- Giang tiên sinh là người của địa phương nào?
Lê Nhã Phù dùng giọng vùng Tương thành để hỏi câu này. Khi còn nhỏ, cô với Lê Hướng Dương sống ở Tương thành nên cô tin anh sẽ hiểu dụng ý của mình.
Nhưng mà người đàn ông đứng trước mặt cô lại tỏ vẻ nghi hoặc, anh hỏi lại:
Cô nhìn kỹ vẻ mặt của anh, vẻ nghi hoặc của ah không hề giả bộ chút nào, anh chính là nghe không hiểu câu hỏi của cô.
- Tôi hỏi, Giang tiên sinh là người của nơi nào?
- Việt thành.
- Tử nhỏ, Giang tiên sinh đều sống ở Việt thành à?
- Không hẳn, lúc nhỏ tôi sống ở nước ngoài. Mấy năm trước tôi mới trở về Việt thành.
- Giang tiên sinh sống ở nước nào thế?
Anh cong cong khóe miệng nở nụ cười, điều này khiến người khác không nhận ra là anh đang nhìn về phía cô:
- Tôi không hiểu, có phải Lê tiểu thư từng gặp tôi phải không? Vì sao vừa gặp tôi, cô đã hỏi mấy chuyện này?
- Xin lỗi Giang tiên sinh, anh thật sự rất giống một người quen của tôi. Tôi chỉ muốn biết anh có phải người đó hay không?
- Tôi chắc chắn chưa từng gặp qua Lê tiểu thư.
Như vậy, Giang Hàn thực sự không phải là anh. Ngay từ đầu cô đã cho rằng Giang Hàn chính là Lê Hướng Dương, bởi vì hai người họ quá giống nhau. Chỉ là cô cảm nhận được tính cách của hai người không quá giống nhau. Ví dụ Lê Hướng Dương là người trầm mặc ít lời, còn người này lại có thể nói chuyện hợp ý với Vệ Nhất Lăng nên chắc chắn là kiểu người thành thạo, chu toàn. Còn nữa, trên người Lê Hướng Dương không có sát khí mạnh như vậy, tuy rằng Lê Hướng Dương không thích nói chuyện nhưng cũng không đến mức giống như Giang Hàn. Mọi người nói chuyện với Giang Hàn đều cảm nhận được anh ta là người đáng sợ.
Lê Hướng Dương là người ấm áp, anh là đứa con hiếu thuận với mẹ, yêu thương em gái, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã là người đàn ông biết đứng ra đảm đương trách nhiệm. Còn người đàn ông đứng trước mặt cô được cuộc đời mài giũa nên trở thành người lõi đời và sắc sảo. Anh ta có thể kinh doanh ở đây chứng tỏ thủ đoạn của anh ta không tồi, hơn nữa xem cách anh ta nói chuyện với Mạnh Duyệt là biết. Cho nên anh ta là kiểu người vừa nhìn đã khiến người khác thấy sợ hãi, anh ta không phải kiểu người ấm áp. Thêm nữa, trong mắt mẹ và thầy cô giáo, Lê Hướng Dương chính là học trò có đủ 5 tốt, thành tích học của Lê Hướng Dương vẫn luôn ở mức ưu tú, anh chính là bé ngoan nên chắc sẽ không đi xăm.
Lê Nhã Phù cười tự giễu:
- Xem ra là tôi nhận sai người, thật xin lỗi Giang tiên sinh.
Lê Nhã Phù xoay người đi khỏi nơi đó thì lại nghe thấy tiếng người đứng sau mình hỏi:
- Tôi cho người đưa cô về được không?
Đây chắc là câu hỏi xuất phát từ sự khách sáo nên Lê Nhã Phù không quay đầu, chỉ trả lời vọng lại:
- Không cần phiền Giang tiên sinh.
Lê Nhã Phù đi tới cửa lớn của Osukei, thấy xe vẫn dừng ở đó, cửa sổ được hạ xuống, Bạch Quân Diễm nói với cô:
- Em lên xe đi.
Sau khi, Lê Nhã Phù đã ngồi yên vị trên xe, Bạch Quân Diễm hỏi cô:
- Vừa rồi em chạy đi là vì chuyện gì đó?
- Em quên đồ.
Kỳ thực thời điểm Lê Nhã Phù đứng nói chuyện với Giang Hàn, Bạch Quân Diễm vẫn luôn đứng chỗ cầu thang để nhìn theo. Nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên anh ta không nghe rõ hai người họ nói chuyện gì, nhưng anh ta biết rằng Lê Nhã Phù đang nói dối mình, cô là cố ý đi tìm Giang Hàn để nói chuyện.
Nhưng Bạch Quân Diễm cũng không có hỏi thêm gì.
- Tại sao anh đã đưa em về rồi, mà em lại tới đây lần nữa.
Lúc này, Lê Nhã Phù hoàn toàn không có tâm tình ứng phó với Bạch Quân Diễm nên cô cũng chỉ trả lời cho có lệ:
- Thật vậy không? – Bạch Quân Diễm nửa cười nửa không hỏi lại:
- Anh vốn nghĩ rằng em sẽ ở nhà để chuẩn bị cho lễ đính hôn chứ.
Đính hôn? Không phải mối tình đầu của anh ta đã trở lại hay sao? Anh ta nghĩ gì mà cho rằng lễ đính hôn giữa hai người sẽ vẫn diễn ra như bình thường? Anh ts không định chia tay với cô sao?
- Mấy ngày nữa mình ra ngoài ăn cơm nhé em. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì thế anh?
- Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết.
Bây giờ có chuyện gì mà anh ta lại muốn nói riêng với cô? Có phải anh ta muốn chính thức nói lời chia tay với cô? Mà như vậy cũng tốt, hảo tụ hảo tán, dù chia tay thì vẫn nên giữ thể diện cho nhau.
Lê Nhã Phù gật đầu:
- Được, em chờ anh.
Dù đã về tới nhà được một lúc lâu nhưng Lê Nhã Phù vẫn không làm sao mà bình ổn được tâm trạng của mình. Cô gọi điện cho Hàn Văn Quân, cô ấy đã ngủ nên khi nhận cuộc gọi có vẻ không vừa lòng lắm:
- Không có chuyện đó đâu, cậu đừng đoán mò.
- Cậu yên tâm, cậu là bạn tốt của tớ, chuyện cậu bắt cá hai tay tớ sẽ dốc sức bao che, chứ không trách gì đâu. Cậu muốn biết gì Giang Hàn, tớ sẽ nói toàn bộ những điều tớ biết cho cậu nghe.
Lê Nhã Phù cho rằng mình sẽ phải giải thích lý do cho Hàn Văn Quân nghe, nhưng không ngờ cô ấy lại phản ứng thế này. Hơn nữa chuyện này càng nói càng dễ hiểu lầm nên Lê Nhã Phù cũng lười nói kỹ càng nguyên nhân sự tình:
- Cậu biết gì thì kể hết cho tớ nghe đi.
Kỳ thực Hàn Văn Quân cũng không biết nhiều lắm. Từ những thông tin cô ấy kể Lê Nhã Phù rút ra được mấy điều mấu chốt về hoàn cảnh của Giang Hàn. Anh là con nuôi của Giang Thành Văn – Chủ tịch tiền nhiệp của Tập đoàn điện tử Hoàn Vũ. Từ nhỏ, anh đã bị đưa ra nước ngoài, mới trở về Tổ quốc được mấy năm gần đây. Tuy rằng trên danh nghĩa anh chỉ là con nuôi của Giang Thành Văn, nhưng thực chất anh không khác con ruột là mấy, được ông ta coi như con ruột để chỉ bảo dạy dỗ, bởi vì dưới gối ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái. Nhưng Giang Hàn cũng không ỷ lại Giang gia quá nhiều, anh cũng không hề có ý tứ muốn vào Tập đoàn Hoàn Vũ. Anh tự mình làm ăn, tự mở cho mình một con đường riêng biệt.
Lúc đầu, anh mở sòng bạc ở Las Vegas, kiếm đủ vốn thì anh mở một công ty lấy tên là Osukei. Nghe nói, Osukei kim điện ở Las Vegas là sòng bạc lớn nhất thế giới, nơi ấy hoa lệ giống như một hoàng cung thực thụ. Về sau sự nghiệp của anh không chỉ giới hạn ở lĩnh vực sòng bạc, đặc biệt là sau khi anh về nước. Anh mở rộng kinh doanh, bắt đầu ở lĩnh vực giải trí, tổ chức nơi ăn chơi, quán bar, KTV (quán Karaoke). Thị phần lĩnh vực ăn chơi, giải trí ở Việt thành đa số đều bị anh tóm gọn trong tay.
Tới bây giờ, Osukei đã trở thành một tập đoàn, anh trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần tại Tập đoàn Osukei. Gần đâu, hình như anh đầu tư sang cả lĩnh vực công nghệ mảng sản xuất Internet. Anh là người duy nhất nắm giữ hơn 50% cổ phần tại Osukei nên anh là đại cổ đông lớn nhất đồng thời giữ chức vụ Chủ tịch tập đoàn.
Lê Nhã Phù tìm kiếm thông về anh trên mạng xã hội, nhưng hầu như cô không tìm được thông tin gì đáng giá. Tuy nhiên, cô lại tình cờ thấy một ít tin tức về Hoàn Vũ, những tin tức này không liên quan gì tới Giang Hàn. Giang Thành Văn vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hoàn Vũ, nhưng mấy năm trước đột nhiên ông ta từ chức, để em trai của mình là Giang Thành Võ lên thay. Còn lại cũng không còn thông tin gì mới, mặc dù Tập đoàn Hoàn Vũ có thể coi là tập đoàn toàn cầu, cũng được xếp hạng cao trong số các tập đoàn nổi danh trên cả nước nhưng từ trước tới nay, Chủ tịch lẫn các lãnh đạo lớn, hay các công ty trực thuộc vẫn luôn rất khiêm tốn.
Hơn nữa Giang Thành Văn tiên sinh là một nhà hảo tâm nổi danh, ông ta là nhân vật đức cao vọng trọng trong xã hội.
Dù thế nào cũng không thể tìm thấy bất cứ sự liên quan nào giữa Lê Hướng Dương và Giang Hàn công tử. Quỹ tích cuộc sống của hai người đó hoàn toàn bất đồng nhau, nhưng không lẽ trên đời này tồn tại hai người giống nhau như vậy sao?
Mặc dù Bạch Quân Diễm nói mấy ngày sau sẽ tới tìm cô, nhưng đã mấy ngày liên tiếp anh ta không gọi cho cô, cho tới khi chỉ còn 10 ngày nữa là tới lễ đính hôn anh ta mới gọi cho cô. Anh ta hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Sau khi hai người chính thức yêu nhau, thực sự cả hai có rất ít những buổi hẹn hò đúng nghĩa. Chỉ là mỗi khi anh ta rảnh rỗi, vào mỗi thứ bảy anh ta sẽ đưa cô ra ngoài ăn cơm, thói quan này đã được kéo dài suốt mấy năm nay. Cô phỏng đoán, hôm nay anh ta hẹn cô đột xuất chắc là để chính thức nói lời chia tay.
Buổi trưa, anh ta tự mình tới nhà đón cô ra ngoài, cô cũng cố gắng giữ thể thể diện cho anh ta nên chuẩn bị quần áo tương đối chỉnh tề. Anh ta đã đặt sẵn phòng ăn, hôm nay họ ăn món Tây. Suốt cả bữa ăn cô một mực chờ anh ta mở lời, nhưng trong cả quá trình nói chuyện anh ta không hề đả động gì tới chuyện chia tay, anh ta chỉ nói với cô một vài lời khách sáo qua loa.
- Em có thích món sa lát này không, hay để anh gọi thêm món khác?
Hết thảy, mọi thứ đều bình thường duy chỉ có một điều bất thường đó là anh ta vừa nói chuyện vừa gửi tin nhắn. Với Bạch Quân Diễm mà nói, mọi liên hệ với anh ta đều là thông qua những cuộc gọi trực tiếp, việc anh ta liên hệ là qua tin nhắn là rất hiếm. Nhắn tin – phương pháp liên lạc có hiệu suất thấp này dường như anh ta không cần bao giờ.
Hơn nữa cô có cảm nhận được khi anh ta gửi tin nhắn, cảm xúc của anh ta lúc thì phập phồng, ưu tư lúc thì giống như đang cố kìm nén gì đó, lúc thì có vẻ đang tức giận. Cô đoán người anh ta nói chuyện cùng chắc là Tô Cẩm Tuyết. Nếu không trên đời này chắc chẳng có người thứ hai có đủ bản lãnh khiến Chủ tịch Bạch Quân Diễm tin nhắn làm cách thức liên lạc. Đây là phương thức liên lạc vừa mất thời gian, hiệu quả thì kém, và cũng chẳng có ai có thể khiến một Bạch Quân Diễm luôn trầm tĩnh, quyết liệt giờ lại mang vẻ ưu tư, kìm nén.
Cô cũng lười hỏi rằng anh ta đang nhắn tin cho ai, thật sự cô không hề hứng thú với chủ đề này. Đợi rất lâu cũng không thấy anh ta mở miệng nói chuyện, cô không nhinj được nữa nên đành phải hỏi:
- Không phải anh bảo có chuyện muốn nói với em sao? Chuyện gì thế anh?
Bị cô nhắc trực tiếp như vậy, nên có vẻ giờ anh ta mới nhớ ra, anh ta bảo:
Cô có chút không hiểu giờ anh ta đang nghĩ gì, tại sao còn phải đi thử nhẫn đính hôn? Tại sao anh ta không nói chia tay? Anh ta có thể mặc kệ người phụ nữ kia sao?
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt khó tin, khiến anh ta nhìn cô bằng anh mắt ngạc nhiên:
- Thế nào? Em không muốn đi thử sao?
Cô phục hồi tinh thần:
- Cho nên chuyện anh tìm em là để đi thử nhẫn đính hôn?
- Nếu không thì em nghĩ còn chuyện gì khác?
Nhẫn đính hôn là được đặt làm riêng, không hoa lệ như nhẫn cưới nhưng cũng rất tao nhã, xinh đẹp.
Tiệm trang sức có ghế salon, cô ngồi ở đó đợi Bạch Quân Diễm cầm nhẫn đi tới chỗ mình. Anh ta đứng trước mặt cô, mở hộp đựng nhẫn, lấy nhẫn ra rồi đeo lên ngón giữa của cô, động tác của anh lộ ra sự thành kính, tận tâm.
Đeo xong anh ta ngẩng đầu lên cười nói với cô:
- Thật hoàn mỹ. Nó rất thích hợp với em.
Anh ta đường đường là Chủ tịch tập đoàn lớn vậy mà giờ lại ngồi xổm dưới đất đeo nhẫn cho cô. Anh ta đúng thật là cho vị hôn thê là cô đây đầy đủ thể diện.
Anh ta đang nghĩ gì đây? Rõ ràng, mối tình đầu của anh ta đã trở lại. Đáng lẽ, anh ta phải nhanh chóng xử lý vị hôn thê kèm mối tình thứ hai này để còn sóng đôi với mối tình đầu. Khi anh ta uống say còn kêu tên đối phương, nên chắc chắn trong tim anh ta vẫn còn hình bóng của người phụ nữ đó. Tại sao giờ anh ta còn mang cô đi thử nhẫn đính hôn, anh ta vẫn muốn tổ chức lễ đính hôn hay sao?
Chẳng lẽ anh ta muốn ở bên cô, anh ta lo sợ chia tay sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới quan hệ hai nhà? Dẫu sao chuyện hôn nhân cũng không chỉ là chuyện của hai người trong cuộc, hay chuyện của hai công tay. Có lẽ, chuyện này liên quan, dính dấp tới quá nhiều lợi ích nên ai cũng không đủ sức gánh trách nhiệm.
Anh ta đem chiếc nhẫn còn lại tới trước mặt cô:
- Em đeo nhẫn giúp anh đi.
Cô cầm lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón giữa của anh ta. Bạch chủ tịch dắt cô đứng dậy rồi hỏi nhỏ:
- Em có hài lòng không.
Cô trả lời:
- Em rất hài lòng.
Từ tiệm trang sức đi ra, anh ta đưa cô về tận nhà. Lúc cô xuống xe anh ta còn dặn dò:
- Hai ngày nữa có một buổi tiệc, em cùng anh tham gia nhé.
Vừa nghe tên cô đã biết đây sẽ là bữa tiệc sang trọng và cao cấp. Từ khi hai người thành đôi, rất ít khi anh ta đưa cô tới những nơi như thế này, tại sao lần này anh ta lại muốn cô đi cùng?
Anh ta biết vì buổi lễ đính hôn nên từ chối rất nhiều buổi diễn tấu của mình nên cái cô dư dả chính là thời gian. Hơn nữa hai người sắp chia tay rồi nhưng trước khi điều đó xảy ra cô vẫn phải cùng anh ta dối trá, diễn kịch, nên cô nói:
- Được, em sẽ chuẩn bị thật tốt.
Sau đó anh ta nói thêm:
- Hôm đó em nhớ đeo nhẫn nhé.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều nên nhanh chóng đồng ý:
- Vâng.
Đến bữa tiệc thì cô đã mau chóng hiểu được suy nghĩ của Bạch Quân Diễm. Bởi vì, cô đã nhìn thấy người phụ nữ đó, người phụ nữ mang tên Tô Cẩm Tuyết.
