5 giây. Đó chính là thời gian nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Tôi không tưởng tượng ra được nếu như mình chậm chân nửa giây thì mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

Bây giờ…

Tôi đang lơ lửng giữa 4 tầng nhà…

Ngay sau tiếng hét động trời của tôi, có vẻ như cô bé ấy quá hoảng loạn và nhảy ào xuống, tôi chỉ còn biết chạy theo để với lấy đôi tay bé nhỏ những mong cứu vớt một sinh mạng. Tôi đã kịp nắm lấy tay em, nhưng vì người tôi quá yếu, sự mỏng manh của một thiếu nữ 20 tuổi đã không thể giữ vững được điểm tựa tại thành lan can. Kết quả là tôi cũng bị lao xuống dưới. Rất may là trong phút giây đáng sợ ấy tôi đã kịp nắm lại thanh sắt cuối cùng của lan can tầng thượng…

Làm sao đây???

Tôi đang bay…

Dưới tay tôi còn có thêm một cơ thể nữa…

AI CỨU CHÚNG TÔI VỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cũng may thời điểm này là giờ ra chơi nên sự chú ý của mọi người nhanh chóng được thu hút. Những tiếng la hét thất thanh kèm theo những bước chân rầm rập đang cố gắng chạy lên đây để cứu tôi và cô bé băng đô đỏ.

- Đừng sợ! Anh sẽ cầm tay em!!!!!

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn sau khi nghe được một lời trấn an. Là Nhân Mỹ. Cậu nhóc đang với cánh tay to khỏe của mình về phía tôi…

Thật ra là tôi rất rất muốn nắm lấy tay cậu nhóc. Nhưng mà tôi không thể. Khoảng cách giữa tay tôi và đôi tay cậu ấy không cho tôi niềm tin để nắm lấy. Vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là tôi sẽ rơi tỏm xuống dưới kia. Thở hồng hộc lén nhìn xuống dưới, tuy không phải là đỉnh của một tòa nhà chọc trời nhưng với khoảng cách như thế này cũng đủ làm tôi ngợp. Thêm vào đó tôi còn nắm lấy tay của bé băng đô đỏ nữa. Sự nặng nề và nỗi sợ hãi đang dần dần lấy đi sự cố gắng của tôi. Tôi sắp không trụ được nữa rồi!!!

- Đừng nhìn xuống đó nữa Tử Quân! Hãy nhìn gương mặt đẹp trai của anh này!!! Anh sắp chạm được tay em rồi!!! Hực hực…

Cậu nhóc vừa nói vừa cố vươn cánh tay về phía tôi. Rất khó khăn vì thành lan can rất cao. Tôi chỉ còn biết nuốt nước bọt chờ đợi…

Mỏi tay quá…

Đau tay quá…

Người tôi cứ tê dại hẳn đi…

Những gắng gượng cuối cùng của tôi đã sắp tan biến theo những giọt mồ hôi đang thi nhau tuôn chảy. Và bỗng dưng tôi nghe tiếng khóc thút thít dưới chân mình. Là cô bé băng đô đỏ…

- Mình xin lỗi…Huhu…Mình xin lỗi bạn…Mình…Mình không muốn chết…

Trong tôi rực sáng bình minh. Không hiểu sao tôi thấy mình không thể bỏ cuộc. Tiếng khóc đầy hối hận của cô nhóc làm tôi mạnh mẽ lên bội phần. Không gì là không thể nếu bản thân có niềm tin và ý chí.

- Không…sao…đâu…Chúng…ta…sẽ…ổn…

Tôi nói trong đứt quãng vì đã quá mệt. Nhưng ánh mắt tôi đã chứa đầy quyết tâm. Nhìn lên, Nhân Mỹ vẫn đang cố gắng với tay về phía tôi. Một chút…Một chút nữa thôi…Cơ hội sẽ được mở ra khi ta biết chờ đợi và hy vọng…

Đúng!

Phải hy vọng!

Mắt tôi mờ dần. Mọi cảm giác trong tôi đang từ từ biến mất. Ý chí đang cố gắng níu giữ tôi ở lại với thế gian này…

Một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi buốt giá. Dường như gió muốn thổi bay tất cả những gì tôi đang cố níu lại…

Tay tôi buông lơi dần…

Buông lơi dần…

Cái phút giây mà tôi ngỡ rằng mình đã không còn trụ được thì hơi ấm từ đôi tay của Nhân Mỹ đã tìm thấy tay tôi. Một cái nắm thật chặt…

Tôi dùng chút hơi cuối cùng để cố vươn mình lên…

Để được sống!

……………………………………….

Mọi thứ đã ổn đúng như nghĩa của nó.

Tôi ngồi phụp xuống nền sân thượng sau khi được mọi người kéo lên. Hai tay tôi rủ xuống như cánh của một con chim đã bị rụng hết lông. Cô bé băng đô đỏ vừa khóc vừa ôm lấy cô giáo trong sự quan tâm của bạn bè xung quanh. Thật may là đã không có điều gì tồi tệ xảy ra…

- Ổn rồi đó em!

Một câu nói khẽ khàng thốt lên bên tai tôi. Ngay sau đó là một cái ôm thật chặt và ấm nồng của Nhân Mỹ.

Tôi không hiểu vì lý do gì cậu nhóc lại xưng hô và đối xử với tôi như vậy. Cũng không biết tại sao là cậu ấy chứ không phải là một người nào khác sẵn sàng với tay để cứu lấy tôi đầu tiên. Nhưng tôi biết được một điều…

Tận sâu trong trái tim của tôi và Nhân Mỹ. Có cái gọi là sự đồng điệu và tình yêu thương dành cho nhau…

……………………………………………………….

Sau một hồi trấn tĩnh, cô bé băng đô đỏ và tôi được đưa tới phòng hiệu trưởng. Nên như thế. Mọi chuyện cần được kết thúc vào ngày hôm nay.

Trong buổi nói chuyện giữa thầy cô và chúng tôi. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới khiến cho Trang – tên của cô bé mở miệng. Theo như lời kể của bạn bè trong lớp, Trang rất trầm tính và luôn sống một mình, cô lập với mọi người xung quanh. Cô bé cũng có những biểu hiện của chứng trầm cảm.

- Hôm xảy ra sự việc xô xát giữa 2 bạn nam, bạn là người ngồi trong phòng vệ sinh khóc phải không? – tôi hỏi nhẹ nhàng.

Trang gật đầu.

- Bạn biết điều gì đó về chuyện này phải không?

Trang gật đầu.

- Đừng sợ…Hãy nói với mình…

Tôi cầm lấy tay cô bé, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang hoảng sợ của Trang. Có lẽ hơn lúc nào hết, trái tim nhỏ bé ấy cần được vỗ về che chở…

Trang nhìn tôi. Môi mím chặt. Những che giấu tận sâu kín hình như đang cố tuôn trào ra. Tôi cảm nhận được có một nỗi đau nào đó…

Và Trang bật khóc.

- Em xin lỗi…Hôm đó…Hôm đó lúc đi ngang qua nhà vệ sinh…Em nhìn thấy bạn nam đeo mắt kính dùng dao đâm bạn kia. Sau đó thì bạn ấy tự đâm mình. Em sợ quá…Trong lúc không kiểm soát được mình, em đã lấy con dao đó và cất đi…

- Vì sao em lại làm như thế? – cô Thi hơi ngạc nhiên nhưng cố gắng hỏi nhẹ.

- 5 năm trước, anh trai em vì quá ghen và tức giận nên đã dùng dao đâm người đàn ông cướp đi vợ của mình. Dù người ấy không bị ảnh hưởng tới tính mạng nhưng anh của em đã phải vào tù. Nhà em chỉ có hai anh em sống với nhau. Từ nhỏ em chỉ biết có anh trai. Bỗng chốc em chỉ còn một mình. Trong ngày tuyên án, em đau đớn khi nhìn thấy anh ấy bị kết tội cùng với bằng chứng là con dao đáng sợ kia. Anh em là người rất tốt. Chỉ vì quá yêu vợ nên mới mắc sai lầm. Em luôn bị ám ảnh bởi điều đó. Vì thế…vì thế mà lúc nhìn thấy con dao em đã đem giấu đi. Em sợ…em sợ một người nào đó lại giống như anh em…Mất hết tất cả chỉ vì một phút giây dại dột…

Mọi người lặng đi và nhìn Trang khóc. Vết thương quá lớn trong quá khứ dường như đã cướp đi tuổi thơ của em…

………………………………………………………

Câu chuyện ai là người hành hung cuối cùng cũng kết thúc. Khó mà tin được cậu nhóc cận thị nổi tiếng hiền lành lại là người gây ra cơ sự. Nghe đâu cậu ta thầm thương trộm nhớ một cô nhóc đã từ lâu lắm rồi. Đến khi biết cô nhóc thích Nhân Mỹ và bị cô nhóc phũ phàng từ chối tình cảm thì không kiếm chế được rồi làm mọi chuyện ra nông nỗi như bây giờ. Nhưng vốn tính nhát gan nên sau khi đâm Nhân Mỹ, do quá sợ hãi nên cũng tự làm bị thương chính bản thân mình. Nghĩ mà buồn cho cậu nhóc. Tuổi trẻ đúng là không thể tránh khỏi bồng bột. Nhưng bồng bột theo kiểu quá đáng như thế này thì quả là không nên chút nào. Cũng một phần tại cậu ta bị nghiện game online, lại toàn thể loại game bạo lực nên mới đi tới hành động dại dột đó.

Ôi…

Tiếc thay cho một tuổi trẻ…

Nhưng vẫn may vì mọi chuyện chưa đến mức trầm trọng nên có thể cứu vãn lại.

Xã hội và cộng đồng sẽ giúp cậu nhóc sửa chữa lỗi lầm và hoàn thiện bản thân…

Thế mới nói, mỗi khi quyết định làm một điều gì đó, nên dành ít phút suy nghĩ cho gia đình, cho bản thân và cho những tháng ngày sau đó của cuộc đời.

Còn cô bé Trang – nhân chứng vô danh ẩn tích bấy lâu cuối cùng cũng đã giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh của quá khứ. Bỗng tôi nhận ra một điều, nếu chúng ta đang có một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc thì nên biết quý trọng và nâng niu. Vì đó thực sự là một điều may mắn mà không phải ai cũng có được. Giữ gìn từng ngày…yêu thường từng ngày…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play