thức chúng. Cho nên khi ban nhạc Huyền Ảo biểu diễn, không gì có thể sánh được.
Trước sảnh có bảo vệ, những người không có thẻ nhân viên không được ra vào trong lúc đang biểu diễn. Cũng may trợ lý của Mã Tiêu nhận ra cô, đưa cô vào phòng luyện tập.
Mã Tiêu nhìn rất đẹp trai, cao một mét chín, mặc một bộ đồ vest, đang chỉnh dây đàn trên sân khấu. Khí chất của anh ta rất tao nhã và sang trọng, mỗi một động tác như nước chảy mây trôi. Trong khoảnh khắc, Kiều Tinh Lâm như được nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thâm. Nếu anh có thể tiếp tục chơi violon, chắc chắn sẽ giống như Tiêu Thần vậy.
"Thầy Tiêu, anh khỏe không?" Kiều Tinh Lâm chủ động đưa tay ra.
Mã Tiêu không đưa tay ra, chỉ lật nhạc phổ: "Trước khi giải thích, tôi sẽ nói với cô trước rằng tôi là người rất nghiêm khắc. Lần này là tôi được người khác nhờ vả, nếu như cô không chịu nổi những lời mắng chửi thì bây giờ có thể đi, đừng lãng phí thời gian của nhau."
"Không ngờ thầy Tiêu lại có một cây violon đẹp như vậy, giọng hát cũng rất dễ nghe. Có thể học tập cùng anh chính là vinh hạnh của em, được anh dạy bảo cũng là vinh hạnh của em." Kiều Tinh Lâm thu tay về, mỉm cười. Ở trong giới giải trí lâu như vậy, da mặt dày là thứ cần thiết.
Huống chi trước mặt cô là nghệ sĩ biểu diễn bậc thầy trong nước, một người có uy tín trong giới violon. Những người có tài đều rất điên cuồng, hồi đó Lâm Thâm cũng như vậy nên Kiều Tinh Lâm cảm thấy cũng không có gì.
Mã Tiêu nhìn cô một cái rồi kêu trợ lý cầm đàn đến: "Cô có thể dùng cái này để luyện tập, mang nó về nhà cũng được."
"Mang về nhà không tốt lắm đâu." Nhìn sơ qua thì thấy cây đàn này rất có giá trị.
Mã Tiêu nghiêng đầu liếc cô một cái: "Không phải cô nghĩ là mỗi tuần đến nghe tôi đàn mấy tiếng đồng hồ, về nhà không cần luyện tập chăm chỉ, một tháng sau là có thể trình diễn như một thiên tài xuất chúng? Cô có hiểu sai về năng lực của mình không? Hơn nữa, thay vì dùng món đồ chơi mấy nghìn đô ở ngoài thì dùng cái này không phải tốt hơn à?"
"..." Người này thật độc mồm.
Trong mắt anh ta, mấy nghìn đô không phải là nói piano sao.
"Cô đem mấy cảnh cần sử dụng violon đến đây."
Kiều Tinh Lâm cũng đã đánh dấu mấy cảnh quay có sử dụng violon, vội vàng để Tiểu Giang đưa kịch bản cho Mã Tiêu.
Mã Tiêu không ngờ cô đã có chuẩn bị chu đáo như vậy, nhưng vẫn không cảm kích chút nào: "Tôi nhìn thấy chữ là đau nhức cả đầu, cô dùng miệng để nói đi. Mặc khác, cô nói cho tôi biết, cô biết về violon được bao nhiêu."
"Không nhiều, về cơ bản là bằng không."
Mã Tiêu dường như bị nghẹn, nhắm mắt lại: "Tốt, chúng ta bắt đầu."
Mã Tiêu giới thiệu ngắn gọn tên và công dụng của từng bộ phận trên violon cho Kiều Tinh Lâm nghe. Khi trong lớp, anh ta rất kiên nhẫn, Kiều Tinh Lâm hỏi những câu hỏi như làm thế nào để có thể tạo ra âm thanh từ nhiều dây, hay làm thế nào để xoay trục điều chỉnh âm thanh, những câu hỏi ngu ngốc cỡ nào anh ta cũng trả lời. Đương nhiên là Kiều Tinh Lâm bị anh ta nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ rất nhiều lần.
Sau nửa giờ, Mã Tiêu cảm thấy mệt mỏi, anh ta kêu Kiều Tinh Lâm tự nghiên cứu còn bản thân thì về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút.
Vừa đến phòng nghỉ, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện.