Tham dự Hội thảo kinh tế Lạc Thành đều là những nhân vật nổi tiếng. Bạch Quân Diễm tuổi trẻ, tài giỏi, đẹp trai nên người muốn làm quen với anh ta rất nhiều. Hai người vừa vào cửa đã có không ít người tiến lên chào hỏi.
- Bạch tổng.
Bỗng nhiên một giọng nói vui vẻ chen vào, cô ngẩng đầu nên nhìn người đó. Trước mặt cô là một cô gái có lối ăn mặc thành thục, buộc tóc kiểu đuôi ngựa. Cô ta mặc một bộ đồ đoan trang, có vẻ phong cách và giọng nói của cô ta không dung hợp nhau cho lắm.
Lê Nhã Phù nhìn người này, chính xác là nhìn thấy người thật của người cô đã từng thấy trong bức ảnh ở phòng của Bạch Quân Diễm. Bức ảnh chung của hai người bọn họ được kẹp trong một quyển sách rất dày, đặt ở trên nóc kệ sách, đó là vị trí rết ít người có thể với tới.
Chẳng qua giờ cô ta có chút bất đồng với hình ảnh tóc ngắn, sảng khoái ở trong bức ảnh. Giờ cô ta để tóc dài, ánh mắt so với thuở thiếu niên cũng trở nên trầm tư hơn. Nhưng nét đẹp của cô ta thì vẫn vậy, trên mặt là lớp trang điểm tin xảo nên tạo cảm giác cô ta thành thục, sắc sảo.
Bạch Quân Diễm cũng nhìn cô ta. Từ khi bước vào đây anh ta vẫn luôn nắm tay Lễ Nhã Phù, giờ đây Nhã Phù cảm nhận được tay mình đang bị anh ta siết chặt tới mức thấy đau.
Nhưng bên ngoài anh ta vẫn tỏ ra bình thản, khách khí chào hỏi:
- Tô phó tổng, chào cô.
Tô Cẩm Tuyết nhìn Lê Nhã Phù ý dò hỏi:
- Vị này là..
Bạch Quân Diễm giơ bàn tay mình đang nắm tay Nhã Phù lên cao, cố ý để mọi người đều thấy hai người đang đeo nhẫn cặp, rồi giới thiệu với cô ta:
- Đây là hôn thê của tôi, Lê Nhã Phù.
Trong nháy mắt, Lê Nhã Phù cảm nhận được vẻ ảm đạm trong ánh mắt của Tô Cẩm Tuyết. Nhưng rất nhanh vẻ ảm đạm ấy đã biến mất, nét mặt cô ta trở lại vẻ vui cười tiêu chuẩn, cô ta nói với Lê Nhã Phù:
- Lê tiểu thư, hân hạnh được gặp mặt.
Bạch Quân Diễm cũng không quên nới với Lê Nhã Phù:
- Đây là Tô phó tổng của công ty Dịch Tấn. Lần trước, anh đã từng cô ấy nói chuyện đầu tư hạng mục mới.
Lê Nhã Phù tự nhiên chào hỏi:
- Xin chào, Tô phó tổng.
Giờ Lê Nhã Phù đã hiểu Bạch Quân Diễm nghĩ gì, cũng hiểu tại sao anh ta không chịu chia tay. Anh ta dẫn cô tới đây, lại còn cố ý dặn cô đeo nhẫn đính hôn. Năm đó mối tình đầu của anh ta nhận tiền từ mẹ anh ta rồi biến mất, anh ta thấy tức giận. Anh ta giận cha mẹ làm nhục tình yêu của mình, cũng giận cô gái đó không quý trọng tình cảm giữa hai người bọn họ. Hoặc cũng có thể nói anh ta hận cô gái, vì yêu nên hận. Nên giờ đây khi cô ta quay trở lại dù anh ta rất yêu cô ta nhưng anh ta vẫn không cam lòng bỏ qua chuyện cũ dễ dàng như thế.
