Tôi bắt đầu cảm thấy không khí đang từ từ rời bỏ mình. Tôi nhận ra sự đắng nghẹt trong thanh quản. Có vẻ như tôi không thể hét tiếp được nữa. Tôi đã quá mệt rồi…

Ngồi thụp xuống đất trong tình trạng cả thân xác lẫn tinh thần đều rã rời, tôi thấy mắt mình mờ dần và tay chân lạnh ngắt. Phải làm sao đây? Tôi không thể dừng lại cuộc đời theo cách này được. Không thể!!!

Ngước mắt nhìn lên trần thang máy, tôi chẳng thấy gì ngoài những vệt đen ngang dọc và chút đó cuộn tròn trong đầu. Mọi thứ tối om. Và tôi thì đơn độc. Ước gì lúc này có ai đó ở bên cạnh và ôm tôi thật chặt nhỉ. Cái ôm đôi khi còn quý giá hơn cả một tấn vàng…

Ngồi thở dốc với chút không khí còn lại trong buồng thang máy, tôi cứ thế suy nghĩ về cuộc đời của mình, về những thứ đã xảy ra đối với tôi. Hình ảnh đầu tiên là hình ảnh của những ngày xưa cũ, khi tôi và nhóc Trinh cùng cầm tay nhau chạy nhảy giữa cánh đồng hoa bạt ngạt hương thơm, em cầm chặt ngón út của tôi và chạy lung tung khắp nơi, chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi mỉm cười tinh nghịch. Tiếp đó là hình ảnh ngọn lửa và những tiếng la hét, tôi thấy mình ngồi khuỵu xuống đất và khóc như mưa khi nhìn thấy đứa em gái thân yêu vẫy vùng trong biển lửa. Ngọn lửa cứ thể bùng lên dữ dội, như một sự trêu ngươi, một sự thách thức nỗi đau đỉnh điểm của con người. Và rồi tôi nhìn thấy mình trong bộ váy cô dâu, sánh vai cùng Phong Trần trong buổi tiệc cưới đông đúc và sang trọng. Tôi có chồng theo một cách vô cùng kỳ lạ mà chẳng ai làm được. Tôi đôi khi cũng không nhận thức được việc mình làm là đúng hay sai. Tôi chỉ biết con tim mình mách bảo như vậy và cần phải làm như vậy. Mà trái tim thì làm gì có nguyên tắc đúng sai, trái tim chỉ có nguyên tắc một và tất cả. Một người ôm trọn tất cả hay là tất cả chỉ ôm trọn một người.

Nhưng sao lúc này tôi lại phải ngồi một mình ở đây và đếm từng giây từng phút để đợi chờ ai đó tới cứu? Chồng tôi…Anh ở đâu??? Sao anh lại bỏ em một mình khi em cần anh nhất? Một cái nắm tay níu lại có làm mất đi của anh chút sĩ diện nào không mà sao anh lại bỏ mặc em…

Cái gì tới cũng phải tới, tôi thấy mình không còn có thể trụ vững nữa. Tôi buông tay và phó mặc cho số phận. Tôi thấy mệt…tôi thấy không còn chút hơi nào nữa rồi…

RẦM…RẦM…

Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất đỗi mong manh. Và chính sự mong manh đó làm nên sức mạnh để con người có thể sinh tồn. Như tôi lúc này đây, khi đã sắp sửa ngã gục thì một tiếng nói lớn kèm theo tiếng đập cửa mạnh làm tôi hồi tỉnh. Lê lết người tới sát cánh cửa thang máy, tôi cố hết sức nói to.

- Ai đó!!! Cứu tôi với!!! Cứu tôi với!!!

- Bình tĩnh, đừng sợ!!! Những người cứu hộ sắp tới rồi!!!

Trong giây phút đó, tôi không ý thức được giọng nói này là giọng nói của ai. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nó rất quen. Rất quen và thân thuộc.

Ngồi tựa mặt vào cửa thang máy, tôi gắng giữ cho mình tỉnh táo hết mức có thể. Nhưng thật lòng là tôi quá đuối sức. Cơ thể tôi dường như không còn là của tôi nữa. Hình như là thế…

- Tử Quân! Cô đâu rồi!!! Đừng ngất! Đừng ngất!!! Đừng ngất!!!

Tiếng nói ấy cứ thế vang vọng trong đầu tôi, như một cánh tay kỳ diệu nào đó níu kéo tôi ở lại với nhân thế. Bây giờ tôi cảm giác mình nhẹ tênh, nhẹ như một chiếc bong bóng đã được thổi căng và chuẩn bị tung bay trên bầu trời…

Tôi đã ngất đi lúc nào không biết. Nhưng dù mệt và đau đến mức nào thì tôi cũng kịp nhìn thấy thứ ánh sáng mà từ khi bị kẹt trong thang máy tới giờ tôi mong chờ. Đó là ánh sáng của sự sống. Cánh cửa đáng ghét đã mở ra, từng chút, từng chút một. Rất nhiều người có mặt ở đó. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một người. Người đó đã chạy lại bế tôi lên và đưa tôi đi. Ngạc nhiên và đau đớn xen kẻ trong tâm trí tôi lúc đó. Vì. Người đã giúp tôi về lại với cuộc đời là Nhân Mỹ, không phải chồng tôi…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tôi nhập viện một ngày và được về nhà vào sáng hôm sau. Thời gian đó tôi không hề nói chuyện với Phong Trần. Tôi cảm giác tủi thân và đau khổ vô cùng. Chỉ mới cưới nhau một ngày mà anh ấy đã tỏ ra hời hợt vô tâm và độc đoán với tôi, vậy thì cả đời này sẽ làm sao mà sống? Tôi nghĩ như thế và không ngừng khóc khi ở một mình.

- Em ơi…Anh xin lỗi…Anh thực sự xin lỗi…Em tha thứ cho anh một lần được không? – Phong Trần ngồi sát bên cạnh giường và nói nhỏ nhẹ.

Tôi không nói gì, cũng không quay đầu lại nhìn anh. Nỗi đau có vẻ như vẫn còn nguyên vẹn và chưa hề có dấu hiệu thuyên giảm. Tôi thật lòng không thể đối diện với anh trong lúc này.

- Lúc em bỏ đi anh hơi giận nên không đuổi theo em. Anh không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như thế. Anh thực sự không hề muốn điều đó xảy ra. Em ơi…Em đừng thế nữa…

Giọng Phong Trần vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng và đầy tính hối lỗi. Nhưng không hiểu sao tôi thấy tim mình lạnh băng. Nghĩ đến việc tha thứ cho anh làm tôi thấy không tài nào chấp nhận được. Dù biết rằng ai cũng có lỗi lầm nhưng tôi vẫn không hề có ý sẽ bỏ qua cho chồng mình. Có phải là tôi đã quá trẻ con và ích kỷ?

Thật là đau đầu…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Một điều nữa khiến tôi phải suy nghĩ là chuyện liên quan tới Nhân Mỹ. Từ hôm cứu tôi cho đến bây giờ, cậu nhóc chỉ nhắn tin hỏi tôi đúng một lần rồi im nghỉm. Cậu hỏi là tôi như thế nào rồi. Tôi nhắn tin là tôi ổn và cám ơn cậu ấy nhiều. Mọi thứ sau đó chỉ là sự im lặng. Từ lúc quen biết với Nhân mỹ tới giờ tôi đã nhận ra cậu nhóc là một người rất kỳ lạ và khó đoán. Nhiều khi không thể phân biệt được sự yêu ghét đang diễn ra trong tâm lý của chàng trai này. Nhưng gì thì gì cũng không phủ định được cái ơn to lớn mà tôi phải trả cho Nhân Mỹ. Và thực sự thì không biết trả bằng cái gì và khi nào mới trả xong…

Khoảng một tuần sau đó thì tôi hoàn toàn bình phục về mặt tâm lý. Đêm nào mẹ cũng gọi điện thoại về hỏi thăm tôi. Điều đó làm tôi giảm bớt phần nào sự tủi thân và cô đơn. Xa ba mẹ thật khổ, lấy chồng xa còn khổ vạn lần. Tôi ở trong nhà bà ngoại Phong Trần, chẳng ai quen, chẳng ai thân thích ngoài ông chồng đã một lần khiến tôi thất vọng tràn trề. Nhiều lúc không biết những tháng ngày tiếp theo của tôi sẽ như thế nào nữa. Là hạnh phúc hay khổ đau? Thật khó mà trả lời.

- Ra ăn cơm đi em.

- Dạ.

Tôi với Phong Trần vẫn như người xa lạ. Mà nguyên nhân là do tôi không chịu mở lòng tha thứ. Không hiểu sao cứ có cái gì trong người khiến tôi thấy không thể nào trở lại bình thường với anh được nữa. Có vẻ như giây phút đối diện giữa sự sống và cái chết đã khiến tôi thay đổi một phần nào đó.

Thật là buồn…

Ngồi trong bàn ăn, vẫn như mọi hôm, chỉ có mình bà ngoại nói chuyện, tôi và chồng tôi lặng im vừa ăn vừa nghe. Thật ra không phải vì chúng tôi không muốn nói chuyện với bà mà vì cách bà nói chuyện rất kỳ quặc và khó có thể tiếp chuyện được. May mắn là bà hiểu cho chúng tôi và bà cũng bảo chỉ cần nghe bà nói thôi, không cần trả lời lại.

- Cháu dâu vẫn còn giận cháu trai của bà à? – bà ngoại đang nói về chuyện nhân vật nào đó trong phim Hàn Quốc thì đột ngột chuyển đề tài làm tôi ngơ ngẩn.

- Dạ…dạ…không… – tôi lúng túng vài giây rồi trả lời ngắt quãng sau khi nhìn Phong Trần.

- Thế thì tốt. Thực ra cháu bà nó chỉ hơi vô tâm chút thôi chứ nó không phải là người thiếu trách nhiệm đâu. Đàn ông kẻ nào cũng lắm thiếu sót cháu à. Mình mà không biết tha thứ thì còn lâu mới sống được với họ. Thôi bỏ qua đi cháu nha.

Nghe bà ngoại nói tôi cũng thấy đúng. Không có điều gì tốt đẹp hơn việc tha thứ cho một ai đó, nhất là tha thứ cho người mình yêu thương. Phong Trần còn trẻ, lại sinh ra trong gia đình giàu có, tính cách cũng khác người bình thường nên chắc chắn sẽ có đôi chỗ làm tôi buồn. Quan trọng hơn anh ấy là chồng của tôi, là người đi cùng tôi trong suốt chặng đường đời còn lại, bỏ qua được gì cho nhau thì nên bỏ qua. Có như thế mới hạnh phúc được…

Tối.

Tôi ngồi ôm gối trên giường và hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ. Bỗng tôi nhớ đến những khóm hoa mười giờ quen thuộc ngày nào trên bậu cửa nhà của Phong Trần. Không biết bây giờ chúng đang ra sao nhỉ? Vẫn xanh tốt hay đã héo úa vì thiếu bàn tay của chủ nhân chăm sóc?

- Em…

Tôi giật mình quay đầu nhìn lại. Phong Trần với gương mặt không thể tội lỗi hơn trong bộ pyjama ngắn củn cỡn làm tôi phì cười.

- Đừng giận anh nữa nha…

Thật khó để cất lên từ “Dạ”…

- Từ nay về sau anh sẽ không như thế nữa. Anh biết là anh đã quá đáng khi không quan tâm đến cảm giác của em. Anh biết lỗi rồi…

- Anh nói thì thế chứ sau này nếu anh vẫn tái phạm thì em biết làm sao?

- Không. Anh đã nói được thì anh sẽ làm được mà.

- Em không tin.

- Sao em lại không tin chồng của mình?

- Vì anh đã khiến em mất lòng tin rồi.

- Thế anh phải làm như thế nào để em tha thứ cho anh?

- …

- Em trả lời đi!

- …

- Nói đi! Vì em chuyện gì anh cũng có thể làm.

- Anh nói thật chứ? – tôi nhìn anh một cách rất nghiêm túc.

- Thật! – sự quả quyết trong đôi mắt anh làm tôi thấy an tâm phần nào.

- Thế thì…

- …

- Anh cắt tóc đi!

Sự ngạc nhiên tột độ của Phong Trần làm tôi cũng hơi hoảng hốt. Sau khi nghe câu nói của tôi, anh bật ngược người ra sau và há hốc miệng, đôi mắt mở toang ra như thế không tin được những gì vừa nghe được.

- Anh làm sao thế? Tại em thấy con trai mà để tóc dài nhìn hơi kỳ kỳ nên em nói thế thôi. Còn anh không muốn thì thôi vậy. Em không ép đâu.

Tôi nói một cách bình thản rồi nằm xuống, đắp chăn và nhắm mắt lại. Thật ra phát ngôn vừa rồi của tôi cũng chỉ mang tính chất vô tình thôi. Anh cắt là tốt mà không cắt cũng chả sao cả. Đầu tóc đâu nói lên được giới tính của con người. Chẳng qua tôi giận anh quá nên mới nói thế. Nghĩ lôi thôi một hồi rồi tôi lăn đùng ra ngủ. Mấy ngày vừa qua tôi cảm giác người mình như bị hao tổn 50 phần trăm công lực. Rất mệt mỏi…

Tối hôm đó hình như Phong Trần không ngủ trong phòng. Tôi biết điều đó vì giữa đêm tỉnh giấc tôi thấy tấm chăn trải dưới đất bên cạnh giường của mình trống trơn. Có lẽ nào anh giận tôi vì điều tôi đã nói? Tôi có quá vô tình khi nói ra những lời như thế không? Anh rất yêu quý đầu tóc dài của mình. Lúc tối khi tôi nói ra yêu cầu của mình mặt anh cứ tái đi rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài. Sao lúc nào tôi cũng nói những câu khiến người khác phải đau lòng thế nhỉ???

Tuy nhiên tôi chỉ trăn trở được chừng đó rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ…

Tôi vẫn chưa lớn thì phải…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Sáng.

Tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng hét thất thanh của ai đó ở ngoài nhà. Theo phản xạ, tôi bật dậy thật nhanh, mở toang cửa rồi chạy ra.

Trước mắt tôi lúc này là hình ảnh những cô giúp việc đứng như trời trồng, mặt mày ngạc nhiên tột độ, bà ngoại thì đưa tay che miệng, dáng vẻ như không tin vào mắt mình, Luca cũng xuất hiện ở bậc thềm cửa, hai mắt dán chặt vào những gì đang nhìn thấy.

Tất cả mọi ánh nhìn tập trung vào chồng tôi – người đang ngồi ở giữa phòng khách với cây kéo, chiếc lược và chiếc gương trên tay, xung quanh nền đất là vô số những mảnh tóc đen láy.

Một khung cảnh thật khiến người khác phải nín thở…

- Trời ơi! Cháu đang làm gì thế này??? Tóc của cháu…tóc của cháu… – bà ngoại không giấu nổi vẻ kinh ngạc xen lẫn bàng hoàng, chạy thẳng đến bên Phong Trần rồi ngồi xuống đưa tay cầm lấy những lọn tóc dài đã rời xa mái đầu chủ.

Phong Trần chẳng nói gì, chỉ ngước mắt lên nhìn tôi. Cảm giác bây giờ của tôi hoàn toàn là một sự kinh ngạc. Anh đã tự cắt tóc mình ư? Anh làm thế là để chuộc lỗi với tôi ư??? Làm sao có thể…

- Anh… – tôi phát ngôn một cách hoàn toàn cảm tính.

- Anh cắt rồi đấy. Anh đã chia tay 20 cm gắn bó với mình suốt 20 năm vì em. – Phong Trần đưa tay thu dọn những lọn tóc vương vãi xung quanh mình rồi đứng lên, nét mặt lạnh như tiền.

- Vì lời em nói hôm qua à? – tôi tròn mắt nhìn anh, trong đầu vẫn tồn tại những mớ suy nghĩ hỗn độn.

- Không. – anh trả lời dứt khoát.

- Thế thì vì sao? – tôi bắt đầu thấy lạnh lạnh người.

- Vì anh yêu em.

Ba chữ “anh yêu em” được chồng tôi phát ra một cách lạnh lùng, nhanh chóng và dứt điểm. Anh nhìn tôi đúng ba giây rồi đi thẳng vào phòng, bỏ mặt tôi và những ánh mắt của mọi người đang dõi theo cuộc đối thoại của hai vợ chồng. Bà ngoại ắt hẳn là người ngạc nhiên nhất.Bà tiến tới gần tôi, đặt tay lên vai và nói nhỏ nhẹ:

- Cháu thấy đấy. Đừng bao giờ nghi ngờ và coi thường tình yêu của cháu trai bà. Nó yêu cháu theo cách mà chỉ nó mới có thể thực hiện được.

Tôi lặng người. Hai tay nắm chặt lại. Tôi cảm giác trái tim mình đang được thổi căng đến đỉnh điểm và có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Hành động của Phong Trần làm tôi khó hiểu. Cực kỳ khó hiểu.

Nhưng dù gì đi nữa…

Thì anh cũng đã khiến tôi gục ngã hoàn toàn…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tôi bước vào phòng sau một hồi đứng yên để tìm lại sự bình tâm. Những cô giúp việc đã về lại với công việc của mình. Luca thì biến đi đâu đó mất dạng. Chỉ còn lại mình tôi, đôi mắt ngấn nước nhìn xuống nền nhà, nơi vẫn còn vương lại một lọn tóc nhỏ của anh. Bước chậm rãi tới phía lọn tóc, tôi ngồi bệt xuống, nhặt nó lên và nắm thật chặt. Phong Trần đã hy sinh một cách không do dự thứ đã gắn bó suốt ngần ấy năm trời chỉ vì chuộc lỗi với tôi. Còn tôi, tôi chưa làm được gì cho anh cả. Có thể lúc ở trung tâm mua sắm anh đã hơi quá đáng với tôi, nhưng chắc chắn rằng anh không hề mong muốn tôi gặp sự cố. Chẳng qua là vì chúng tôi chưa hiểu rõ được nhau nên mới có những cách hành xử gây mâu thuẫn như vậy. Tôi đã khiến một sự việc nhỏ trở thành một lỗ hổng to. Và rồi anh đã chấp nhận hy sinh để giải quyết hết mọi thứ.

Ôi…

Có phải chăng tôi đã quá ích kỷ và hẹp hòi???

@@@@@@@@@@@@@@@@@

Bước vào phòng với dáng vẻ của một người có tội, tôi nhìn thấy anh đang đứng trước gương, dùng lược chải lại đầu tóc giờ đã ngắn đi rất nhiều.

- Anh ơi…

Tôi nói một cách bẽn lẽn rồi chạy lại ôm anh thật chặt từ phía đằng sau. Chưa bao giờ tôi thấy cảm xúc bản thân trào dâng đến như vậy. Anh đã làm tôi quá xúc động. Vừa thấy có lỗi vừa thấy thương yêu. Hai chiều hướng của trạng thái tình cảm cứ thế đan quyện vào nhau làm trái tim tôi không ngừng thổn thức.

Phong Trần vẫn đứng yên trước cái ôm vội vàng của tôi. Tay anh buông xuống, chiếc lược chạm nền đất. Có lẽ anh ấy đang đau buồn lắm. Mái tóc ấy giống như một tuyệt tác nghệ thuật anh đã dày công xây dựng và chăm sóc, bây giờ chính anh lại phá hủy nó thì quả là một sự tổn thương vô cùng lớn lao. Ôi tôi đã làm gì thế này??? Tại sao tôi lại buộc miệng nói ra những lời vớ vẩn như thế chứ???

Quả thật lời nói có thể giết chết con người…

Và lời nói đã rồi như bát nước hất đi, sẽ chẳng bao giờ có thể thu lại được…

Cứ thế tôi bắt đầu nấc từng tiếng một. Sự cứng đầu và hẹp hòi của tôi đã khiến mọi việc ra nông nổi này. Sao tôi lại không thể tha thứ cho anh sớm hơn chứ…

Ôi không…

- Anh chưa bao giờ từ bỏ một điều gì đó thuộc về anh để vì người khác. Nhưng anh đã từ bỏ thứ quan trọng nhất đối với anh chỉ để vì em. – Phong Trần nói một cách nhẹ nhàng, nhưng chất chứa cả một sự nghẹn ngào chua xót.

- Em…xin lỗi…- lúc này đây tôi chẳng còn biết nói gì ngoài ba từ hoa mỹ ấy. Hai tay tôi cứ thế đan thật chặt hơn, ôm xiết anh vào lòng.

- Em hết giận anh rồi chứ? – anh hỏi một cách tình cảm.

- Em xin lỗi. Em đúng là một đứa hẹp hòi. – tôi được thể khóc òa lên.

- Uh. Biết thế là tốt…

Phong Trần nói một câu lửng rồi quay lưng lại, nhìn tôi vài giây rồi dang đôi tay rộng ôm lấy tôi. Một cái ôm của những ân tình vợ chồng đang chập chững hình thành và lớn mạnh. Chúng tôi thật sự vẫn còn quá trẻ, và anh đã chấp nhận đi trước tôi để trưởng thành hơn, để làm bờ vai mạnh mẽ hơn che chở cho một Tử Quân cứng đầu và khó bảo.

- Anh đã không còn thứ quan trọng nhất nữa rồi…

- Em mua thuốc mọc tóc cho anh dùng nhé. Ba em hồi trước có dùng, một tháng là mọc được 4,5cm. Em sẽ nuôi lại mái tóc dài cho anh… – tôi nhìn anh, mắt đắm đuối.

- Em này! Anh không nghĩ em lại có những phát ngôn ngớ ngẩn như thế trong những lúc quan trọng như lúc này đấy. – chồng tôi đã bắt đầu nổi quạu.

- Dạ… em lỡ miệng… – tôi xụ mặt cúi đầu vào ngực anh.

- Giờ anh không cần tóc dài nữa. Anh cần em. Em phải trở thành thứ quan trọng nhất đối với anh. Hiểu chưa? – lần đầu tiên tôi thấy Phong Trần đúng chuẩn một người chồng mạnh mẽ và quyết đoán.

- Dạ hiểu.

Bất giác tôi mỉm cười hạnh phúc. Ôi! Cuộc sống gia đình là như thế này đây. Là những lúc bất đồng và hòa giải. Để được hiểu nhau và yêu nhau nhiều nhiều hơn. Chưa bao giờ tôi thấy sự lựa chọn của mình đúng đắn như lúc này. Khi tôi đã chọn đúng người trong mộng. Khi tôi đã chọn được một hoàng tử đích thực cho bản thân mình.

Phong Trần! Cảm ơn anh nhiều lắm…

- Hình như em chưa đánh răng?

Câu hỏi ngang xương của chồng tôi làm tôi đang ở trên mây cao bỗng dưng nhạy tụt xuống đất thấp.

- Ờ thì…

- Đúng rồi phải không? Anh biết mà. Hèn gì…

- Thôi anh đừng nói nữa!!! Em không thương anh nữa đâu!!!

Tôi bỗng chốc nổi đóa lên rồi chạy ù đi. Thật quá xấu hổ mà. Làm sao anh có thể thẳng thắn một cách thái quá như thế với tôi khi cả hai đang vô cùng tình cảm như vậy chứ!!!

Tôi không thích có chồng nữa đâu!!!!!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thế là chúng tôi đã làm hòa. Mọi thứ lại trở về như lúc bình thường. Sáng cùng nhau thức dậy đón bình minh và tối ngồi ngắm trời đêm trước khi đi ngủ. Anh là một sinh viên của trường nghệ thuật nên tình yêu của chúng tôi cũng rất đậm chất nghệ thuật. Bằng chứng là lúc nào rảnh rỗi hoặc nổi hứng lên là anh lại vẽ tôi. Có những bức vẽ chỉ mất trong vòng mấy phút nhưng cũng có những bức anh vẽ từ sáng tới chiều vẫn không xong.

- Chồng. Từ tối hôm qua tới giờ mà sao anh vẫn chỉ vẽ cái mũi của em thôi vậy. – tôi vừa xếp áo quần vừa thắc mắc.

- Tại mũi em xấu quá. Anh không biết sửa thế nào cho đẹp. – Phong Trần vừa hì hục vẽ vừa phán.

- Gì cơ!!!

Một ngày không biết bao nhiêu lần tôi phải nghe những lời nói thẳng thắn đến mức đau lòng của chồng mình. Hầu như mọi khuyết điểm của tôi đều bị anh phát hiện và đánh giá. Lần này cũng vậy, thật ra thì mũi tôi cũng không đến mức xấu lắm, nó chỉ hơi thấp và to to một xíu thôi. Nhưng tổng thể thì nhìn tôi vẫn dễ thương mà. Nghĩ đến là bực mình, tôi đẩy cái chân mình vào chân anh làm cho cây bút chì quệt một đường dài trên bản vẽ.

- Em lại phá rồi! Phụ nữ gì mà bạo lực thế! – anh dừng vẽ và càu nhàu.

- Ai bảo anh chê em. – tôi cong môi cãi lại.

- Được. Thế thì anh để cho em có râu luôn.

Nói là làm, ngay tối hôm đó, bức vẽ được hoàn thành. Tất nhiên nhân vật trung tâm vẫn là tôi, chỉ có điều ông chồng yêu quý đã biến tôi thành một quái nhân khi có thêm bộ râu lùm xùm trên miệng.

- Anh sẽ treo tuyệt tác này ở trung tâm của phòng em nhá. – Phong Trần cầm bức tranh lên ngắm nghía và quay sang hỏi tôi.

- Em. Bực. Rồi. Nhá! – tôi gằn giọng.

- Nhìn nó rất trựu tượng và đặc sắc mà. – chồng tôi có vẻ ngây thơ.

- Tối nay anh ra phòng khách mà ngủ!!!!

Tôi hét lên thật to khiến bà ngoại ở phòng bên phải giật mình và chạy sang. Đúng là tính tôi bị nóng nảy khó kiềm chế.

Trong bộ đồ ngủ màu hồng phấn, bà khiến chúng tôi nhảy dựng lên khi xuất hiện với khuôn mặt trắng toát. Hoàn hồn lại tôi mới nhận ra bà đang đắp mặt nạ.

- Làm gì mà cháu đuổi cháu trai bà ra khỏi phòng không cho nó ngủ thế?

- Tại anh ấy cứ trêu con. – tôi phụng phịu.

- Nó trêu con cái gì?

- Bà nhìn đi! – tôi đưa tay chỉ về phía bức tranh – Anh ấy vẽ xấu con rồi còn đòi treo nó ở trung tâm của căn phòng nữa.

Bà ngoại chăm chú nhìn . Phong Trần thì vẫn bình chân như phỗng. Chắc anh ấy nghĩ bà ngoại sẽ bênh vực cho mình. Sao mà số tôi khổ thế này!!!

- Uh. Đuổi nó là đúng đó!

Bà ngoại nói đúng một câu rồi quay trở lại phòng. Tôi và chồng đứng yên độ 10 giây rồi sau đó tôi bật cười ha hả. Hóa ra bà cũng công tâm phết. Kiểu này thì Phong Trần sẽ không ỷ thế mà bắt nạt tôi nữa rồi.

- Hên cho em đấy! Anh sẽ cất nó đi. – Phong Trần xụ mặt.

- Có thế chứ! – tôi đắc chí.

- Mai anh kiếm đinh rồi treo lên.

Sau khi cất bức tranh vào ngăn kéo và nói một câu mang tính chất khiêu chiến, chồng tôi nhanh chóng bỏ ra ngoài trước khi cơn thịnh nộ của tôi bùng phát. Thật là càng lúc càng quá đáng mà!!!

Tối.

Dạo này không hiểu sao tôi hay bị thức giấc giữa đêm. Tối nay cũng vậy, đang ngủ ngon lành thì đột nhiên tôi bừng tỉnh. Định bụng nhắm mắt lại ngủ tiếp thì một âm thanh kỳ lạ lọt vào tai tôi. Chăm chú lắng nghe, tôi nhận ra đó là tiếng khóc. Tiếng khóc rất nhỏ, nhưng lại rất vang. Càng nghe tôi càng thấy tim mình đập mạnh. Một cảm giác vừa đau đớn vừa xót xa bông chốc ùa vào người tôi. Chưa vội lấy lại bình tĩnh, tôi giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài cửa sổ. Đưa mắt nhìn qua khe hổng nhỏ xíu bên cánh trái, tôi há hốc miệng kinh hãi như có một bóng người vừa bước qua. Phía đó chẳng phải là phía dẫn tới căn phòng bí ẩn nằm tách biệt với ngôi nhà hay sao? Tiếng khóc ấy hình như cũng bắt nguồn từ phía đó. Nơi đây thật là đáng sợ!

Ngay lập tức tôi trùm chăn lại. Tôi không đủ can đảm để đi khám phá những điều bí ẩn vừa xảy ra. Tay chân run rẩy, mồ hôi chảy đầy cả người, tôi cứ như một đứa trẻ bị sự ám ảnh về ma quỷ làm cho run sợ.

- Anh ơi…

Dù không muốn nhưng tôi cũng phải bay xuống nằm cạnh Phong Trần và làm anh thức giấc.

- Gì thế em? – chồng tôi đưa gương mặt ngái ngủ nhìn tôi.

- Ôm em ngủ với! – tôi co ro nép mình vào người anh.

- Uh…

Phong Trần chẳng hỏi han gì thêm, cứ thế đưa tay ôm chặt lấy tôi, hôn nhẹ vào trán tôi và nhắm nghiền mắt lại. Sự yên bình của anh làm nỗi sợ hãi trong tôi tan biến đi phần nào. Tôi lặng lẽ ngước nhìn anh hồi lâu rồi cũng nhắm mắt lại, bỏ qua nỗi sợ hãi, bỏ qua những lo lắng để yên giấc với anh.

Đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy bé Trinh. Vẫn cái cảnh bình yên khi hai chị em nắm tay nhau chạy chơi trên ngọn đồi đầy hoa và sự khủng khiếp khi tôi bất lực đứng nhìn em gái mình vẫy vùng trong biển lửa.

Hình như sau khi lấy chồng tôi đã quên đi nhiệm vụ của mình thì phải. Tôi đã mải chìm trong hạnh phúc mà quên đi rằng ở nơi đâu đó, bé Trinh đang mòn mỏi chờ tôi, quên đi ba đang sống những ngày tháng khờ khạo khi bị cú sốc tinh thần làm cho tê liệt, quên đi những ngày tháng đau thương mà gia đình tôi đã trải qua…

Phải. Tôi đã vô tâm quá rồi…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

- Bà ơi.

- Gì thế cháu dâu?

- Cháu muốn đi làm.

- Hả? Đi làm ư?

- Dạ. Ở nhà hoài cũng thấy buồn bà ạ.

- Uh. Thế bà mở cho cháu một shop áo quần hay mỹ phẩm gì đó nha.

- Dạ không. Cháu muốn làm gì đó ở trường cấp 3 của cháu.

- Hở? Nhưng như thế có tiện không khi mà ai trong trường đó cũng biết cháu từng là học sinh ở đó và đã lấy chồng???

- Cháu sẽ cải trang bà ạ. Cháu nghĩ ra rồi! Cháu sẽ làm ở thư viện của trường. Làm gì cũng được ạ.

- Nghe cũng thú vị đấy. Thôi được, để bà lo cho. Nhưng cháu vẫn phải đến lớp học nấu ăn đều đặn đấy nhé.

- Dạ. Cháu yêu bà nhất quả đất!!!

Đó là cuộc hội thoại chào buổi sáng giữa hai bà cháu. Phong Trần thì rất thoải mái nên anh chẳng có ý kiến gì cả. Nhiều người sẽ thắc mắc vì sao tôi lại một mực đòi làm việc ở trường chứ không phải là một việc gì khác. Nhưng mục đích ban đầu của tôi khi giả dạng một nữ sinh lớp 10 là để tìm ra tung tích của một trong những kẻ cầm đầu vụ bắt cóc năm đó. Theo những nguồn tin mà người của mẹ tôi dò la thì một trong số chúng vẫn làm việc tại trường này, tất nhiên đã thay tên đổi họ biến thành một người khác. Thêm vào đó, ngôi trường này cũng chính là nơi mà vụ cháy kinh hoàng xảy ra. Nhà kho – nơi trực tiếp nhốt những đứa trẻ, trong đó có em tôi nằm trong chính ngôi trường này. Muốn tìm ra sự thật thì phải bắt nguồn từ nó. Dù biết là sẽ không dễ dàng tìm được nhưng tôi vẫn tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ được phơi bày.

- Em có cần anh giúp gì không? – Phong Trần vừa lái xe vừa hỏi tôi khi cả hai đang cùng đến nơi làm việc mới mà tôi sắp đảm nhận.

- Dạ không. Em nghĩ một mình em sẽ làm được. Đến khi nào em không còn đủ khả năng em sẽ dựa vào anh. Như thế tốt hơn. – tôi nhìn Phong Trần mỉm cười.

- Uh. Em chỉ có được cái ưu điểm là mạnh mẽ như đàn ông thôi. – chồng tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói không giấu nỗi vẻ buồn cười.

- Này nha. Đừng tưởng đang lái xe thì không bị em oánh nha. – tôi bắt đầu cau có.

- Thôi nào. Bây giờ em đâu còn là Tử Quân vợ anh nữa. Em là Mỹ Nhi, nhân viên thư viện của trường THPT Bộ Lãnh rồi mà. Hiền chút đi.

- Anh chỉ được cái miệng!!!

Tuy là cũng giận ông chồng lắm chiêu nhưng tôi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời. Đúng. Khi bước vào ngôi trường đó thì tôi là một người khác. Một cái tên mới, một lý lịch mới và một nhiệm vụ mới. Mọi thứ thật hồi hộp và không đoán trước được. Không biết tôi có làm được điều mà tôi đã đề ra hay là sẽ đưa mọi thứ đi theo chiều hướng tồi tệ…

Haiz… Chỉ còn biết cố gắng mà thôi…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Công việc mới đối với tôi khá nhàn hạ, suốt ngày cứ ngồi một chỗ, chốc chốc lại đi sắp xếp lại mấy cuốn sách. Những điều mà tôi muốn tìm hiểu thì chưa thấy, chỉ thấy sự chán nản ngày một tăng dần. Thỉnh thoảng tôi cũng có kiếm cớ bắt chuyện với mấy thầy cô và những người làm việc trong trưởng về vụ cháy hai năm trước, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là cái lắc đầu và câu nói “Không biết”.