"Thằng nhóc thối, cậu đào hố cho anh nhảy đó à, nếu không phải mẹ cậu và mẹ anh là chị em, anh đã đuổi cô ta ra ngoài rồi!"
Bên kia điện thoại lạnh lùng nói: "Vấn đề của anh em còn chưa bàn với dì, hay là hôm nay em tâm sự với dì một chút?"
Mã Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Xem như cậu lợi hại, anh sẽ dạy, nhưng anh không khách sáo đâu. Cây violon cũng đưa cô ta luôn rồi. Cậu vì cô ta làm nhiều việc như vậy, sao lại không cho cô ta biết, lại để cho Khang Hạo nhận hết."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
"Chủ tịch không cho em ở cùng cô ấy."
"Ba thì gọi là ba, kêu chủ tịch nghe không quen tí nào. Cậu là loại người bảo sao nghe vậy à?"
"Hiện tại là như thế."
Thật sự Mã Tiêu rất muốn cười vào mặt anh: "Làm con trai của gia đình giàu có khó như vậy sao? Tùy tiện cầm một cọc tiền để đầu tư, muốn làm gì thì làm. Cái loại cậu ấm như Lâm Uẩn Kiệt cũng chuyên môn đi chơi đùa người khác, cậu là thái tử mà lại giả vờ mình khổ cực như vậy làm chi?"
"Nó là nó, em là em. Em không có ý định dựa dẫm vào ai."
Mã Tiêu nhìn điện thoại tỏ vẻ ghét bỏ, giọng điệu này giống như đang nói tôi là người có tiền nhưng tôi không thích giả vờ có tiền.
"Tầm nhìn của cậu cũng còn ổn đó. Cúp máy đây."
Một tiếng sau, sau khi từ phòng luyện thanh đi ra, Kiều Tinh Lâm cảm giác mình như vừa lột da xong. Trước đây, khi nhìn Lâm Thâm cầm violon, động tác rất lưu loát và nhẹ nhàng, nhưng khi để trên vai mình một thời gian dài, cánh tay cũng run lên.
Trên đời này đúng là không có gì dễ dàng.
Để có được thành công như hiện tại, phải đổ bao nhiêu mồ hôi công sức mà người khác không thể nhìn thấy.
Tiểu Giang lắc đầu: "Người này đúng là kiêu ngạo, lại còn độc mồm độc miệng, tính tình cũng cực kỳ nóng nảy. Chị Kiều, sao chị chịu được vậy?"
"Người ta có tài. Em xem, một người ngốc nghếch như chị trải qua một tiết học cũng đã nắm bắt được rất nhiều điểm mấu chốt." Kiều Tinh Lâm vỗ vỗ máy tính: "Lúc chị còn đi học, giáo sư luật của chị còn chửi ghê hơn anh ta. Làm gì cũng có hình phạt tiêu chuẩn, vô cùng khắc nghiệt, mắng chửi người khác cũng rất thô tục nữa."
"Kinh khủng như vậy sao?"
"Ừm, chị đã bị mắng là người không có năng lực nhân sự."
"Đó là cái gì?"
Kiều Tinh Lâm nhớ lại: "Trí tuệ kém phát triển hoặc rối loạn tâm thần. Theo thuật ngữ trong ngành mà nói, nó dùng để chỉ trẻ em dưới tám tuổi và mắc bệnh tâm thần."
"..."
Tiểu Giang lái xe đưa Kiều Tinh Lâm trở về, dọc đường, cô ấy hỏi: "Chị Kiều, thật ra tính cách của chị rất hợp để làm luật sư, sao chị lại gia nhập làng giải trí vậy? Em không có ý gì khác, chỉ là tò mò chút thôi. Dù sao thì làm luật sư cũng rất tốt, kiếm cũng nhiều tiền."
Kiều Tinh Lâm đã bị hỏi vấn đề này rất nhiều lần.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cho rằng cơ hội là do ông Kiều cho, vẫn luôn sống dưới cái bóng của ông Kiều. Cô cho rằng suốt đời này sẽ không thể vượt qua được ông, cuộc sống này chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết được kết quả, đây không phải là thứ cô mong muốn. Cô muốn thử sức một lần, dù có thất bại cũng không hối hận.
Ngoài ra, cô còn muốn đứng ở nơi nhiều người có thể nhìn thấy.
Cho đến nay, cô vẫn luôn theo đuổi ánh sáng của Lâm Thâm. Cô muốn một ngày nào đó cô sẽ trở thành ánh sáng của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT