Nhược Ca nhìn Trường Ngưng sinh khí y như trẻ con, tâm liền sinh ra ý niệm muốn trêu chọc nữ nhân của mình một chút. Vậy nên đối với Tiểu bảo bối đang trơ mắt ra không hiểu mẫu thân hắn quát cái gì, nhưng cũng chẳng dám khóc lóc. Giọng cưng chiều mà nói.
'Tiểu Duệ nhi a Tiểu Duệ nhi. Tiếng cười trong sáng của con vui vẻ như vậy mà mẫu thân con bảo con làm ồn kìa. Giờ chúng ta phải làm sao a?'
Vừa nói vừa lén nhìn biểu cảm của Trường Ngưng, nàng ngồi tao nhã uống trà. Thật sự là 'Mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến'.
'Thái tử là đang đá xéo bổn cung sao?'
'Haha...không a'. Nhược Ca bế tiểu oa nhi trao lại cho nhũ mẫu. Đứa bé này thật là khôn ngoan, biết người lớn nói chuyện nên cứ im bặt đi. Đôi mắt lim dim muốn ngủ. Nhũ mẫu cẩn thận đặt Tiểu hoàng tử vào trong chiếc nôi do Thái tử tự tay làm, nhũ mẫu biết Tiểu hoàng tử là quan trọng như thế nào đối với Thái tử, Hoàng hậu, Hoàng thượng và cả Thái tử phi a.
Vì sao Thái tử phi được xếp sau cùng. Bởi chính nhũ mẫu cũng nhận ra được Thái tử phi không thích gần trẻ con. Trẻ con mà đến gần nàng liền bị dọa khóc bởi bộ mặt băng lãnh cùng khí thế bức người.
'Thôi nào Ngưng nhi, chúng ta đi ăn sáng thôi'. Nhược ca lôi kéo Trường Ngưng đến sảnh ăn. Bây giờ không thể lấy trứng mà chọi đá. Nhược ca cần phải mềm mỏng mà thỏa thuận.
'Ngưng nhi, những món ăn này rất tốt cho nàng. Giúp phát triển tuyến....sữa'
'Thái tử là muốn chăm sóc bổn cung hay đang lo lắng cho Duệ nhi không đủ sữa mỗi ngày?'
Nhược ca bị nói trúng tim đen, ấp úng: 'Ngưng nhi trách nhầm ta. Ta là lo lắng cho cả hai'
'Vậy những gì bổn cung nói sáng nay Thái tử có nghe rõ?'
Nhược ca đương nhiên là nghe rõ, lại còn sống chết không bằng lòng. Nhưng mà mọi chuyện còn có thể từ từ tính lại, đâu thể để Duệ nhi bú sữa người khác a.
'Ta nghe rõ. Ta nghe rõ nàng nói ta cùng Duệ nhi ồn ào. Vì vậy sau này ta cùng Duệ nhi sẽ thu liễm'
Trường Ngưng buông đũa. Ánh mắt nhìn Thái tử như nói lên tất cả. 'Thái tử là đang chống đối với bổn cung?'. Nhưng cũng không nói ra miệng. Chỉ là nàng không muốn ăn nữa.
'Ta nấu không ngon sao?'
'Bổn cung đã nói rồi. Sau khi Duệ nhi tròn 1 tháng tuổi sẽ do nhũ mẫu phụ trách'
Gia đình nhỏ lại lục đục. Chỉ vì chuyện của hoàng nhi. Nhược Ca rối rắm, chuyện gì cũng có thể nhường nàng nhưng chuyện này thì không thể. Vì vậy ngăn cản bước chân của Trường Ngưng.
'Hay là 6 tháng được không?'
Trường Ngưng im lặng. Nhược Ca lại trả giá. 'Vậy thì 3 tháng?'
Trường Ngưng cương quyết:
'Nếu Thái tử còn trả giá. Thì ngay ngày hôm nay Tiểu Duệ nhi liền giao cho nhũ mẫu'. Nói rồi bước đi khỏi sảnh. Tuyết nhi e ngại hành lễ với Thái tử rồi đuổi theo Trưởng công chúa nhà mình.
Nhược ca bực bội cũng không muốn ăn. Trở về thư phòng. Tiếp tục trầm mặt. Lạc Hy từ ngoài bước vào thấy vậy trêu chọc;
'Thái tử lại cùng Thái tử phi gây gỗ?'
Nghe vậy Nhược ca mắt mở to: 'sao là ' Lại gây gỗ'?. Ta cùng Thái tử phi gây gỗ thường xuyên lắm sao?'
'Tại sao ngày xưa sống chết nhất quyết chiều chuộng yêu thương người ta. Nay có hài tử rồi lại chỉ lo cho hài tử?'
'Tỉ không biết trẻ nhỏ phát triển ở giai đoạn đầu là quan trọng nhất. Đó còn phụ thuộc vào nguồn sữa mẹ'
'Thái tử ngày xưa có sữa mẹ để bú sao?'
Nhược Ca á khẩu ngay. Đúng a. Đường Gia Lăng này làm gì có sữa mẹ để bú. Chẳng phải do mẹ của Lạc Hy chăm nom sao. Bực tức nhanh hạ xuống. Buổi sáng nay vì chuyện của hài tử mà cùng Ngưng nhi gây chuyện, mình thật sự trẻ con.
'Phải rồi. Tần Bá có tin tức gì không?'
'Hắn không còn lui tới Vĩnh Hiên cung'
'Huyên phi sẽ giữ cái thai chứ?'
'Ta không chắc. Nhưng Tần Bá thì chắc chắn không muốn giữ'
Nhược Ca dùng ngón tay gõ lên bàn. Lúc có lúc không. Làm sao để vẹn cả đôi đường. Tốt nhất không cần cho mẫu hậu biết chuyện này.
Tiểu nô bên ngoài gõ cửa: 'Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương cho mời người di giá Vĩnh Nghi cung một chuyến'
Nhược Ca hôm nay thở dài nhiều thật. Linh cảm không có chuyện tốt. Vì vậy đối với Lạc Hy nói một câu: 'mọi chuyện có lẽ cũng nên kết thúc. Tỉ giúp ta giám sát Mộc Linh. Tìm hiểu một chút thân thế của cô ấy'
****
Vĩnh nghi cung.
'Lăng nhi tham kiến mẫu hậu. Chẳng hay mẫu hẫu cho gọi Lăng nhi là có việc gì?'
Nhược ca đối với Hoàng hậu hành lễ. Nhìn đôi mắt hơi đỏ, đây là dấu vết của việc mẫu hậu gặp chuyện gì mà khóc đây. Cung nữ thái giám đã lui ra hết. Bên trong chỉ còn lại mẫu tử hai người. Hoàng hậu mệt mọi chỉ chỗ ngồi bên cạnh, gọi Nhược ca đến bên.
'Lăng nhi, Huyên phi....'
Nhìn hoàng hậu ngập ngừng, Nhược Ca mỉm cười: 'mẫu hậu cứ nói thẳng đừng ngại'
'Con đã biết chuyện rồi phải không?'
'Việc đã đến nước này. Lăng nhi cũng không thể giấu. Lăng nhi biết lâu rồi nhưng lo lắng mẫu hậu thương tâm mà không nói'
'Đứa bé...đứa..bé là của ai?'
'Tần Bá...con trai của Tần Đạo đại Tướng Quân'
'Thật không ra gì. Bên cạnh thiên tử bọn họ coi trời bằng vung'. Hoàng hậu tức giận, hơi thở hỗn loạn từng chữ nói ra. Nhược ca tất nhiên trải qua bao lần sinh tử, đối với chuyện này như gió thoảng mây trôi.
'Nhi thần xin ý kiến của mẫu hậu về chuyện này'
'Đường gia không chấp nhận loại con dâu như thế. Đại Đường càng không thể chấp nhận một thần tử vô liêm sỉ không biết đạo quân thần như Tần Bá kia'
'Lăng nhi đã rõ'.
*****
Báo cáo mọi việc với Hoàng thượng, một đạo thánh chỉ rất nhanh được ban ra. Tần Bá phó tướng quân lập tức vào ngự thư phòng trình diện. Hắn theo công công mà hỏi việc gì, công công cũng không tiếc lộ. Nô tài của Đại Đường xem ra được quản giáo khá nghiêm.
Trong ngự thư phòng, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử lần lượt ngồi đợi sẵn. Hắn nghiễm nhiên theo lễ quân thần mà hành lễ:
'Phó tướng quân Tần Bá tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái tử'
'Thái tử, việc hôm nay trẫm giao lại cho con'
'Tạ phụ hoàng ân chuẩn'
Hoàng thượng giao lại quyền xử lí cho Thái tử. Nhược Ca đi đến trước mặt Tần Bá đang quỳ, bảo hắn ngẩng đầu lên. Hắn theo lệnh ngẩng đầu nhìn. Nhược Ca cười khẩy mà nói:
'Tần Bá ngươi nhìn cho rõ. Người ngồi trên đó chính là Thái tử phi của ta. Vừa qua ngươi đã làm gì? Tiếp cận nàng để rồi giả mạo chữ viết của mình, tự biên tự diễn những đoạn thư tình qua lại. Hồng chia rẽ ta cùng Thái tử phi?'
'Thái tử điện hạ, phải chăng người đã hiểu lầm. Xin cho hỏi, bằng chứng ở đâu?'
Lạc Hy mang lên những bức thư đã thu thập được, Tiểu Nô bên ngoài mang vào một tên gia nô mặt mày lanh lẹ. Nhược Ca nhìn lướt qua, rất kiên nhẫn mà hỏi:
'Tiểu huynh đệ, ngươi có biết người trước mắt?'
'Hồi bẩm thái tử điện hạ. Thảo dân biết, người này chính là Tần Phó tướng'
'Ngươi khai hết những gì ngươi biết. Ta đảm bảo cho ngươi và cả gia đình ngươi sống khỏe mạnh
'Dạ...dạ...thảo dân chỉ là một người bình thường. Được Tần Phó Tướng giao cho nhiệm vụ chuyển thư, cố tình để lộ sơ hở bị người khác nhìn thấy. Sau đó..sau đó một thời gian sau người của Tần Phó tướng tìm đến Thảo dân, đe dọa nêu chuyện này truyền ra ngoài sẽ giết hết cả nhà Thảo dân. Những gì Thảo dân nói đều là sự thật'
'Ân! Tần Bá. Ngươi không ngờ phải không?'
'Haha. Chỉ là lời khai của một tên dân chúng bình thường mà có thể ép tội ta. Ta không phục?'. Tần Bá không sợ chết chối cãi.
'Vậy ta chính là nhân chứng sống. Ngươi còn muốn chối cãi? Ta chưa khi nào nhiều lời hay viết thư gì cho ngươi. Ngươi dám nhạo bán danh dự của Thái tử phi sao?'
Tần Bá cuối đầu. Hắn không ngờ Thái tử phi nương nương xuất hiện. Cả nhà họ Đường đứng ra ép tội hắn. Hắn còn đường nào để thoát.
'Chuyện này ta không nói tới. Còn một chuyện nữa. Theo quy định, ngươi là thần tử, vì sao lại ra vào Vĩnh Hiên cung thường xuyên? Ngươi là có ý đồ gì với Huyên phi?. Lần này Hoàng hậu tức giận.
'Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Thần và Huyên phi vốn là bạn bè tri giao. Đến thăm hỏi thường xuyên cũng là chuyện bình thường'
'HUYÊN PHI NƯƠNG NƯƠNG cầu kiến'
Tiếng thái giám bên ngoài lãnh lót vang lên. Mặt của Tần Bá đông cứng lại. Mà ngay cả Huyên phi khi bước vào, không nghĩ lại gặp phải Tần Bá ở đây. Rất nhanh lờ đi hành lễ. Nhược Ca cho ban tọa. Lại hướng Tần Bá nghiêm túc:
'Tần Bá phó tướng thật có lòng. Thăm hỏi đến nỗi Huyên Phi của ta mang thai đấy ư?'
Tần Bá lập tức trừng mắt nhìn Nhược Ca, mà bên kia Huyên Phi vừa cầm ly trà lên đã đánh rơi xuống đất. Nàng hốt hoàng quỳ xuống đối với hoàng thượng, hoàng hậu và Thái tử phi xin tha tội vì thất lễ.
'Ta không muốn vòng vo. Tần Bá. Ngươi không chối tội được đâu. Muốn nhân chứng vật chứng ta đều có. Bây giờ thế này. Ta có thể tha cho ngươi con đường sống. Nhưng người về thuyết phục phụ thân của ngươi trao trả binh quyền. Lập tức từ quan. Chuyện giữa ngươi và Huyên phi chấm dứt tại đây. Mãi mãi không được nhắc tới. Ngươi thấy thế nào?'
Tần Bá phẫn hận nhìn Nhược Ca, lại nhìn Hiên Huyên. Tròng mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mọi người. Trong lòng hắn kêu gào. Tại sao? Tại sao? Tại sao Huyên phi lại để mọi chuyện đi tới nước này?
'Ngươi lựa chọn đi. Tam tộc nhà ngươi và tôn tử nhà họ Tần. NGƯƠI CÓ BIẾT TẠI SAO TA KHÔNG GIẾT NGƯƠI KHÔNG HẢ?'
Nhược Ca gào thét. Nắm lấy cổ áo của Tần Bá, đánh vào mặt hắn một đấm: 'MỘT ĐẤM NÀY, TA ĐÁNH THAY CHO THÁI TỬ PHI. NGƯƠI MƯU HẠI NÀY, NGƯƠI ÂM MƯU CHIA RẺ CHÚNG TA'
Lại một cước đá vào mặt hắn. 'MỘT CƯỚC NÀY, TA ĐÁNH THAY PHỤ THÂN NGƯƠI, CÓ MỘT ĐỨA CON VÔ NHÂN ĐẠO NHƯ NGƯƠI'.
Nhược Ca hạ giọng, nhìn Huyên phi, ánh mắt tràn đầy thất vọng. 'Tại sao? Chỉ cần nàng nói với ta một lời. Ta sẽ tác thành cho nàng. Để nàng hạnh phúc cùng hắn. Tại sao? TẠI SAO? Nàng ngay tại cung cấm làm chuyện đồi bại như vậy? Nàng có biết mãu hậu đau lòng như thế nào?'
Hiên Huyên một bên khóc lóc, yếu ớt không nói được thành lời. 'Ta không muốn Đường gia mất mặt, ta không muốn mọi chuyện trở nên lớn hơn. Ta không muốn giết người vô tội. Cho nên, ngươi trở về. Trao trả binh quyền. Mãi mãi rời khỏi Đại Đường. Cốt nhục của ngươi ta sẽ thay ngươi chăm sóc'
'CÚT NGAY CHO TA'
Nhược Ca điên cuồng la hét, Tần Bá thất thiểu lui ra. Hắn đang suy nghĩ phải trở về nói sao với Phụ thân của hắn. Hắn phải nói thế nào? Thân là thần, làm sao đấu được quân.
Ngự thư phòng không khí ảm đảm, tràn ngập đau lòng. Không ai có thể hiểu trong đầu Thái tử suy nghĩ những gì. Tại sao không vạch mặt họ? Tại sao không bắt ngay tại trận? Tại sao không để mọi chuyện kết thúc sớm hơn? Tại sao? Nào có ai hiểu được?