Hiện giờ tôi đang bị đưa tới một nơi mà tôi không hề biết. Trong
chiếc ô tô 4 chỗ chật chội, tôi bị chèn ép bởi 2 nữ vệ sĩ lạnh lùng hai
bên. Không khí thực sự rất ngột ngạt và khó chịu. Ấy vậy mà chốc chốc bà ngoại Phong Trần ngồi ở hàng ghế trước cứ xoay người ra sau trò chuyện
với tôi. Và những câu hỏi mà bà hỏi tôi thật sự rất rất khó trả lời.
- Quân, cháu có thích trẻ con không?
- Dạ??? Dạ sơ sơ…
- Thế cháu thích mấy tuổi có con?
- Dạ??? Con…con gì đây ạ???
- Là có baby ấy!
Bà ngoại Phong Trần đột ngột phá lên cười làm tôi giật mình. Hai nữ
vệ sĩ bên cạnh tôi cũng tủm tỉm cười theo. Tôi buồn cười như vậy sao???
Nhưng tôi thấy câu hỏi của bà mới thật là kỳ cục.
……….
Nói thật chứ trong suy nghĩ và tưởng tượng của tôi thì nhà của gia
đình anh tóc dài chắc cũng thuộc dạng cao sang quyền quý lắm. Có thể đó
sẽ là một tòa lâu đài giữa rừng cây xanh bát ngát với những hồ bơi, sân
tennis sang trọng và đẳng cấp.
Ấy mà…
Đó chỉ là một ngôi nhà cổ nằm sâu trong một con đường nhỏ ngoài thành phố và bị bao trùm bởi vô số những loài cây kỳ quặc.
- Vào nhà đi cháu dâu! Đây sẽ là nhà mới của cháu!
Bà ngoại Phong Trần thúc giục tôi khi thấy tôi vẫn còn ngơ ngác như
con tê giác trước cổng nhà. Không ngơ ngác sao được khi mà trước mặt tôi lúc này không những là một ngôi nhà đầy kỳ bí mà còn là một đàn 5 con
chó với thân hình to như con bò! Con nào con nấy đang le cái lưỡi đầy
nước dãi nhìn tôi với đôi mắt chẳng mấy gì làm thân thiện.
- Cháu…cháu sợ…
Tôi vừa lắp bắp vừa chỉ chỉ về phía đàn chó lai bò trước mặt mình. Sao chúng không đáng yêu nhỏ nhắn như Puppy cơ chứ!!!
- Chúng rất hiền! Chỉ là thấy lạ lẫm một chút trước sự xuất hiện của cháu thôi mà. Cứ vào đi.
Tôi nhăn nhó vài giây rồi lủi nhanh vào trong. Những cái lưỡi vẫn đang dõi theo tôi. Thật là một cảm giác không thể tồi tệ hơn.
Chắc các bạn sẽ thắc mắc vì sao tôi ngoan ngoãn theo bà ngoại Phong
Trần về đây. Tất nhiên chẳng ai chấp nhận được một việc phi lý như vậy,
khi mà không biết từ đâu xuất hiện một người lạ mặt và bảo rằng tôi phải lấy cháu trai của người ấy. Tuy nhiên, tôi bắt buộc phải chấp nhận sự
phi lý đó, chấp nhận đánh đổi cả cuộc đời và hạnh phúc của mình để có
thể tìm lại được em gái tôi…
Mọi người còn nhớ người phụ nữ lúc trước mà tôi đã bắt gặp khi đang
đạp xe trên đường không? Người phụ nữ mà vì chị ta tôi đã bị tai nạn và
phải nằm viện, người phụ nữ đã khơi dậy những nỗi đau lớn nhất trong
lòng tôi về quá khứ bi kịch. Phải. Con người ấy một lần nữa xuất hiện
trước mặt tôi, với tư cách là con dâu của bà ngoại Phong Trần.
Nếu như lúc nãy không có sự xuất hiện của chị ta sau lưng của bà
ngoại chồng tương lai của tôi thì chắc chắn rằng tôi không ngoan ngoãn
theo chồng về dinh như thế này. Vì chỉ có chị ta mới giúp tôi tìm thấy
được toàn bộ sự thật về vụ hỏa hoạn năm đó, về những kẻ xấu xa đã bày ra âm mưu bắt cóc những đứa trẻ tội nghiệp và đã đẩy gia đình tôi tới bước đường cùng.
- Sao cháu cứ thẫn thờ vậy??? Luca, đưa cháu nó vào phòng nghỉ ngơi đi. Chắc là con bé vẫn còn mệt.
Bà ngoại Phong Trần nhìn tôi ái ngại rồi bảo người phụ nữ đi cạnh tôi dẫn tôi vào phòng. Luca chính là chị ta. Người phụ nữ bí ẩn nhất mà tôi từng tiếp xúc.
Không nói một lời, chị ta cứ lẳng lặng dẫn tôi đi. Thực sự là tôi
thấy sợ. Đôi tay tôi cứ run lên. Một cảm giác vừa hận vừa sợ làm tim tôi nghẹt lại.
- Đây là phòng cô bé. Vào và nghỉ ngơi đi.
Luca mở cửa căn phòng thứ hai trong dãy phòng trước mặt rồi nói lạnh
lùng. Tôi không phản ứng gì, chỉ đi thẫn thờ từng bước vào trong. Lúc
cánh cửa phòng sắp đóng khít lại, một điều gì đó đã thúc giục tôi phải
lên tiếng.
- Em gái tôi vẫn còn sống phải không?
Chị ta dừng bước nhưng không ngoái đầu. Tôi thấy được những đường gân đang nổi lên trên cổ của Luca báo hiệu một sự giận dữ bị kìm nén. Lúc
nãy khi nhìn thấy tôi ở nhà của Cà Rem, nét mặt chi ta biến sắc nhưng
vẫn giữ được sự bình tĩnh đến kinh ngạc. Hồi trước lúc còn sống với
chúng tôi, Luca đã là một con người bản lĩnh. Sự bản lĩnh chính là vũ
khí sắc bén nhất của cô ta. Nhờ có nó mà Luca đã lừa cả gia đình tôi và
cướp đi đứa em gái bé nhỏ mà tôi vô cùng yêu thương bảo bọc.
- Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời.
Chị ta nói giọng đều đều rồi bước đi. Từng bước chân giáng xuống nền sàn những tiếng kêu nặng nhọc.
Nhưng câu trả lời của Luca lại thắp lên trong tôi hy vọng. Không hiểu sao tôi càng thấy tin là mình đã đúng khi nghĩ rằng em Trinh bé bỏng
của tôi vẫn còn sống.
Tôi vừa nghĩ thế vừa nắm chặt tay…
Những giọt nước mắt lại có dịp len lỏi trên gò má…
…………………………………………….
Tôi đúng là một con heo khi ngủ lăn quay ra giường từ sáng cho tới
tận xế chiều. Sự say ngủ của tôi nặng tới mức Phong Trần ngồi bên cạnh
từ thưở nào rồi mà tôi vẫn còn hả miệng ngủ. Gia đình và bạn bè tôi ai
cũng bảo rằng tôi cực kỳ xấu khi ngủ. Và hình như điều này là sự thật
khi mà gương mặt của anh có chút gì đó không vui khi tôi hé dần đôi mi
đã sưng húp lên vì ngủ quá nhiều.
- Đúng là ngủ không có đối thủ.
Khỏi phải nói là tôi đã xấu hổ như thế nào trước câu đánh giá vừa hóm hỉnh vừa châm chọc của Phong Trần. Theo phản xạ, tôi bật mình dậy, dùng 10 ngón tay cào cấu lại mái tóc đã lệch nếp, mặt mày cứ đỏ ong cả lên.
- Anh tới từ khi nào thế…
- Hai tiếng trước.
- Sao không kêu tôi dậy…
- Không thích.
- Sao lại không thích…
- Vì không muốn.
Anh ta trả lời kiểu này thì tôi cũng chẳng muốn hỏi thêm làm gì. Quả
là một gia đình kỳ quặc. Định bụng để cái mặt méo xệch cứ thế mà ra khỏi phòng, nhưng tôi đã phải nở nụ cười khi Puppy bé nhỏ nhảy phóc từ dưới
đất lên chân tôi, le cái lưỡi nhỏ xíu cứ như đang hôn tôi vậy.
- Mày dễ cưng quá cún à!!!
Quên béng đang có Phong Trần ngồi bên cạnh, tôi ôm chầm Puppy rồi
nựng nó như nựng con của mình. Giá mà mấy con chó lai bò ngoài đó cũng
đáng yêu như Puppy thì chắc hồi sáng tôi đã tặng chúng nó một nụ cười
thân thiện rồi.
- Đi thôi.
Cảm xúc của tôi vụt tắt khi nghe hai từ ngắn gọn xuất phát từ miệng anh tóc dài.
- Đi đâu???
- Đi về. Đây không phải nhà chúng ta.
Có 2 điểm trong câu nói của Phong Trần khiến tôi trố mắt.
“Đi về”? Về đâu???
“Nhà chúng ta”? Chúng ta là ai???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT