Tân Thiên Ngọc thao thao bất tuyệt như nước chảy, khiến đám David, Nhụy Lôi ngây ra như phỗng. Họ còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Tân Thiên Ngọc đã kéo Túc Trung thản nhiên đi ra mất, để lại hai bóng lưng đẹp trai phóng khoáng cho họ nhìn theo.

Trên bàn lặng yên hồi lâu, mới có một đồng nghiệp làm bên mảng nghiên cứu gáo dục run rẩy nói: “Vừa nói, tôi bỗng nhớ ra, tập đoàn Ngọc Trác là công ty gia đình, chủ tịch đúng là họ Tân…”

“Sẽ không trùng hợp như thế chứ!?” Nhụy Lôi lẩm bẩm, tựa như nhớ ra cái gì, “Đúng rồi, Tân Thiên Ngọc từng nói, cậu ta dạy tiếng Anh.”

Sắc mặt mọi người đều có chút kỳ quặc, họ vốn cho rằng bạn trai Túc Trung là một kẻ ăn không ngồi rồi dễ bắt nạt, ai ngờ được cậu ta là công tử trải nghiệm cuộc sống?

Nhưng David thua người chứ không thua trận*, mạnh miệng cười: “Dù đúng thì sao? Cả nhà cậu ta cộng lại cũng không kiếm được bằng số dư của công ty chúng ta.”

(*) Có thể thua nhưng không được mất khí thế. Dù có kém cũng phải xuất hết toàn lực, không thể để người khác xem thường, tự mình cổ vũ.

Đây cũng là lời thật, tập đoàn Ngọc Trác chưa lên sàn, chỉ kiếm được học phí, nên có thể thấy được ngọn nguồn, không giống doanh nghiệp tài chính. Số tiền một tập đoàn giáo dục kiếm được quả thực không bằng một ngón tay của một nhà tư bản.

Cho nên, so sánh tập đoàn Ngọc Trác với công ty của David thì quá nhỏ bé.

Mọi người gật đầu, đều nói Tân Thiên Ngọc chẳng là cái thá gì, nhưng kỳ thật, trong lòng ai cũng hiểu: Tập đoàn Ngọc Trác là của họ Tân, nhưng công ty quỹ lại không phải cùng họ với David.

Nhưng, trên thế giới có rất nhiều người làm thuê ngồi lâu ở trên cao, hưởng thụ rất nhiều đặc quyền mà vị trí này mang lại, anh ta sẽ cảm thấy lâng lâng như thể đây là đặc quyền của chính bản thân mình. Hiểu nhầm sức mạnh của nơi cao trở thành sức mạnh của chính mình.

Đó là một tâm lý rất khó sửa, rất nhiều người thông minh tuyệt đỉnh nhưng chưa chắc có thể nhìn thấu điều này.

Từ đầu tới cuối Túc Trung chưa từng có tâm lý như vậy, anh là một người rất thực tế.

Suy nghĩ của anh rất vững vàng, dù David vừa trào phúng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.

Tân Thiên Ngọc không có tốt tính như vậy, cho nên mới châm chọc David hai câu. Đương nhiên, cậu cũng biết mình mỉa mai David chẳng giải quyết được gì, còn David “phong sát” Túc Trung lại là chuyện thật.

Sau khi Tân Thiên Ngọc ngồi xuống, thấy bốn bề vắng lặng, liền nhíu mày, hỏi Túc Trung: “Anh Trung, họ nói là thật sao? Anh bị phong sát? Không thể tiếp tục ở lại ngành tài chính?”

Túc Trung: “Ừ, hiện tại là như thế.”

Tân Thiên Ngọc vốn mang theo tâm lý mong chờ điều may mắn xảy ra, bây giờ nghe Túc Trung nói vậy, mới thực sự nhìn rõ tình huống, quả thực là sấm sét giữa trời quang.

Tân Thiên Ngọc mấp máy môi, thoạt nhìn hơi ngơ ngác: “Vậy anh định thế nào?”

Túc Trung rất bình tĩnh: “Có lẽ anh sẽ tới phố Wall.”

Tân Thiên Ngọc bối rối: “Phố Wall…?”

Túc Trung gật đầu, nói: “Bên đó khá thích hợp.”

Tân Thiên Ngọc trừng mắt, ép mình lấy lại tinh thần: “Anh nói phố Wall, là phố Wall nước Mỹ sao?”

“Đúng.” Túc Trung trả lời.

Trái tim Tân Thiên Ngọc chợt thắt lại.

Nói thật, phố Wall là thánh địa của dân tài chính, có thể tới phố Wall chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Hơn nữa, David trâu bò tới đâu thì cũng không thể vươn tới phố Wall đúng không?

Thế nhưng, phố Wall ở nước Mỹ!

Là nước Mỹ cách nửa địa cầu.

Tân Thiên Ngọc hơi choáng váng: “Anh quyết định xong rồi?”

“Anh chuyển sang nghiên cứu mô hình định lượng, nghiên cứu ở bên đó thì dễ hơn.” Túc Trung nói, “Trong nước vẫn chưa phát triển bằng. Phố Wall thì thích hợp hơn. m-global đứng đầu trên phương diện này, phương hướng nghiên cứu phát triển cũng nhất trí với phương hướng nghiên cứu của anh.”

Nghe thấy Túc Trung nói chi tiết như vậy, đầu Tân Thiên Ngọc như có kim đâm mà tỉnh táo lại. Cậu mở to mắt: “Có phải m-global đã liên lạc với anh? Anh đã lên kế hoạch qua đó?”

Túc Trung đáp: “Ừ, đã liên lạc, nhưng có một số chi tiết còn chưa xác định.”

Đầu Tân Thiên Ngọc ong lên, tay buốt như thể ngâm trong nước lạnh: “Oh, cho nên anh đã quyết định đi Mỹ, cũng không nói với em?”

Túc Trung nói: “Vẫn chưa hoàn toàn quyết định.”

“Cũng gần xong rồi đúng không?” Giọng Tân Thiên Ngọc rất lạnh lùng, “Anh và m-global tiếp xúc đã bao lâu?”

“Hơn hai tháng.” Túc Trung nói.

Tân Thiên Ngọc nghe xong, tim vọt lên cổ họng: “Đã hơn hai tháng? Là trước khi anh xin nghỉ việc?”

“Đúng.” Túc Trung trả lời.

Lúc đó David đoán không sai, Túc Trung không phải kiểu người vừa xúc động bèn nghỉ việc. m-global và Túc Trung đã tiếp xúc, Túc Trung hiểu hoàn cảnh của m-global thích hợp với anh hơn, cho nên theo logic anh nghỉ việc.

David tính nhầm, cho rằng Túc Trung đi ăn máng khác thì cũng chỉ có thể chọn trong ngành tài chính nội địa, lại không ngờ Túc Trung nhảy tới phố Wall.

Nhưng ông ta biết cũng vô dụng, trong nước ông ta còn miễn cưỡng chơi được, phố Wall biết ông ta là ai?

Đương nhiên, David không biết hướng đi của Túc Trung thì cũng thôi, nhưng Tân Thiên Ngọc mà không biết thì là chuyện rất đả kích.

Tân Thiên Ngọc nhức đầu, như thể có người dùng châm đâm vào đầu cậu. Cậu suy nghĩ rất nhiều, Túc Trung làm gì, cậu đều không biết. Túc Trung nghỉ việc, cậu không biết. Túc Trung được mời làm việc, cậu không biết. Túc Trung muốn đi nước Mỹ, cậu cũng không biết.

Cậu không biết rốt cuộc mình là gì trong lòng Túc Trung.

Tân Thiên Ngọc có chút ngẩn ngơ, nhìn đồ ăn được mang lên, cậu cũng không động đũa. Mãi tới khi Túc Trung hỏi cậu: “Tại sao không ăn?” Tân Thiên Ngọc mới ngẩng đầu: “Chúng ta làm sao đây?”

Túc Trung dường như không hiểu.

Sao câu “Tại sao không ăn?” lại tiếp nối bằng “Chúng ta làm sao đây?”?

Túc Trung hỏi: “Cái gì?”

Môi Tân Thiên Ngọc khô khốc, cậu theo bản năng liếm môi dưới, môi càng khô hơn, hơi đau: “Anh đi Mỹ, chúng ta làm sao đây?”

Túc Trung nói: “Anh đã nói với bên kia rồi, chỉ đi một năm, một năm sau sẽ trở về.”

“Đã nói, đã nói xong rồi…” Tân Thiên Ngọc chua chát, “Nói xong với ai?”

Cuối cùng Túc Trung nhận ra hình như Tân Thiên Ngọc không tán thành, anh hỏi: “Em có ý kiến gì không?”

Những lời này nghe quả thực như khiêu khích: Em có ý kiến gì không?

Tân Thiên Ngọc cáu kỉnh, quả thực muốn hất bàn.

Nhưng trước mặt Túc Trung, cậu không cáu kỉnh được, lửa giận trong lòng vừa bùng lên, đối diện với đôi mắt không chút gợn sóng của Túc Trung, đám lửa liền dập tắt, khói bốc lên, cũng chỉ có tâm can cậu bị bỏng.

Tân Thiên Ngọc không có tinh thần, cậu mệt mỏi nói: “Anh đã quyết định xong rồi, em còn có thể ý kiến cái gì?”

Nói xong, Tân Thiên Ngọc cầm đũa lên. “Ao cá chép” cho khách hàng dùng đũa kiểu Nhật, đầu đũa rất nhọn, Tân Thiên Ngọc trượt tay, đầu đũa sắc bén đã cắm vào trong thịt cá hồi mềm, nhìn có chút đau đớn.

Ăn xong, từ “Ao cá chép” về nhà, Túc Trung lại hỏi Tân Thiên Ngọc lần nữa: “Em có ý kiến với quyết định của anh à?”

Tân Thiên Ngọc giống như người yêu đang hờn dỗi nói: “Không, em có gì mà ý kiến?”

Túc Trung nói: “Thật sao?”

“Thật.” Tân Thiên Ngọc nói lớn tiếng, không biết là vì thuyết phục Túc Trung, hay là vì thuyết phục chính mình.

Túc Trung nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Tân Thiên Ngọc cảm thấy suýt trụy tim.

Hôm sau, lúc làm việc, Tân Thiên Ngọc không yên lòng, nhìn thiếu mấy số, may mà chủ nhiệm Chu của phòng Nghiên cứu giảng dạy nhắc nhở cậu hai câu. Chủ nhiệm Chu là nhân viên lâu năm, hơn nữa có quan hệ thân thích với nhà họ Tân, cho nên dám thẳng lưng đối với Tân Thiên Ngọc, dùng thái độ lão tiền bối nói: “Thanh niên làm việc cũng đừng quá xốc nổi. Phải dụng tâm, phải dụng tâm mới có thể làm tốt trong ngành giáo dục.”

Bình thường trông Tân Thiên Ngọc rất kiêu căng, nhưng vẫn hiểu đạo lý “sai thì phải nhận”, lần này đúng là cậu làm sai, cho nên không có oán giận, gật đầu với chủ nhiệm Chu, nói: “May mà có ngài. Nếu không… thật sự sẽ mắc lỗi. Sau này cháu sẽ cẩn thận hơn.”

Chủ nhiệm Chu cũng có chút bất ngờ, dường như không ngờ vị Tân công tử nổi tiếng lớn lối này lại dễ dàng chịu thua như vậy, mấy câu chuẩn bị trước lại không được dùng, ông gật đầu, nói, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Như thường lệ, Tân Thiên Ngọc và Chu Châu, Chu Phác cùng nhau ăn trưa. Cậu nói với hai người chuyện Túc Trung sắp đi Mỹ. Chu Phác nghe xong, rất không cao hứng: “Chuyện lớn như vậy, anh ta không thương lượng với mày một câu? Thế mà cũng là người yêu?”

Mặc dù Tân Thiên Ngọc cũng nghĩ vậy, nhưng cậu không chấp nhận người khác nói Túc Trung không đúng. Thế là, Tân Thiên Ngọc liền cãi lại: “Tao cũng chưa từng thương lượng với anh ấy việc luân chuyển trong tập đoàn. Từ đầu bọn tao đã như vậy, không can thiệp vào công việc của đối phương.”

“Oh.” Chu Phác nói, “Vậy thì mày khó chịu làm gì?”

Tân Thiên Ngọc bị chặn họng, hầm hừ không nói gì.

Chu Châu nhíu hàng lông mày thô tự nhiên, nói: “Người yêu vẫn nên trao đổi với nhau! Nếu anh cảm thấy không vui, cần phải nói với anh ấy!”

“Nói với anh ấy để làm gì?” Tân Thiên Ngọc khó chịu nói, “Vì anh không vui mà anh ấy sẽ không đi Mỹ nữa ư?”

Chu Châu rất nghi ngờ: “Chẳng lẽ anh tức giận ở chỗ anh ấy muốn đi Mỹ sao? Em còn tưởng anh tức giận là vì anh ấy không thương lượng với anh từ trước.”

Tân Thiên Ngọc ngẩn người.

Dường như cậu không thể phân tích nổi tâm trạng của mình: Rốt cuộc cậu tức giận vì điều gì?

Haizz, thật là phức tạp.

Tân Thiên Ngọc thấy tâm trạng của mình rất phức tạp, bản thân cậu cũng không hiểu.

Chu Châu nghiêm túc nhìn Tân Thiên Ngọc nói: “Tiểu Ngọc, thì ra lúc yêu anh gây sự như thế à?”

Tóc Tân Thiên Ngọc dựng đứng: Gây sự? Ai gây sự? Mình gây sự? Mình gây sự như thế nào?

Chu Phác và Tân Thiên Ngọc thống nhất mặt trận, cũng dựng lông, nóng nảy nói: “Tân công tử của chúng ta là lá ngọc cành vàng! Cần nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa! Sao có thể gọi là gây sự?”

“Em cũng đâu nói Tiểu Ngọc không phải lá ngọc cành vàng.” Chu Châu nói, “Nhưng lá ngọc cành vàng thì cần tìm một thợ làm vườn lành nghề cẩn thận chăm sóc. Em thấy Túc Trung hơi quá sức, thần kinh thô như vậy, không trông cậy làm vườn được đâu, chẻ củi thì may ra.”

Chu Châu nói rất đúng, Túc Trung giỏi quan sát, rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trên phương diện xã giao lại vô cùng thần kinh thô. Hôm nay Tân Thiên Ngọc về nhà, phát hiện Túc Trung đang sắp xếp hành lý.

Tân Thiên Ngọc bối rối: “Anh…”

Túc Trung nói: “Tháng sau anh sẽ đi Mỹ.”

Một búng máu mắc kẹt trong cổ họng Tân Thiên Ngọc.

Thì ra, Tân Thiên Ngọc nói “Anh đã quyết định đi Mỹ, em không có ý kiến”, Túc Trung bèn cho rằng chuyện đã định, Tân Thiên Ngọc không có ý kiến, anh có thể không vướng bận mà bay tới phố Wall.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play