Ánh mắt của Phùng Tư Nghiên lạnh lẽo liếc sang Vu Đình Mị, hừ lạnh một tiếng: "Còn cố ý? Con mắt nào của cô nhìn thấy là cố ý?" Cô ta nói xong lại quét mắt một vòng nhìn mọi người: "Mọi người không tin có thể hỏi anh Gia Minh, lúc đó anh ấy cũng có mặt."

Mọi người liền nhìn sang Ngụy Gia Minh, Bạch Tuyết thầm nghĩ trong lòng, Ngụy Gia Minh không nhất định sẽ đứng ở lập trường trung lập để nói ra tình hình thực tế, nói không chừng còn đứng về phía hai người kia.

Ngụy Gia Minh liếc Bạch Tuyết một cái, cười nói: "Bạch Tuyết đang tham gia một cuộc thi thiết kế, bản phác thảo đó là cô ấy vẽ cho cuộc thi này, đối với cô ấy mà nói là vô cùng quan trọng. Hơn nữa cô ấy đã thông báo là đóng cửa không gặp khách, Mẫn Nhi lựa chọn đi xin lỗi vào lúc đó thực sự đã làm phiền đến cô ấy."

Không chỉ Phùng Tư Nghiên, đến Bạch Tuyết cũng không khỏi kinh ngạc nhìn anh một cái, trên mặt anh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, ngữ khí tự nhiên, dường như chỉ đơn giản là trần thuật sự thật mà không phải là đang bảo vệ Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cảm thấy thật kỳ lạ, người này không phải nên bảo vệ em họ và tiểu thanh mai của mình sao? Sao lại nói chuyện giúp mình thế nhỉ?

Có lẽ là thái độ của Ngụy Gia Minh làm lòng Phùng Tư Nghiên khó chịu, giọng nói của cô ta cũng trở nên hơi tức giận: "Cho dù là bản vẽ rất quan trọng đi nữa, cô ta cũng không đến mức tàn nhẫn đập nát tay của Mẫn Nhi chứ."

Bạch Tuyết lắc đầu, nói: "Có phải không cẩn thận hay không, vậy thì khó nói."

"Cô có ý gì hả?" Phùng Tư Nghiên càng tức giận, "Nếu Mẫn Nhi thực sự cố ý, vậy cần gì tỉ mỉ chọn quà đến nhận lỗi với cô?"

Bạch Tuyết cười như không cười nhìn lướt qua gương mặt của hai kẻ gây chuyện, nói: "Nếu thực sự có tâm muốn xin lỗi với tôi, vì sao không đợi tôi làm xong công việc hẵn đến, lại còn trong tình huống chưa được sự đồng ý của tôi đã tự tiện xông vào phòng làm việc của tôi, Tu tiểu thư đúng là có thành ý, có thành ý đến mức lễ phép cơ bản cũng không hiểu."

Vốn dĩ lúc Phùng Tư Nghiên nói chuyện vì mình, Tu Mẫn Nhi luôn an tĩnh đứng bên, buông đầu xuống, không hề tỏ vẻ gì, nhưng thái độ trầm mặc này làm cô ta trông có vẻ ủy khuất. Chỉ khi Bạch Tuyết nói xong câu này, Tu Mẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết, nhìn thấy đôi mắt thanh minh của Bạch Tuyết, nhất thời cô ta không biết đáp lại thế nào, hơn nữa mọi người xung quanh đều đang nhìn cô ta, sắc mặt cô ta hơi cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, thành khẩn bày tỏ: "Lúc đó tôi thực sự đã không suy sét chu toàn, đúng là cách làm không thỏa đáng, tôi nói xin lỗi với cô."

Lời xin lỗi nói chân thành như vậy, quả thật là một cô gái hào phóng khéo léo, cô ta cho rằng xin lỗi như vậy sẽ khiến cô thấy xấu hổ hay sao? Bạch Tuyết chẳng có cảm giác xấu hổ gì, ngược lại hào phóng đáp: "Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô."

Tu Mẫn Nhi: "..."

Tu Mẫn Nhi sở dĩ giả vờ nói xin lỗi, chỉ là vì muốn tỏ vẻ một chút, cô xem cô hùng hổ như thế, tôi cũng không ngụy biện gì lại còn xin lỗi cô. Chỉ là không ngờ tới da mặt Bạch Tuyết dày như vậy, chấp nhận thật thản nhiên, lời này ngược lại có vẻ như cô ta không xin lỗi mới là sai vậy.

Tu Mẫn Nhi rất không thoải mái, nhưng nhất thời lại chẳng biết nói gì, tình huống bây giờ nói gì đều giống như là "lạy ông tôi ở bụi này", Tu Mẫn Nhi gắng kìm lại tức giận, không nói gì hết.

Có vẻ Liên Cảnh Mặc cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi, dù sao đây cũng là phòng bệnh của em trai hắn, liền kịp thời đổi đề tài: "Tôi vừa mới hỏi bác sĩ, vết thương của Cảnh Thành đã tốt hơn rồi, có thể xuất viện, cũng cảm ơn mọi người bận rộn mà vẫn tới đây thăm nó, đợi lát nữa mọi người cùng đến nhà ăn bữa cơm được chứ?"

Liên Cảnh Mặc vừa nói xong, Liên Cảnh Thành liền nhìn sang Bạch Tuyết: "Không được từ chối." Nói xong lại quay sang Vu Đình Mị: "Cậu cũng không được."

Bạch Tuyết và Vu Đình Mị nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nói: "Được, nghe cậu."

Ngụy Gia Minh và Tưởng Phảng Quý đều là bạn của Liên Cảnh Mặc, dĩ nhiên là cũng đi cùng, mà Tu Mẫn Nhi và Phùng Tư Nghiên cũng tỏ ý muốn đi.

Vậy nên, sau khi Liên Cảnh Thành làm xong thủ tục xuất viện, cả đoàn người xuất phát đến Liên gia, cha mẹ Liên Cảnh Thành vẫn còn đi du lịch chưa về, không có trưởng bối, đám người trẻ tuổi cũng có thể thoải mái một chút.

Sau khi ăn cơm xong, Bạch Tuyết, Vu Đình Mị và cả Liên Cảnh Thành ngồi chơi bài với nhau. Mặc dù ở đây chẳng có mấy người, nhưng mỗi người đều có nhóm nhỏ của mình, ba người này thì đang chơi bài, ba người Ngụy Gia Minh, Tưởng Phảng Quý và Liên Cảnh Mặc thì ngồi nói chuyện phiếm, còn lại Tu Mẫn Nhi và Phùng Tư Nghiên đang xem phim điện ảnh.

Phùng Tư Nghiên thích uống rượu, lúc này đang bưng một ly rượu, vừa uống vừa xem phim. Chỉ là cô ta xem cũng không nghiêm túc lắm, ánh mắt hay liếc sang phía Liên Cảnh Mặc, nhưng Liên Cảnh Mặc chưa từng nhìn lại, chỉ tập trung nói chuyện bóng đá với Ngụy Gia Minh.

Phùng Tư Nghiên hơi tức giận, ly rượu trên tay dường như cũng biến thành thứ cô ta căm ghét, cô ta hung tợn uống một hơi cạn sạch nó, Tu Mẫn Nhi ngồi bên thấy cô ta uống nhiều như thế cùng một lúc, vội vàng khuyên can, Phùng Tư Nghiên lại giống như là không nghe được gì.

Vu Đình Mị hôm nay rất may mắn, mỗi lần đều bốc được bài vua, người bốc được bài vua này có thể ra lệnh cho những người khác làm bất cứ việc gì, đầu tiên Vu Đình Mị bảo Liên Cảnh Thành học tiếng mèo kêu.

Liên Cảnh Thành lập tức từ chối: "Đổi cái khác đi."

Vu Đình Mị tất nhiên không chịu: "Muốn chơi trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc, có gan chơi mà không có gan chịu hả?"

Liên Cảnh Thành: "..."

Trừ khi là ở trước mặt Bạch Tuyết, còn Liên Cảnh Thành trong mắt người khác là một tiểu vương tử lạnh lùng, muốn người như vậy học tiếng mèo kêu, thật sự có hơi...

Liên Cảnh Thành không cam lòng, hỏi Bạch Tuyết: "Cậu cảm thấy sao?"

Bạch Tuyết: "Tớ cảm thấy Đình Mị nói rất đúng."

Liên Cảnh Thành cười lạnh một tiếng: "Hai người các cậu, ...không có người nào có trái tim trong sáng hết."

Hai cô gái nhìn nhau cười, dùng ánh mắt thúc giục cậu.

Cuối cùng Liên Cảnh Thành không có cách nào, ho nhẹ một tiếng, không tình nguyện kêu: "Meow ~"

Một tiếng "meow" này làm mấy người Ngụy Gia Minh hết hồn, Liên Cảnh Mặc không tin nổi nhìn thằng em trai của mình vừa mới kêu meow, đứa em trai lạnh nhạt của hắn vậy mà chịu học tiếng mèo kêu.

Tưởng Phảng Quý cũng chép chép miệng, nói: "Bạch Tuyết và Vu Đình Mị quả thực là hai cô gái thần kỳ."

Liên Cảnh Mặc hơi gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Ngụy Gia Minh lại không nói chuyện, nhẹ nhàng nhấp một ngụm vang đỏ.

Lần thứ hai con bài vua vẫn bị Vu Đình Mị rút được, cô nàng hơi ngẫm nghĩ rồi nói: "Tớ muốn xem Bạch Tuyết nhảy 'Good boy'."

"Bạch Tuyết" của tuổi dậy thì rất thích một nhóm nhạc thần tượng, anh chàng hát chính của nhóm này, Long ca, là thần tượng của "cô", "cô" còn học rất nhiều điệu nhảy của nhóm này, 'Good boy' là một trong số đó.

Nhưng sau này trưởng thành rồi, "cô" cũng ít nhiều chú ý hình tượng trước mặt người khác, chỉ có hai người bạn này từng biết những chuyện đó của "cô" thôi. Còn Bạch Tuyết cô đây sau khi ra đời làm việc cũng không có thời gian nhảy mấy thứ này. Chẳng qua mỗi bài hát mỗi điệu nhảy của Long ca cô đều biết, hơn nữa còn nhảy rất khá.

Bạch Tuyết hơi không xác định, "Nhảy ở chỗ này á?"

Vu Đình Mị vô cùng khẳng định gật đầu, Bạch Tuyết lập tức hơi hối hận, sớm biết vậy vừa rồi không phụ họa lời cô ấy nói. Đánh cuộc thì đành chịu thua vậy, cô cũng đâu phải là người không thể chịu thua.

Vừa lúc trang phục hôm nay tương đối thoải mái, nhảy múa cũng thích hợp. Vu Đình Mị thấy cô thực sự muốn nhảy, có hơi hưng phấn, lục tìm ca khúc trên điện thoại, sau đó lại lấy một cái áo sơ mi của Liên Cảnh Thành quấn quanh eo cô. Tưởng Phảng Quý ngồi đối diện nhìn thấy liền hỏi: "Mấy người muốn làm gì thế?"

Vu Đình Mị đáp: "Bạch Tuyết sẽ nhảy một điệu, cô ấy nhảy rất đẹp đấy."

Lời này đổi lấy ba ánh mắt đối diện nhìn sang phía Bạch Tuyết, hơn nữa còn rất nhất trí đều mang theo sự hoài nghi.

Bạch Tuyết: "..."

Các bài hát của Long ca đa phần đều diễn tả một thứ tình cảm mãnh liệt, rất dễ dàng làm nóng bầu không khí, Vu Đình Mị thậm chí còn nhảy dựng lên phất tay hoan hô.

Mái tóc của Bạch Tuyết vừa dày vừa đen bóng, lúc gập eo khiêu vũ, sợi tóc cũng đang cuộn sóng phập phồng, nhìn qua vừa gợi cảm vừa hoạt bát, còn có một cảm giác rất ngầu. Tưởng Phảng Quý nhìn chằm chằm, liên tục cảm thán: "Bạch Tuyết thực sự quá sinh đẹp." Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Ngụy Gia Minh: "Tôi nói chứ, sao ánh mắt cậu kém thế? Bảo bối như thế ở trong nhà mà sao cậu lại xem như không thấy vậy? Chẳng qua, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, hình như Bạch Tuyết không còn có ý với cậu nữa nhỉ, trước đây mỗi lần cô ấy gặp cậu đều trở nên ngốc nghếch, bây giờ thì hết rồi, nhất là lần trước ở tiệc rượu Lâm gia, vừa bình tĩnh vừa thông tuệ, quả nhiên phụ nữ không yêu nữa thì chỉ số IQ cũng tăng lên."

Ngụy Gia Minh hơi rũ đầu che khuất thần sắc trong mắt, một lúc sau mới liếc qua Tưởng Phảng Quý: "Trước đây có một đứa bé tên Tiểu Minh, Tiểu Minh rất thích nói chuyện, dù là đi tới đâu cũng thích lải nhải, cậu biết Tiểu Minh sau này ra sao không?"

Tưởng Phảng Quý híp mắt nhìn lại anh, vẻ mặt đề phòng: "Sao?"

"Chết rồi."

"..."

"Muốn biết nó chết thế nào không?"

"Không muốn."

"Tốt."

Quả nhiên Tưởng Phảng Quý ngoan ngoãn câm miệng.

Bạch Tuyết nhảy hết một bài, dừng lại mới phát hiện mọi người đều đang nhìn cô, ba người Ngụy Gia Minh còn vỗ tay cổ vũ cô, cô không ngờ rằng mấy tên đàn ông giống như cán bộ già đó mà cũng thưởng thức mấy thứ này.

Bạch Tuyết nhảy mệt, tính uống miếng nước, chỉ là vừa mới ngồi xuống thì thấy Phùng Tư Nghiên đột nhiên bưng hai ly rượu qua, vung mạnh tay hắt vào mặt của Bạch Tuyết và Vu Đình Mị.

Động tác của cô ta quá bất ngờ, Tu Mẫn Nhi cũng không kịp cản, hoặc là cô ta cũng chẳng muốn cản. Mà Bạch Tuyết và Vu Đình Mị cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy, hoàn toàn không có phòng bị gì.

Biến cố bất thình lình xảy ra khiến trong sân nháy mắt an tĩnh lại, có thể nhìn ra Phùng Tư Nghiên uống say rồi, cô ta hắt rượu xong, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt oán độc căm ghét, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vu Đình Mị: "Cô xem lại mình đi, mặt mày trời sinh giống như hồ ly tinh, cũng không biết đang muốn mê hoặc ai." Cô ta nói xong lại tiếp tục cười lạnh nhìn Bạch Tuyết: "Bạn của hồ ly tinh quả nhiên cũng là hồ ly tinh. Thật là buồn cười, cô cho rằng khoe dáng thì anh họ sẽ thích cô chắc? Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Cô ta nói chuyện cực kỳ khó nghe, căn bản không phải là lời nói mà một người có học thức, được dạy dỗ đàng hoàng sẽ nói ra. Trong cái giới thượng lưu nhỏ bé này, phẩm rượu (*) của Phùng Tư Nghiên có tiếng là rất tệ. Cho nên lần trước Bạch Tuyết thiết kế bẫy cô ta trong bữa tiệc, Phùng Hoài mới lấy cớ say rượu để giải vây cho cô ta.

(*) Phẩm rượu: các kiểu uống say, ví dụ như có người uống say chỉ ngủ thôi, có người thì phát điên, có người thì nói lời thật lòng... Kiểu của Phùng Tư Nghiên chắc là kiểu phát điên đó.

Vu Đình Mị bỗng dưng bị hắt rượu một cách không thể hiểu được, cũng phát hỏa lên, cả giận nói: "Cô điên rồi sao?"

Phùng Tư Nghiên nghe được, giống như bị kích thích, la lên một tiếng: "Cô câm miệng cho tôi!"

Bạch Tuyết nhìn thoáng qua Tu Mẫn Nhi đứng cách đó không xa ra vẻ sốt ruột nhìn nhưng không hề tiến lên ngăn cản, cô cười lạnh, trực tiếp cầm ly nước trên bàn hắt lên mặt Phùng Tư Nghiên, nói: "Cô uống say thì về nhà mà phát điên, ở đây không có ai rảnh nhịn cô đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play