Anh ta muốn trừng phạt mối tình đầu của mình. Anh ta muốn nói cho người kia biết dù không có cô ta ở bên cạnh cuộc sống của anh ta vẫn rất tốt đẹp yên bình. Anh ta đem Lê Nhã Phù tới đây chính là để nói rằng bên cạnh anh ta đã có người phụ nữ khác. Anh ta phải đính hôn, cô nghĩ rằng cô rời khỏi tôi thì tôi sẽ thống khổ, sẽ không thể sống sao, cô sai rồi, cô đi rồi cuộc sống của tôi trôi qua tốt đẹp như thường. Anh ta chỉ muốn chứng minh cho mối tình đầu biết cô ta đã sai rồi. Hóa ra cũng có lúc Bạch tổng ngây thơ như vậy.
Bạch Quân Diễm cũng không biết rằng Lê Nhã Phù biết người phụ nữ trước mặt mình là ai. Dẫu sao năm đó sau khi cô ta bỏ đi cũng không có ai dám nhắc tới tên cô ta. Mỗi khi có ai nhắc tới cô ta trước mặt Nhã Phù thì họ đều dùng những danh xưng "người đàn bà kia", "cô gái kia" để thay thế tên họ cô ta, bởi vì chẳng có ai dám chọc giận Bạch Quân Diễm. Mà anh ta cũng không biết cô đã vô tình thấy bức hình đó nên anh ta mới lợi dụng cô, cố ý muốn cô cùng mình tới bữa tiệc này.
Cảnh tượng ở trước mặt thật giống với một cảnh trong vở hài kịch. Anh ta có thể bình tĩnh giới thiệu hôn thê của mình với bạn gái cũ. Không thể không công nhận rằng nội tâm của Bạch tổng thật mạnh mẽ.
Tiếp đến, Tô Cẩm Tuyết nói chuyện đầu tư với Bạch Quân Diễm, không ai có thể nhận ra giữa họ có mối quan hệ yêu hận bất hòa. Nhưng Lê Nhã Phù biết nhìn thì có vẻ cả hai đều rất bình tĩnh nhưng thật ra họ không thật sự ổn như vậy. Họ chỉ đang cố che giấu, đang cố so kè với nhau mà thôi.
Họ cứ vậy cho đến khi có một giọng nói vang lên, cắt đứt trận so đấu nội tâm này.
- Quân Diễm.
Người có thể gọi thẳng tên Bạch tổng không nhiều mà Vệ Nhất Lăng chính là một trong số đó. Vệ gia không hề thua kém Bạch gia, hơn nữa, Vệ Nhất Lăng hơn tuổi Bạch Quân Diễm.
Lần theo tiếng gọi, Lê Nhã Phù cũng nhìn theo về phía đó. Cô thấy Vệ Nhất Lăng đi cùng người kia, trong khoảnh khắc cô thấy tim căng thẳng hơn rất nhiều. Đột nhiên bên tai cô lại vang lên giọng hỏi han của Bạch Quân Diễm:
- Em sao thế?
Lê Nhã Phù phục hồi tinh thần, đến lúc này cô mới nhận ra mình đang bóp chặt bàn tay Bạch Quân Diễm.
Cô vội vàng buông ra rồi thì thầm:
- Em xin lỗi.
Vệ Nhất Lăng không tới đây một mình, đi cạnh anh cũng không phải Vệ phu nhân mà là Giang Hàn.
Giang Hàn nhìn bàn tay cô đang đưa ra, anh nhìn một chút rồi cũng đưa tay ra nắm lấy:
- Chào Lê tiểu thư.
Bạch Quân Diễm thấy Giang Hàn bắt tay với Nhã Phù, ánh mắt anh ta có vẻ trầm hơn lúc trước. Trên người Lê Nhã Phù có khí chất lãnh đạm của người chơi nhạc cụ. Từ trước tới nay, cô chưa từng chủ động thân cận với người lạ, chớ nói chi tới tiếp xúc tay chân. Nhng hôm nay cô lại chủ động bắt tay với Giang Hàn.
Anh ta nhớ tới lần trước cô cố tình quay lại tìm Giang Hàn. Rồi lúc Giang Hàn mới xuất hiện cô còn bóp chặt tay anh ta.
Thật ra sau khi từ quán rượu Osukei về nhà, anh ta đã phái người đi điều tra. Anh ta muốn biết giữa Lê Nhã Phù và Giang Hàn có quan hệ gì hay không, nhưng theo kết quả điều tả giữa hai người không hề có sự liên quan tới nhau.
Nhưng bây giờ anh ta khẳng định chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, hoặc Lê Nhã Phù còn giấu giếm anh ta chuyện gì đó. Hoặc là cô thấy hứng thú với Giang Hàn nên mới chủ động thân cận, giống như năm đó cô đã chủ động tiếp cận anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT