Lăn qua lăn lại không ngủ được. Nhược Ca trằn trọc. Nhìn bóng lưng của Trưởng công chúa thẳng tắp, từ khi nào nàng đưa lưng về phía mình nhỉ. Người này thật hoàn mỹ, nếu nàng không phải nữ nhân cao cao tại thượng, thân phận tôn quý thì có lẽ mình đã cho phép bản thân rung động rồi. 

Nhưng không, Nhược Ca vẫn còn biết bản thân là ai? Chỉ là thích hay yêu thầm điều không được phép. Trường Ngưng sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm hoang đường này. Bất chợt thở dài. 'Haiz! Hiên Huyên ơi Hiên Huyên. Kiếp trước ta đơn phương yêu nàng, tình cảm chôn chặt. Đến khi ta rời khỏi thế gian, nàng vĩnh viễn cũng không biết phần tình cảm này. Ngay cả ta là ai, có lẽ đối với nàng cũng không cần thiết.

Trường Ngưng ngủ không sâu, chỉ cần có tiếng động nàng liên hay biết. Từ lúc người kia nằm bên cạnh, nàng lắng nghe xem người nọ làm gì. Thấy hắn như trẻ con không ngủ được liền quậy phá, hồi lâu phát hiện phía sau lưng có một đạo ánh mắt nhìn nàng đến khó chịu. Vì vậy, xoay người xem đối phương.

Liền thấy đối phương ngồi một chỗ trầm mặt, qua hồi lâu lại xụ mặt bĩu môi buồn bã. Chuyện gì có thể khiến một người bình thường vô lo vô nghĩ lại có lúc suy tư như vậy?

Trường Ngưng xoay người nằm ngửa đã lâu mà Nhược Ca vẫn không phát hiện. Thấy Phò mã bộ dáng trẻ con nàng không đành lòng.

'Phò mã là đang suy nghĩ chuyện gì không ngủ được?'

Nhược Ca nghe giọng nói êm dịu vang lên trong đêm, trong trẻo nhưng không lạnh lùng uy lực như buổi sáng. Phản ứng lại liền trả lời:

'Ta ngủ đã đủ nhiều, giờ lại không buồn ngủ'

'Nếu đã không ngủ được vậy chúng ta có thể trò chuyện'

Nhược Ca nằm xuống, hơi bất ngờ với lời đề nghị của Trưởng Công chúa. Ban đêm nữ nhân này lại dịu dàng như vậy, phải chăng đây mới là con người thật của nàng?

'Nàng nói đi ta nghe'

'Sau này Phò mã không cần lúc nào cũng gọi bổn cung là Trưởng Công chúa'

'Vậy nên gọi là gì?'. Nhược Ca quay sang nhìn Trường Ngưng mong đợi câu trả lời. Hiện tại trong lòng có chút buồn nên không có ý định đấu võ mồm với Trường Ngưng.

'Ưm. Có thể gọi bổn cung là Tỉ Tỉ hoặc Trường Ngưng Tỉ tỉ a'. Trường Ngưng nói xong còn xoay người đối diện với Nhược Ca, khóe miệng hiện lên độ cong tiếu ý.

Nhược Ca rối rắm, nhìn Trưởng Công chúa cười lên thật đẹp. Quên mất mình còn chưa có trả lời. Mà Trường Ngưng nhìn người đối diện hai chân mày đâu lại, vô ý vươn tay ra xoa xoa ngay ấn đường của Nhược Ca. 

Nhược Ca chỉ cảm giác hít thở khó khăn, bản thân luống cuống không biết nên làm gì chỉ có thể nằm yên thưởng thức khoảnh khắc mà Trưởng Công chúa vô cùng ôn nhu, dịu dàng như nước thế này.

'Ta sẽ không gọi tỉ tỉ'. Nhược Ca nói xong thuận tay nắm lấy bàn tay mềm mịn của Trường Ngưng, hơi cuối người hôn nhẹ, vẫn còn nắm hờ bàn tay Trường Ngưng chưa buông. Trường Ngưng né tránh rút tay về.

'Chưa người nào dám vô lễ với bổn cung như vậy'

Nhược Ca nhoẻn miệng cười, nằm ngửa ra rất thoải mái nói. 'Giờ ta dám, Trường Ngưng định xử trí ta thế nào?'

Trường Ngưng mỉm cười, nụ cười này Nhược Ca cảm thấy nguy hiểm. Nàng dùng ngón trỏ ngoắt ngoắt Nhược Ca đến gần mình. Nhược Ca là người hiện đại, cũng không hề nghĩ Trường Ngưng cũng biết đùa giỡn. Vì vậy ngoan ngoãn bò đến gần. 

Không nghĩ người đối diện tựa như không xương ngã ngay vào lòng mình, Nhược Ca nhảy dựng. 'Nàng làm sao vậy?'. Hai tay giơ ra ở khoảng không, Nhược Ca không biết nên làm sao. Nguy rồi, nguy rồi!!!!

Trường Ngưng phát hiện Phò mã của nàng rất đáng yêu, tâm sinh ra muốn trêu trọc một chút. Chưa khi nào nàng thấy vui vẻ thoải mái như vậy. 

Liền hai tay ôm lấy cổ Nhược Ca, vuốt ve gương mặt rồi lại lượn lờ trước ngực Nhược Ca. Phản ứng Nhược Ca lập tức lùi lại hai tay đan chéo trước ngực, trông giống một tiểu cô nương bị người ta khi dễ. Giọng nói bức xúc. 'Trường Ngưng nàng đây là muốn làm gì? Nàng...nàng... đừng đến gần a'

'Bổn cung chỉ muốn cùng phò mã của mình thân mật một chút không được sao?'. Trường Ngưng nhìn thấy Nhược Ca lắc đầu nguầy nguậy, nhịn không được phì cười thành tiếng. Nhược Ca lúc này quên cả sợ hãi, không còn phòng thủ như ban nãy. Lại ngây ngốc ngơ ngẫn.

'Phò mã định nhìn đến trời sáng sao?'. Trường Ngưng lạnh nhạt quăn một câu nói cho Nhược Ca rồi nằm xuống. Tuy là vậy nhưng trong lòng vô cùng hài lòng. Nhan sắc của mình có thể mê hoặc được người nọ.

'Trường Ngưng a, nàng cười lên thật xinh đẹp. Ta rất thích nhìn nàng cười'. Nhược Ca vừa nói vừa dịch thân thể, chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh Trường Ngưng, hưởng thụ hương thơm trên người đối phương. Tinh thần thật thư thái, ấm áp. 

Trường Ngưng luôn được nhiều người khen ngợi, thật có giả có nhưng nàng không quan tâm. Đối với người này lại khác, một câu nói này nàng cảm thấy ngọt ngào. Màn đêm lại trở về yên tĩnh.

'Trường Ngưng ngủ ngon'. Chỉ còn âm thanh ấm áp người bên cạnh chúc nàng ngủ ngon. Rất nhanh lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.

****

Trường Ngưng có thói quen dậy sớm, nàng phải luyện kiếm sau đó ăn nhẹ rồi thượng triều. Hôm qua dù ngủ rất trễ nhưng nàng vẫn không thể ngủ thêm được. Trở mình ngồi dậy khoát thêm áo, thấy bên người Nhược Ca vẫn say ngủ, gương mặt trẻ con. Trường Ngưng kéo chăn đắp ngay ngắn rồi xoay người rời giường.

Đi ngang qua bàn án, thấy trên giấy trắng đề hai câu thơ: 

'Hoa nở, hoa rơi, hoa đầy trời

Tình đến, tình đi, tình tùy duyên...' => Ta trích từ một nguồn trên internet.

Chữ viết như trẻ con mới học chữ, không khỏi mỉm cười. Nghĩ nghĩ liền xếp tờ giấy cất vào. Sau đó rời khỏi phòng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play