Mọi thứ thật bế tắc…

- Cô ơi. Em muốn mượn cuốn sách này.

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Ngước nhìn lên, là Nhân Mỹ!

- Hả??? – tôi ngạc nhiên. Làm việc ở đây cả tuần rồi mà giờ tôi mới gặp cậu nhóc.

- Em muốn mượn cuốn sách này. Cô lấy giúp em. – Nhân Mỹ chìa tờ giấy mượn sách trước mặt, thái độ vẫn khinh khỉnh như thường lệ.

- À…uh… đợi cô một lát…

Tôi giả giọng, trả lời một cách khá lúng túng rồi đứng dậy đi tìm sách cho cậu ta. Không hiểu sao tôi luôn bị mất bình tĩnh trước Nhân Mỹ. Ánh mắt cậu nhóc quá sắc lạnh và dễ khiến người đối diện bị thiếu tự tin. Nhắc mới nhớ, từ lúc cứu tôi khỏi tai nạn thang máy và để lại một tin nhắn hỏi thăm thì Nhân Mỹ biến mất. Không còn những tin nhắn hay những cuộc điện thoại vừa mang tính chất quấy rầy vừa mang tính chất yêu thương thăm hỏi nữa. Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã thông suốt và hiểu chuyện hơn. Nhưng không thể phủ nhận là lâu lâu tôi có nghĩ về Nhân Mỹ. Cậu ấy để lại trong tôi một cảm giác rất kỳ lạ và khó có thể xóa bỏ được.

Cuốn sách mà Nhân Mỹ muốn mượn là cuốn tiểu thuyết tình cảm mang tên “Yêu bao nhiêu cho vừa?”. Tôi bật cười khi nghĩ một đứa nhóc như thế thì làm sao hiểu được tình yêu là gì. Huống gì tới việc xác định được yêu mấy cho vừa.

Đưa cuốn sách cho Nhân Mỹ, tôi để ý thấy bên phía khóe miệng của cậu nhóc có một vết thương nhỏ, chắc là lại đánh nhau. Con trai tuổi này thật là nổi loạn.

Bằng một thái độ hờ hững, Nhân Mỹ cầm lấy cuốn sách, đôi mắt không buồn nhìn tôi rồi buông một câu mang tính chất nghĩa vụ:

- Cám ơn…

Tôi cũng chả buồn trách, chỉ thấy hơi khó chịu một chút trong lòng. Đáng lẽ cậu nhóc phải sống tốt hơn chứ. Sao cứ mãi lỳ lợm và bướng bỉnh như vậy nhỉ.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà Nhân Mỹ vội vã cầm lấy bàn tay rồi và đưa lên nhìn chăm chú, thái độ vô cùng thảng thốt.

Theo phản xạ, tôi giật mạnh tay lại. Hành động quá sức vô lễ. Dù gì với vai trò hiện tại, tôi đáng bậc cô thầy của cậu ta chứ còn nhỏ nhoi gì đâu.

- Em làm gì thế?

Nhân Mỹ không trả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú. Cậu ta càng nhìn càng khiến tôi bối rối. Ánh mắt ấy cứ như xoáy sâu vào tim can tôi vậy.

- Xin lỗi…

Cậu nhóc thốt lên hai từ ấy một cách nhẹ nhàng rồi quay lưng đi. Trước đó tôi còn nhìn thấy nụ cười bí ẩn cùng đôi mắt sáng rực lên trên gương mặt của Nhân Mỹ. Như thế này là như thế nào đây nhỉ??? Chẳng lẽ cậu ta đã phát hiện ra tôi??? Không! Không thể nào. Tôi thay đổi kiểu tóc, đeo mặt nạ giả da mà bà ngoại khó khăn lắm mới làm được cho tôi, thay đổi luôn giọng nói và cách đi đứng. Việc Nhân Mỹ nhận ra tôi chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích mà thôi.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Hôm nay về nhà, tôi có một niềm vui mới. Đó là Puppy. Nó đã trở về sau chuyến tập huấn dài ngày ở một nơi nào đó dành cho những chú chó nhanh nhẹn và thông minh ( đó là theo những gì bà ngoại nói). Vừa thấy tôi bước vào, Puppy đã bay ào từ phòng trong nhảy lên tay tôi. Không biết đi tập huấn kiểu gì mà lông lá cứ bết cả lại, chẳng còn mềm mượt như trước, hình như nó cũng ốm hơn. Thấy mà thương.

- Em đúng là. Cho nó ăn cái gì mà bây giờ nó chẳng coi anh ra trăm kilo nào cả. Chỉ biết có em mà thôi.

Phong Trần tự dưng nổi giận rồi bỏ vào phòng làm tôi cứ ngẩn tò te ra. Chuyện này thì làm sao mà trách tôi được nhỉ??? Thương yêu ai nhất là quyền của Puppy mà.

- Chủ của mày vô duyên quá phải không? Cứ như con nít ấy! – tôi chạm vào mũi Puppy rồi cười hí hửng.

Dường như hiểu được những gì tôi nói, con cún le lưỡi rồi gật gật làm tôi không thể không hôn nó một phát. Sao lại có những chú cún dễ thương như thế này cơ chứ!!!

Nhưng tình hình giận dỗi của Phong Trần có vẻ nặng nề hơn tôi nghĩ. Cứ tưởng anh ấy giận cho vui, ai ngờ là giận thật. Cả tối hôm đó, mặc cho Puppy tới cạ cạ vào chân làm nũng thì anh cũng không đoái hoài gì, cứ dán mắt vào bảng vẽ. Tôi lén nhìn xem anh đang vẽ cái gì thì cũng nổ đom đóm mắt vì chả biết anh đang vẽ thể loại nào nữa. Nhiều khi không tin được là anh đã 25 tuổi rồi. Trẻ con không thể tả.

- Em là vợ anh mà. Nó thương em cũng giống nó thương anh thôi. Sao anh lại giận Puppy tội nghiệp thế! – tôi bay vào giúp cún con giải hòa với chủ.

- Em đừng nói nữa. Anh không nghe đâu. – Phong Trần vẫn giữ thái độ không khoan nhượng.

Bỗng nhiên bị anh mắng, tự ái của tôi dâng lên ngùn ngụt. Không thèm nói thêm câu nào nữa, tôi bế Puppy bỏ ra ngoài. Sao lại ghen tỵ với cả vợ mình cơ chứ.

Ngồi một chỗ hoài cũng chán, tôi đưa cún con ra vườn dạo chơi. Không biết lúc đó tôi bị gì mà lại có gan ra ngoài đó dạo trong lúc trời đã tối thui. Có lẽ vì sự thanh bình và yên tĩnh của khu vườn đã thu hút tôi, khiến tôi dẹp bỏ nỗi sợ hãi và tung tăng dạo chơi cùng nó.

Ban đêm, trời đất tĩnh lặng, cây cỏ cũng nghỉ ngơi sau một ngày đầy mệt nhọc, tôi ngửi thấy nhiều mùi hương thoang thoảng qua mũi mình. Puppy dường như cũng khá tâm lý khi ngoan ngoãn ngồi trên tay tôi, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bầu trời đầy sao sáng.

Định bụng vào nhà vì cơn buồn ngủ đã tới ghé thăm thì tiếng xào xạc của lá khô bị ai đó dẫm lên làm tôi giật mình nhìn lại. Một bóng đen từ ngoài cổng đi vào và tiến về phía khu vườn. Dù rất hoảng hốt nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh kiếm cho mình một nơi ẩn nấp kín đáo. Bóng đen vừa bước vừa nhìn ngó xung quanh để kiểm tra. Tôi và Puppy lặng thinh và cố không phát ra bất cứ một tiếng động nào. Sau một hồi cẩn trọng, bóng đen tiến lại phía căn phòng kỳ lạ và bắt đầu mở khóa. Tôi cố nhoi người lên để nhìn cho rõ bên trong căn phòng ấy là cái gì. Sau khi mở cửa, bóng đen cúi đầu rồi bước vào trong. Cánh cửa đóng sập lại ngay sau đó. Quá sức tò mò, tôi liều mạng ôm Puppy tới sát căn phòng rồi ngồi thụp xuống. Cánh cửa có một lỗ hổng nhỏ. Thế là tôi đưa mắt vào nhìn.

Những gì mà tôi thấy được thật đáng kinh ngạc. Bên trong căn phòng là một không gian được bài trí đầy ma quái với vô vàn những cánh cửa đủ mọi màu sắc. Cũng may là căn phòng đã được thắp sáng bằng một ngọn nến nhỏ treo ở góc phải nên tôi mới có thể nhìn được điều gì đang xảy ra dù không rõ lắm. Lúc này đây, bóng đen đã dần hiện rõ dưới ánh sáng. Đó là một dáng người thấp, mảnh khảnh với một bộ trang phục toàn là màu đen, đứng quay người vào trong nên tôi chưa nhìn thấy mặt. Người đó móc trong túi ra một chùm chìa khóa nặng trịch với vô số những chiếc chìa khóa đủ mọi kích cỡ. Sau một hồi lựa chọn và tìm kiếm, người đó đã chọn ra một chìa và tiến vào cánh cửa nằm ở bên tay trái. Vài giây sau, cánh của ấy mở ra, tôi suýt nữa hét lên nếu như không kịp lấy tay che miệng lại…

Là một cụ già với mái tóc bạc cùng đôi kính cận nặng nền đứng đợi sẵn đằng sau cánh cửa. Nhìn ông ấy rất ốm yếu và tội nghiệp. Tim tôi bắt đầu giật liên hồi, những sợi tóc sau gáy cứ dựng đứng cả lên. Đây là nơi quái quỷ nào thế này!!!

Bóng đen đưa một túi gì đó cho cụ già rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Tôi cũng dội người ra sau. Tuy vậy nhưng tôi không có ý định bỏ đi, tôi muốn được nhìn thấy khuôn mặt của bóng đen kỳ lạ đó. Với dáng người này thì không thể là Luca được, cô ta cao hơn rất nhiều. Vậy là nơi này ngoài Luca ra thì còn có thêm một người nữa có chìa khóa. Cứ thế tôi ngồi yên, nín thở chờ đợi. Chờ đợi đến lúc con người ấy quay lưng lại. Càng lúc tôi càng thấy căn phòng này là một nơi rất rất nguy hiểm và bí ẩn. Và chắc chắn rằng nó ẩn giấu điều gì đó ghê gớm ở bên trong.

Điều mà tôi mong đợi cũng đã đến, sau khi khóa xong cánh cửa vừa mới mở, bóng đen cho tay vào bọc áo rồi từ từ quay lưng lại. Tôi ôm chặt Puppy vào lòng, mắt cố gắng mở to và tim nhảy nhót loạn xạ. Chỉ một chút…một chút nữa thôi…

Trong những lúc ta đang cực kỳ mong chờ một điều gì đó thì luôn xuất hiện một thứ khác cản trở…

Điều này đúng trong trường hợp của tôi, khi mà một bàn tay nào đó từ phía đằng sau đã chạm vào vai tôi và khiến tôi đứng hình toàn tập…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play