- Thưa đại nhân, vương thượng cho gọi ngài.
Vừa đi khỏi điện không xa, quân lính từ đâu đi đến gần cậu, cúi đầu thỉnh mời Trác Kỳ đi. Trác Kỳ bây giờ cũng được xem như là khách của Đông Ấn, nên họ đối xử với cậu sẽ khác lúc đầu. Mặc cho Trác Kỳ có kháng lệnh hay biện lý do, họ đều bắt buộc cậu phải đi theo cho bằng được.
- Đường đến Tư An Điện cũng không xa, để ta tự mình đi.
- Thần phụng mệnh đích thân đưa đại nhân đến, xin người rời bước.
Trác Kỳ cảm thấy khó chịu vì cứ bị theo dõi, ở đây cũng đã lâu cậu dần nhớ được những con đường, hẻm dẫn ra Ngọ Môn, bằng mọi giá cậu cũng phải trốn đi. Trác Kỳ thông minh như vậy, rời khỏi cung sẽ tìm một nơi không có nước. Mục Linh sẽ không thể tìm ra, dù là trong rừng hay ở đâu cũng được. Cậu không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Bước vào Tư An Điện, cậu đã từng qua đêm một lần nhưng bây giờ mới có thể quan sát rõ nó, không đơn giản như Tĩnh Âm Điện, nơi này có hẳn một tủ gỗ trưng diện gốm sứ, những tượng tỳ hưu, rùa, hổ bằng vàng và đá quý. Phía trên chiếc giường mà Khắc Hoàng đang ngồi có một tấm rèm bằng lụa tơ tằm phủ xuống, chạm vào rất mát, lại màu trắng có thể nhìn thấu qua được.
Trác Kỳ quỳ xuống thi lễ, nhưng không nói gì.
- Đến đây.
Cậu nghe theo lệnh, đến gần ngài. Rồi ngồi xuống bên cạnh
- Ngươi có phải.. vừa gặp chuyện gì ?
- Vì sao người biết? - Trác Kỳ nghiêng đầu, thần tình thản nhiên trả lời.
- Mỗi khi ngươi đau lòng, đều trở nên rất nghe lời. Như thể ngươi không còn quan tâm gì mà chỉ thực hiện theo lời người khác.
Trác Kỳ khẽ lắc đầu, cậu ghét những người giỏi đọc nội tâm. Nó khiến cậu cảm thấy cậu thật sự yếu đuối.
- Thần ghét những người thông minh.
- Ta hiểu, nhưng ta làm như vậy cũng vì quan tâm ngươi.
Khắc Hoàng nắm lấy tay Trác Kỳ đưa lên môi hôn, tay cậu nâng cao lên khiến ống tay áo chạy trượt xuống khuỷ tay, môi ngài mềm mại lướt nhẹ lên phần cổ tay cậu rồi day cắn khẽ để lại dấu tích. Trác Kỳ vẫn không thay đổi biểu cảm trên gương mặt, chỉ rũ mắt nhìn ngài. Giọng nói cũng lạnh nhạt.
- Thần ghét ngài.
- Ta sẽ xem như ngươi chưa nói gì, đừng dại dột lặp lại lần hai.
Dứt lời, ngài nhấc bổng người Trác Kỳ lên để cậu ngồi trên đùi mình, cố ý áp sát phần thân dưới chạm vào nhau, cậu nhíu mày vì va chạm và tay ngài cứ vuốt ve sóng lưng cậu, trên người Khắc Hoàng có một mùi hương thơm rất đặt biệt, nó thơm ngọt như mùi đường cùng hoa kết hợp, giống như kẹo hương hoa quả vậy. Nó càng khiến cho Trác Kỳ thích ôm chặt lấy ngài hơn, để có thể gần hơn. Khắc Hoàng đang được đà làm tới, y định cởi đai lưng vải của Trác Kỳ ra thì.. lại dừng lại.
- Trác Kỳ.. ngươi?
- Đừng.. Đừng nhìn ta.. xin người.. đừng nhìn ta..
Trác Kỳ đang tựa đầu lên vai Khắc Hoàng, cậu bỗng ôm chặt lấy cổ y, giữ cho ngài không thể quay đầu nhìn cậu, cả người Trác Kỳ run rẩy, nước mắt trực rơi.. Cậu không thể khóc trước mặt Marry.. nhưng bây giờ thì lại khóc, nỗi thất vọng này.. thật sự đang ăn mòn cậu, dù có mạnh mẽ bấy nhiêu thì bị người mình tin tưởng nhất phản bội.. có thể không đau lòng được sao? Khắc Hoàng thở dài, rồi dịu dàng xoa lưng dỗ cậu. Tâm trí để tiếp tục việc kia không được rồi, lợi dụng lúc Trác Kỳ yếu đuối nhất để làm thì cũng không tốt. Ngài sẽ từ từ nghĩ cách sau.
Giờ tý đêm đó, khi Khắc Hoàng đã ngủ say, ngài cả ngày vì chuyện triều chính. Đương nhiên sẽ rất mệt, Trác Kỳ nhẹ nhàng bước trên sàn, thậm chí còn không mang giày. Chỉ cầm trên tay, cậu bước đến cửa sổ phía bên phải góc phòng, cẩn thận mở ra không để phát ra tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi. Trên đường đi đương nhiên khó khăn vì quân lính tuần tra gắt gao, qua được một cửa cung cậu phải trốn một lần. Cuối cùng cũng thấy đường ra Ngọ Môn. Nhưng vừa chạy được nửa đường. Cậu liền bị phát hiện bởi lính gác cổng.
- Khốn kiếp.
Trác Kỳ thầm chửi trong lòng rồi chạy đi không được bao xa thì đã bị bắt lại, đúng là một mình tự trốn thì hoàn toàn không thoát khỏi hoàng cung rộng lớn này được. Chúng trói cậu lại, áp giải quay trở lại Tư An Điện, đến nơi chúng cả gan đẩy cậu quỳ xuống. Trác Kỳ ngước nhìn lên thì đúng như cậu nghĩ.. Khắc Hoàng thật sự đang nổi giận, khí sắc một màu đen huyền, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao đang hướng về phía cậu.
- Có gì ở đây không vừa ý em?
Xưng hô cũng đã thay đổi, khi nãy Khắc Hoàng còn nghĩ là đã thân thiết với cậu hơn, nhưng không ngờ Trác Kỳ vẫn có ý trốn.
- Không gì vừa lòng thần cả, tất cả mọi thứ ở đây. Nhất là ngài ! Đừng cố chấp, thần không phải...
- Im ngay !
Vừa nói chưa dứt câu, cánh cửa chợt đẩy vào. Mục Linh nhanh chóng chạy đến, cô rõ ràng đã chạy rất xa. Nên hơi thở trở nên gấp rút, vừa đến nơi đã liền chặn lời Trác Kỳ, cô biết rằng Trác Kỳ chưa nghĩ ra Khắc Hoàng có thể tàn độc đến mức nào. Nên cô sợ lời của Trác Kỳ càng thêm kích động ngài. Mục Linh quỳ ở phía trước xin tội cho Trác Kỳ.
- Xin người, thần cầu xin người. Hãy bình tĩnh trước khi ban lệnh.
- Nàng nghĩ ta sẽ giết y sao ?
Giọng Khắc Hoàng trầm xuống, mỗi một chữ phát ra đều khiến người khác lo sợ.
- Không phải.. người sẽ làm vậy sao?
Mục Linh đã nghĩ rằng Khắc Hoàng có thể sẽ giết Trác Kỳ nên mới hốt hoảng như vậy. Hoá ra lại không phải, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cô nhắm mắt thở phào thì.. Khắc Hoàng nhìn sang Trác Kỳ, ngữ điệu không thay đổi.
- Trác Kỳ, em ở đây. Em có tất cả mọi thứ, mỗi một điều em muốn, đều có người cơm bưng nước rót hầu hạ em, muốn ngắm thứ gì cũng đều có người đem đến cho em.
- Ta không cần những thứ đó.. Để ta đi.
- Chính vì vậy.. em không cần đến đôi chân đó đúng không?
Ánh mắt ngài càng thêm lạnh lùng như thể ngài không hề suy nghĩ đến liệu cảm xúc của Trác Kỳ sẽ như thế nào, ngài nhìn quân lính đang đứng rồi ra lệnh:" Phế chân của y."
Ở thời xưa có một bàn kẹp bằng sắt... nếu dùng sức kẹp cổ chân lại, chắc chắn sẽ gãy xương chân. Vĩnh viễn không thể đi lại được nữa, nhưng cung hình này rất đau, cung nữ cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc có thể khiến Trác Kỳ mê man và dễ thực hiện. Khi tỉnh dậy.. cậu không thể đi lại được nữa.
- Không ! Các ngươi không được phép, thả ta ra! Mau thả ta ra.
Dù cố gắng chống cự cũng không thoát được, Mục Linh quay mặt đi để không trông thấy cảnh tượng đó, nhưng rồi cô lại không chịu được khi thấy họ đưa chân của Trác Kỳ vào bàn kẹp. Cô liền quỳ xuống, giọng khẩn trương năn nỉ ngài dừng lại.
- Xạ Diệp Hương ! Thưa vương thượng. Cầu xin ngài dùng Xạ Diệp Hương !
Khắc Hoàng gật nhẹ đầu tựa ý chấp thuận, và họ dừng lại. Trác Kỳ lúc này cũng đã mê man rồi.
- Đó là gì?
- Xạ Diệp Hương là một loại độc khiến mắt của con người trở nên càng lúc càng mờ và dẫn đến mù loà. Dùng nó thay cho hình phạt kia có được không? Rõ ràng người phế hai chân y là muốn phạt vì y bỏ trốn. Chứ không phải muốn giữ y.
- Nàng nói đúng là ta muốn phạt y, không nhìn thấy đường với không thể đi lại thì không thể đi lại đảm bảo hơn.
- Vương thượng, Trác Kỳ mà thần biết là người rất thích du ngoạn, nếu ngài phế chân y sẽ chỉ làm y thêm hận ngài đến chết. Chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài.
-...
- Nhưng làm y không còn nhìn thấy thì khác. Y sẽ không thể tìm cách trốn được, dù có ra khỏi đây cũng không thể đi đâu nếu không có người dẫn dắt. Cầu xin người dùng Xạ Diệp Hương.
Khắc Hoàng im lặng không nói gì, ngài suy nghĩ một lát rồi cũng chấp thuận. Cung nữ đỡ Trác Kỳ lên giường, Mục Linh lấy ra một lọ sứ nhỏ, nhỏ vài giọt vào hai mắt Trác Kỳ, xong lấy tấm vải xếp vuông che lại hai mắt cậu. Sở dĩ Mục Linh đề nghị làm vậy vì Xạ Diệp Hương là độc, đương nhiên sẽ có thuốc giải. Còn phế chân y thật sự thì trời cũng không cứu được.
Trác Kỳ tỉnh dậy thì ngay lập tức bật dậy và cử động chân của mình, cảm thấy vẫn còn đi lại được.. Trác Kỳ mừng đến suýt khóc nhưng.. cậu chạm tay lên mắt mình, tại sao không mở mắt được?.. khi tháo tấm vải xuống.. chỉ một màu đen mịt.. hoàn toàn không nhìn thấy xung quanh.. cậu bước vài bước thì bị trượt chân khỏi bục thang và ngã xuống.. hai mắt gắng mở ra nhưng không được... Trác Kỳ tuyệt vọng dùng tay cào lên khoé mắt mình gắng mở ra. Ai đi ngang qua Tư An Điện đều có thể nghe tiếng hét của cậu..
Vài canh giờ sau cuối cùng Khắc Hoàng cũng quay trở lại Tư An Điện, vừa mở cửa ra thì đúng như ngài nghĩ. Xung quanh đều bị Trác Kỳ đập phá làm xáo trộn cả lên, một tủ châu báu đáng giá bằng mấy phủ của bá quan đều bị nằm rải rác trên sàn hết. Các mảnh vỡ sứ đầy trên sàn, rèm cửa hay tranh treo đều bị giật xuống.. Khắc Hoàng bước lại gần Trác Kỳ, nghe tiếng bước chân đạp trên mảnh vỡ, cậu quay đầu lại.
- Dưới sàn đều là mảnh sứ, em có bị thương ở đâu không?
- Trả mắt lại cho ta. - Trác Kỳ nghiêm giọng nói
Nhưng điều Khắc Hoàng quan tâm chỉ là tay và chân cậu đều đang bị rất nhiều vết cắt, máu chảy rất nhiều.
- Để ta đưa em đến phòng khác. Căn phòng đó ta sẽ sắp xếp không có đồ sứ để em có thể tự làm bản thân bị thương nữa.
- Ta bảo ngươi trả mắt cho ta !
Trác Kỳ tức giận đẩy Khắc Hoàng ra, còn liên tục đánh ngài, nhưng đối với Khắc Hoàng thì cậu chẳng có chút lực nào khiến ngài đau cả, ngài cứ bế cậu rồi di chuyển đến nơi khác, Trác Kỳ gào thét và vùng vẫy đòi Khắc Hoàng phải trả mắt cho cậu, nhưng đều vô ích, Trác Kỳ tuyệt thực từ hôm đó đến giờ đã mấy ngày, gần như đã sắp kiệt sức, suốt ngày cậu chỉ ngồi dựa vào vách giường, tay chân đều đã được băng bó cẩn thận, may mắn không có mảnh sứ nào ghim thẳng vào trong chân cậu, khi vỡ ra chúng đều theo mảng lớn, không có vụn. Dù cho cung nữ cố gắng năn nỉ thế nào thì cũng không chịu ăn gì cả. Tất cả đều là thức ăn ngon. Nhưng cả nói chuyện cũng không nói thì sao có thể ăn?
Bỗng trong đám cung nữ đang rối rít năn nỉ thì có người nọ, là nữ nhân, nhưng y phục mặc trên người không đơn giản như cung nữ, nàng rất xinh đẹp, đôi mắt sắc xảo và có một nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt trái. Cô đưa tay lên phẩy phẩy về phía cửa như kêu cung nữ lui hết, xem ra cũng không phải nhân vật tầm thường
- Nô tỳ khấu kiến đại nhân, nô tỳ danh xưng Yên Chi, từ giờ sẽ hầu hạ bên cạnh ngài.
Không có tiếng đáp lời, Yên Chi tự giác bình thân, cô đảo một vòng qua nhìn thức ăn trên bàn, mọi thứ đều đã nguội nhưng không món nào được động đến. Chỉ riêng tô súp yến bào ngư vẫn còn nóng, cô để lên khây, rồi để cùng một chén trà vào.
- Ngài đang muốn bức chết bản thân mình sao ?
- ...
- Đáng buồn thật, ngài không thương bản thân ngài. Cũng phải nghĩ cho người yêu ngài chứ?
- ...
Yên Chi phì cười, cô dùng muỗng khuấy đều súp trong tô, đưa lên miệng nhẹ thổi như sắp đút cho Trác Kỳ.
- Nô tỳ chưa một câu nào nói người đó không phải Tần Minh hoàng đế.
Trác Kỳ hình như có lắng nghe, môi cậu mấp mấy.. như định nói gì đó. Nhưng rồi lại thôi.
- Chậu tường vi, ngài ấy chăm sóc rất tốt.
Trác Kỳ ngạc nhiên, ngay lập tức cậu đưa tay về phía trước lần mò trong khoảng không vô định, như tìm Yên Chi.
- Đại nhân, nô tỳ ở đây. Nô tỳ ở đây.
- Làm sao ngươi .. biết được?
- Nếu ngài chịu ăn bát súp này, được vài muỗng nô tỳ sẽ kể một đoạn.
Trác Kỳ rõ ràng biết Yên Chi đang lừa cậu ăn, nhưng.. cậu thật sự muốn biết vì sao y biết được chuyện này. Trác Kỳ há miệng ra, Yên Chi từng muỗng đút cho cậu.
- Nô tỳ trở về từ thuyền sang Đông Hoàng, ở đó, mỗi một bước đi đều nhìn thấy chậu tường vi trên đường, rất nhiều nhà để. Cổng ở Ngọ Môn cũng có rất nhiều. Ngài nói xem.. Đặc biệt như vậy, có phải vì ngài không?
Trác Kỳ im lặng chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, rồi lại nấc nhẹ. Tay siết chặt chăn, run rẩy kiềm nén.
- Nô tỳ sẽ không nhìn, người cứ tuỳ ý.
- Ta không.. ngươi.. tiếp tục đi.
Yên Chi nghe tiếng bước chân, cô không cần nhìn cũng biết ngay là ai đến, Yên Chi mỉm cười quay sang người đang bước vào, cô đưa tay lên môi như ra hiệu giữ im lặng rồi cúi đầu chào, sau đó đứng dậy, nép người sang một bên và đưa tay hướng về phía chổ mình vừa ngồi. Khắc Hoàng như hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngài nghe theo lời y. Yên Chi đặt chén súp vào tay Khắc Hoàng, ngài thay cô đút cho Trác Kỳ, nhưng không lên tiếng. Nhìn thấy Trác Kỳ ngoan ngoãn chịu ăn, Khắc Hoàng cũng an tâm hơn.
- Yên Chi, ta muốn nước..
- Vâng thưa đại nhân.
Trác Kỳ nói, Yên Chi liền đi lấy nước đưa cho Khắc Hoàng, ngài lại tiếp tục giúp cậu uống rồi đỡ cậu nằm xuống. Khắc Hoàng kéo chăn lên đắp cho cậu.
- Ngài nên nghỉ ngơi cho mau hồi sức, nô tỳ luôn ở đây. Ngài cần gì cứ nói với nô tỳ
Trác Kỳ đã mấy ngày không ăn không ngủ. Bây giờ cũng rất kiệt sức, vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Rất ngoan ngoãn..
- Yên Chi, ta đang nghĩ rằng tại sao ngươi không về sớm hơn.
- Thần cũng chỉ vì mệnh lệnh của vương thượng, thần đã điều được người vào Đông Hoàng, nếu ngài muốn biết điều gì cũng dễ dàng hơn.
- Làm tốt lắm, ngươi muốn ban thưởng gì không?
- Thần không, nhưng thần rất muốn hỏi. Không phải chỉ cần có thần nữ là có thể biết hết những chuyện bên Đông Hoàng?
- Ta đang phân vân.. không biết còn có thể tin nàng ấy hay không.
Yên Chi gật đầu, rồi quỳ xuống như tiễn hoàng thượng rời đi. Cô nhẹ nhàng bước đến đầu giường, kĩ lưỡng nhìn ngắm dung nhan của cậu.
- Không biết.. vương thượng chừng nào sẽ vứt bỏ ngươi nhỉ?