Chẳng lẽ là bởi vì tiểu thanh mai của anh làm hỏng đồ của cô cho nên anh áy náy?

Thôi, mặc kệ đi, nếu anh muốn giúp cô ứng phó với Tu gia, vậy cô khỏi cần nghĩ cách, hơn nữa đồ đã hỏng cũng chẳng còn giá trị, cô liền đưa cho anh nói: "Anh muốn thì cầm đi đi."

Bản phác thảo đã bị Tu Mẫn Nhi làm hỏng, Bạch Tuyết chỉ có thể làm lại một lần nữa, vậy là lại tốn thêm mấy ngày. Mấy hôm nay Ngụy Gia Minh không thấy xuất hiện nữa, cũng không biết có phải anh đã làm gì không, bên phía Tu gia không thấy tới gây phiền toái gì, Bạch Tuyết cũng mừng rỡ thanh tịnh.

Tối nay, sau khi cô làm xong việc ra ngoài thì dì Lý nói với cô: "Cô chủ, có một vị tiên sinh đang đứng ngoài cổng nói là muốn gặp cô, tôi đã nói với cậu ta là mấy ngày nay cô không gặp khách, để cậu ta ngày khác lại tới. Nhưng cậu ta lại bảo là sẽ chờ ở cửa, chờ tới khi nào cô rảnh. Tôi vừa mới ra ngoài nhìn, vị tiên sinh đó còn chưa đi đâu, cô có muốn gặp không?"

Tiên sinh? Vị tiên sinh mà cả dì Lý cũng không quen sẽ là ai?

Bạch Tuyết chuẩn bị ra xem, dì Lý thấy cô muốn ra cửa, vội nhắc nhở một câu: "Cô chủ, vị tiên sinh đó hình như uống say."

Bạch Tuyết đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới, bởi vì chuyện của Tu Mẫn Nhi, Bạch Tuyết đã cố ý dặn dò dì Lý, nếu không có việc gì thì không cần mở cổng lớn, cho nên lúc này cửa sắt biệt thự đang khóa trái từ bên trong. Bạch Tuyết đẩy cánh cửa sắt nặng nề, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào bờ tường.

Hai bên cửa lớn biệt thự có hai ngọn đèn đường, cậu đang đứng dưới một ngọn đèn trong số đó, áo khoác tây trang bị cậu vắt lên tay, không biết có phải do thời tiết quá nóng không mà áo sơ mi cũng mở hai nút trên cùng, cổ áo mở rộng, lộ ra phần ngực trắng nõn. 

Nghe được âm thanh, cậu nghiêng đầu nhìn, thấy người tới là cô thì sửng sốt một chút, ngay sau đó cậu chống tường đứng thẳng lên. Cậu cười với cô, ánh đèn đường chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, đôi mắt cậu dưới ánh đèn đường sáng ngời, như ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt.

Bạch Tuyết thấy gương mặt cậu ửng đỏ, hơn nữa cơ thể lung lay không vững, nhìn dáng vẻ này thì dì Lý nói không sai, cậu đúng là đã uống say.

"Sao cậu lại tới đây?"

Cậu hơi cụp mắt, ánh sáng trong mắt tựa như cũng ảm đạm đôi chút: "Nếu tớ tới đây làm cậu không vui thì... tớ xin lỗi. Tớ biết là không nên đến tìm cậu, nhưng dù tớ nỗ lực thế nào cũng không khống chế được mình, ngay cả tớ cũng không biết mình vì sao lại tới đây nữa."

Bạch Tuyết thở dài: "Cậu uống say rồi, tớ gọi cho mẹ cậu để bà ấy cho người tới đón cậu."

Quan hệ giữa cô và Liên Cảnh Thành rất tốt, thời gian trước đây khi họ vẫn còn đi học, đến nhà cậu chơi là chuyện thường xuyên, nên đương nhiên cũng quen biết cha mẹ cậu và có số điện thoại của họ.

Cô lấy di động ra đang muốn bấm số, cậu lại cầm lấy cổ tay cô ngăn lại: "Không cần gọi, lát nữa tớ sẽ tự về."

"Cậu tự về bằng cách nào? Ở đây không dễ bắt xe."

Cậu vẫn cố chấp tỏ vẻ: "Tóm lại tớ sẽ tự về."

Bạch Tuyết: "..."

Cậu vẫn còn túm tay cô không buông, Bạch Tuyết hơi tránh ra một chút, nhưng cậu lại túm càng chặt hơn. Bạch Tuyết nhíu mày, đưa mắt ý bảo cậu mau buông ra. Cậu lại bỗng nhiên kéo cô một cái, Bạch Tuyết còn chưa phản ứng lại đã bị cậu đè lên vách tường, sợ lưng cô đụng vào tường, cậu còn vô cùng tri kỷ dùng tay làm đệm lót sau lưng cô.

Bạch Tuyết kinh ngạc nhướng mày, giờ phút này hai người cách nhau rất gần, mặt đối mặt gần trong gang tất, đôi mắt mê ly của cậu khóa chặt lấy gương mặt cô, trong đôi mắt hỗn tạp quá nhiều cảm xúc, bi thương, tuyệt vọng, mê luyến, bất chấp, quá nhiều quá nhiều, phức tạp đến mức làm lòng cô chấn động.

Cậu cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, âm thanh trầm thấp, khàn khàn: "Tớ không say, chỉ là cơ thể không điều khiển được, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, tớ biết tớ đang làm gì."

Cậu vươn tay tới, muốn sờ lên khuôn mặt vẫn luôn nhớ nhung, nhưng đưa tay đến gần một lúc lâu vẫn không tiếp tục động tác.

Cậu híp mắt lại, cảm xúc bi thương trong mắt dần dần phóng đại: "Tớ không biết nên làm thế nào cả, Tuyết Nhi, tớ không thể khống chế được chính mình, tớ không nên khi nghe tin cậu xảy ra chuyện thì hấp tấp chạy về, không nên đi gặp cậu, không nên khiêu vũ cùng cậu. Tớ nên đi đến nơi nào đó thật xa, vĩnh viễn không gặp lại cậu, bởi vì một khi nhìn thấy cậu, tớ sẽ đánh mất lý trí, làm những chuyện không thể nào khống chế."

"Cậu đã kết hôn, đã trở thành vợ của Ngụy Gia Minh, tớ không nên đến tìm cậu. Nhưng... Nếu như hai người thật sự yêu nhau, tớ cho dù đau khổ muốn chết cũng nhất định sẽ chúc phúc hai người, nhưng tớ biết Ngụy Gia Minh không thích cậu, cậu ở bên cạnh anh ấy cũng không vui vẻ, tớ không muốn nhìn thấy cậu không vui. Nếu anh ấy đã không yêu cậu, cậu rời khỏi anh ấy đi được không? Cậu ở bên cạnh tớ, tớ sẽ làm đồ mà cậu thích ăn, cậu muốn gì tớ đều mua cho cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu phải chịu bất kỳ thương tổn nào, cậu đến bên tớ được không?"

Cậu hẳn là đã uống rất say rồi, một người tính tình trầm mặc hàm súc hôm nay lại nói nhiều như thế này. Từ khi nào mà Liên nhị thiếu gia cũng bắt đầu học nấu cơm, đơn giản là có một lần "cô" tham ăn, lại ăn phải đồ không sạch sẽ trên vỉa hè nên bị đau bụng, sau đó thì cậu bắt đầu nghiên cứu những đồ ăn mà cô thích, cậu nói đồ ăn cậu làm sạch sẽ hơn đồ ăn bên ngoài, cô ăn sẽ không bị đau bụng nữa.

Lại bắt đầu từ khi nào một Liên Cảnh Thành thích mặc quần jean áo thun đơn giản lại bắt đầu mặc tây trang đeo caravat, chỉ bởi vì "cô" thích đàn ông thành thục có sức quyến rũ giống như Ngụy Gia Minh.

Cậu yêu "cô", yêu đến mức sắp lạc mất chính mình, nhưng "cô" lại không biết, hoặc là biết, nhưng không muốn thừa nhận, bởi vì "cô" sợ mất đi một người bạn như cậu, một người bạn thân thiết như người nhà, tuy rằng cuối cùng vẫn là mất đi.

Mà "cô" thì cũng thế thôi, yêu một người đến mức đánh mất chính mình, nói trắng ra là hai người họ đều là những người đáng thương trong tình yêu.

Cô thương tiếc "Bạch Tuyết" cũng thương tiếc cho cậu.

Cậu vẫn đang nhìn cô, giọng nói trở nên cẩn thận: "Tuyết Nhi, cậu nói cho tớ biết, cậu bằng lòng ở bên cạnh tớ không? Tớ chỉ hỏi lúc này thôi, cậu nghĩ kỹ rồi hãy trả lời được không? Nếu như cậu không muốn, về sau tớ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa."

Bạch Tuyết lại không biết nên trả lời như thế nào.

Từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn không trả lời, sự trầm mặc của cô dần khiến cậu trở nên tuyệt vọng, cho dù cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thứ cảm giác tuyệt vọng này vẫn vùi lấp cậu khiến cậu không thể chống đỡ. Cậu lui về sau một bước, tưởng như sức lực toàn thân đều dùng hết, nhưng cậu vẫn cố cười với cô: "Tớ hiểu."

Cậu nhắm mắt lại, cưỡng chế đè nén nỗi thống khổ và tuyệt vọng, rất lâu sau mới mở mắt ra. Cậu nghiêng đầu đi không nhìn cô nữa, khàn giọng nói: "Chờ tớ tìm ra hung thủ muốn hại cậu tớ sẽ đi, cậu yên tâm, tớ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa."

Lúc cậu xoay người, cô nhìn thấy nước mắt không thể ức chế được nữa chảy xuống theo gò má, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Liên Cảnh Thành khóc.

Năm 15 tuổi cậu từng bị bắt cóc, "Bạch Tuyết" tìm được cậu là lúc cậu đã vô cùng suy yếu, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, một mình trốn trong núi sâu đã nhiều ngày, không ai biết cậu đã trải qua dày vò như thế nào, nhưng dù là thế cậu cũng không khóc.

Cô có ký ức của "Bạch Tuyết", cô cũng đau lòng khi nhìn thấy "Bạch Tuyết" tuyệt vọng vì không có được tình yêu, mà giờ phút này, nhìn người đàn ông trước mắt tựa như nhìn thấy "Bạch Tuyết" lúc trước vậy, trong lòng cô rất khó chịu, đưa tay giữ lấy tay cậu.

Thân thể cậu cứng đờ, một lúc sau mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt cậu phức tạp, dò hỏi, chờ mong, sợ hãi, các loại cảm xúc đan xen.

"Tớ đã bàn chuyện ly hôn với Ngụy Gia Minh, chẳng qua hai nhà vẫn còn phải hợp tác một dự án quan trọng, nên tạm thời vẫn chưa thể ly hôn, phải đợi sau nửa năm khi dự án đã đi vào quỹ đạo mới có thể ly hôn được."

Ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng chậm rãi sáng lên, cậu tưởng mình nghe được âm thanh của thiên sứ, ngây người một lúc mới phản ứng lại được, vội vàng kéo tay cô hỏi: "Cậu, cậu nói thật sao? Cậu... Cậu muốn ly hôn với Ngụy Gia Minh? Cậu nói thật?"

Có lẽ là quá mức khiếp sợ và kinh ngạc, cậu bắt đầu nói lắp.

Bạch Tuyết thở nhẹ một hơi, gật gật đầu: "Trong nửa năm này tớ không muốn có biến cố gì ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà, cho nên có chuyện gì chờ nửa năm sau lại nói."

Từ khi chuyện bắt cóc xảy ra, đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ như thế của Liên Cảnh Thành, trong ấn tượng của "Bạch Tuyết" sau chuyện đó cậu trở nên trầm lặng hơn, tuy rằng vẫn sẽ cười với "cô", nhưng là nụ cười nhu hòa bình đạm. Còn bây giờ, đôi mắt của cậu sáng ngời, làm xua tan khói mù, nụ cười tươi đẹp như vậy, tựa như tập hợp tất cả những sắc thái tươi đẹp nhất trên thế gian.

"Tớ hiểu mà, không sao cả, nửa năm tớ cũng sẽ chờ, chỉ cần có hy vọng, cả đời tớ cũng có thể chờ."

Thật ra đây là giao hẹn của cô và Ngụy Gia Minh, càng ít người biết càng tốt, nhưng hiện tại cô chẳng e dè gì đã nói cho cậu biết, chỉ là nhìn dáng vẻ cậu vui vẻ như thế, cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi nhiều.

Có điều Bạch Tuyết thực sự không dự đoán được, Ngụy Gia Minh sẽ xuất hiện vào lúc này.

Lúc Liên Cảnh Thành kéo tay cô tỏ vẻ sẽ luôn chờ cô, một chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi dừng lại ở ven đường, tài xế xuống xe mở cửa sau, dáng vẻ cao lớn của Ngụy Gia Minh bước xuống.

Anh vẫn mặc tây trang, dáng người thẳng tắp, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường chiếu rọi như được mạ lên một tầng sáng, cho người ta một loại cảm giác hư ảo không chân thật.

Anh quét mắt qua tay Liên Cảnh Thành đang nắm tay Bạch Tuyết, chỉ là đảo mắt qua, sau đó cười cười, khách khí nói với Liên Cảnh Thành: "Nghe anh trai cậu nói gần đây tâm trạng cậu không được tốt, muộn như vậy rồi còn không về sẽ khiến người trong nhà lo lắng, tôi bảo tài xế đưa cậu về."

Liên Cảnh Thành vẫn luôn kính trọng Ngụy Gia Minh, chỉ là nghĩ tới chuyện Bạch Tuyết đã kết hôn với anh mà anh lại đối xử không tốt với cô, nên trong lòng vẫn có phần oán hận. Cậu quay sang nhìn Bạch Tuyết, thấy cô gật đầu, cậu mới trả lời Ngụy Gia Minh: "Vậy làm phiền anh."

Liên Cảnh Thành ngồi lên xe, lại vẫn không yên tâm nói thêm một câu: "Sau này tớ gọi điện tới cậu đừng không nhận, được không?"

Bạch Tuyết lại gật đầu, lúc này cậu mới yên tâm rời đi.

Gió biển ban đêm có hơi lạnh, độ ẩm trong không khí mang theo chút hơi mặn của muối, trước cánh cổng lớn yên tĩnh chỉ có hai người, ngọn đèn chiếu ra một thế giới nhỏ ấm áp.

Ngụy Gia Minh cho tay vào túi quần đi đến trước mặt cô hỏi: "Chuyện chúng ta ly hôn sao lại muốn nói cho Liên Cảnh Thành?"

Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn anh, cô cho rằng anh vừa trở về, không ngờ anh đã nghe được đối thoại giữa cô và Liên Cảnh Thành, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.

"Tôi tin Cảnh Thành, cậu ấy sẽ không nói lung tung."

Ngụy Gia Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đen nhìn vào mắt cô, hỏi: "Cho nên, vẫn chưa ly hôn, cô đã đội nón xanh (*) trước cho tôi rồi?"

(*) Nón xanh: cắm sừng, ngoại tình

Bạch Tuyết: "..."

Giọng điệu của anh rất tự nhiên, tựa như câu chất vấn này là lẽ thường phải vậy, nhưng lại khiến cho Bạch Tuyết cảm thấy không thể nào hiểu được, từ miệng Ngụy Gia Minh nghe được anh hỏi cô có phải đội nón xanh cho anh hay không thực sự là quá quỷ dị.

Vẻ mặt Bạch Tuyết mang theo sự nghi hoặc rõ ràng: "Nón xanh? Trước tiên chưa nói đến chuyện giữa tôi và Cảnh Thành phải chờ khi chúng ta ly hôn mới bàn lại, Ngụy tiên sinh thế mà lại để ý chuyện tôi đội nón xanh cho anh?"

Ngụy Gia Minh: "Là đàn ông đều sẽ để ý đến chuyện này."

Bạch Tuyết: "..."

Người vợ là cô đây, từ sau khi kết hôn với anh thì trở thành một vật bài trí, hơn nữa đối với anh mà nói là một vật bài trí hoàn toàn vô dụng. Vậy mà anh vẫn để ý tới việc cô sẽ cho anh đội nón xanh? Đàn ông trong phương diện này đều giống nhau nhỉ, ngay cả Ngụy Gia Minh sinh ra trong gia tộc thế gia, được hưởng một nền giáo dục tốt đẹp cũng không ngoại lệ. Cho dù tôi không yêu cô, nhưng nếu cô đã là vợ của tôi thì không thể làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với tôi được.

Không khỏi quá buồn cười?

Bạch Tuyết cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Nếu như anh để ý, hay là chúng ta ly hôn trước thời hạn đi?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên sứ nhỏ Cảnh Thành là dùng để yêu thương, Ngụy tiên sinh là dùng để ngược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play