Hiện tại đã canh 3, khắp chốn hoàng cung đang yên bình chìm trong giấc ngủ, chẳng còn ai thức vào giờ này để làm gì cả, đâu đó ở Tĩnh Âm Điện, vẫn còn nghe tiếng động của người vẫn đang thức.
- Trác Kỳ.. ở nơi này, có đúng không? Mỗi khi trẫm tiến sâu vào một chút, em liền siết chặt hơn.
Tiếng thở dốc kiều mị của ai đó lấn át hết căn phòng chỉ đang sáng bằng vài ngọn nến, thân thể mảnh khảnh không một mảnh vải che thân đang ngồi trên người nam nhân nọ, vì có miếng vải nhỏ buộc quanh miệng khiến cậu ngoài rên rĩ ra thì không thể nói một lời nào, cả tay cũng bị trói, không hề có cách để thoát thân, y kề sát thì thầm bên tai cậu, hơi thở dốc tràn nhục dục của kẻ đang lộng quyền thao phía dưới thân cậu, miêu tả thật rõ những việc cả hai đang làm, mỗi lời nói thốt ra đều kèm theo việc đỉnh lên phía trên một chút, khiến thần trí cậu muốn bình tĩnh cũng không thể. Trác Kỳ giật nảy người, cong lưng cảm nhận côn thịt đang từng lúc, từng lúc thúc nhanh hơn, ra vào liên tục bên trong hậu huyệt, bàn tay to lớn của Tần Minh nắm lấy hai bên cánh mông trắng trẻo xinh đẹp kia, thô bạo tách ra để lộ nơi tư mật đang bị làm đến sưng đỏ, cuồng dã đâm chọc đến khi tới giới hạn, y nhấn mạnh hông cậu xuống, Trác Kỳ cảm nhận rõ thứ dịch lỏng nóng bỏng đang lấp đầy bên trong, huyệt động nuốt không hết chèn ép mật dịch chảy ra thấm ướt một mảng bên dưới niệm.
- Trác Kỳ.. Vẻ mặt này của em, chỉ nên để một mình trẫm nhìn thấy.
Trác Kỳ vì đuối sức sau lần hoan ái vừa rồi, cậu đến cả sức để ngồi dậy cũng không có, đành nằm yên trong lòng hoàng thượng, gắng điều chỉnh lại từng nhịp thở, Tần Minh nhìn thấy vẻ mặt kích tình còn đang chưa tỉnh khỏi dục vọng, hai gò má cậu đỏ ửng, khoé mắt vươn nước trông cực kì câu dẫn khiến ngài lại muốn đè y ra làm thêm một lần nữa, ngài mỉm cười hài lòng, tháo chiếc vải đang bịt miệng cậu ra, bụm ngón tay miết lấy môi Trác Kỳ nâng lên hôn. Đến bây giờ thần trí mới định thần ra chuyện gì, Trác Kỳ xoay mặt tránh đi, phản kháng với giọng yếu ớt.
- Xin ngài.. nếu đã thoã mãn, xin hãy để thần đi.
Hoá ra người mình đang ôm trong lòng vẫn còn giữ ý niệm bỏ đi, Tần Minh không nói gì, khí sắc thay đổi, một bầu trời sát khí lan toả, côn thịt đang chôn sâu trong lỗ nhỏ của y tiếp tục lớn thêm một vòng, phía dưới vẫn ngậm chặt đến nỗi không cho ngài rút ra mà lại nghĩ đến việc đi sao? Tần Minh lật người Trác Kỳ nằm úp sấp xuống, tay ngài ấn lưng cậu ép hạ thấp xuống bắt hông nâng cao cánh mông trắng nõn phô trần trong đêm. Ngài đẩy hông, vừa thúc vào một cái, dịch trắng lại bị ép đẩy vào sâu thêm bên trong, một số thì chảy ra. Trác Kỳ giờ mới cảm thấy lo lắng, cậu nhỏ giọng cầu xin.
- Agh..Hoàng..Hoàng thượng..ưm.. Xin người, thần không thể, không thể nữa.. Cầu xin người.. đã là lần thứ bao nhiêu.. thần không thể nhớ nổi nữa. Van xin người..
- Vậy nói rõ cho trẫm biết, em với hắn rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Trác Kỳ nghe xong câu hỏi, lại cố chấp im lặng không nói, Tần Minh bất mãn ngã người về sau, rút đến khi hạ thân chỉ còn đỉnh ở bên trong liền thô bạo đâm lún cán một cái. Trác Kỳ siết chặt lấy chăn, thật sự không thể chịu nổi nữa, tên này lúc bình thường rất ôn nhu, không ngờ lên giường lại cầm thú như vậy.
- Kh-không..! Không có gì giữa thần cả.. Làm ơn.. đừng thao nữa.. Ưgh..xin ngài.. đừng thao nữa..Aa..
Tần Minh thở hắt một hơi, tay ngài chuốt tóc chảy ngược về phía sau, từng giọt mồ hôi trên má chảy xuống yết hầu đang lay động lên xuống vì thoải mái, trông cực kì quyến rũ, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cam chịu để bị làm bao nhiêu cũng được, riêng Trác Kỳ thì đã đến giới hạn rồi..
- Nói rõ hơn?
- Tại sao người phải quan tâm chứ..? Không phải hiện tại bên cạnh ngài.. Aa..xin ngài..đừng..haa..
Tần Minh không để cậu nói hết, y lại tiếp tục chậm rãi đâm thúc khiến Trác Kỳ bị ngắt ngang giữa chừng.
- Trẫm cho em nói, là nói điều trẫm muốn nghe. Không phải nói lời thừa thãi
Trác Kỳ trước giờ chuyện gì đã không trải qua? Chưa bao giờ, chưa từng khi nào cảm thấy uất ức như bây giờ, những điều muốn nói đều bị chặn trong miệng, rõ ràng ngài đã không còn cần cậu. Tại sao bây giờ lại muốn trân trọng cậu như vậy làm gì chứ? Trác Kỳ bật khóc.
- Trác Kỳ..?
Nhìn thấy Trác Kỳ khóc, trong lòng ngài nhói lên như có con dao đâm vào, ngài chậm rãi rút ra rồi dịu dàng ôm lấy cậu như cách mà ngài vẫn thường hay làm. Đôi tay và thân nhiệt ấm áp quen thuộc này, tại sao cứ luôn làm cậu dao động. Sau đó Trác Kỳ kể hết những chuyện mà Tần Minh muốn nghe, từ chuyện trúng độc đến lúc Tiêu Lang tiếp cận cậu, tất cả đều kể ra rất trình tự. Hoàng thượng bây giờ cũng không muốn giấu nữa, ngài với Sở Lâm không hề có gì, những việc đó đều được tạo dựng để qua mặt Tiêu Lang tránh không để y biết người mà hoàng thượng thương là ai, lúc trước đã từng có chuyện xảy ra, giữa Tần Minh và Khắc Hoàng có một mối thù không thể hoà giải, y thề rằng sẽ khiến tất cả những người Tần Minh yêu đều phải chết, lý do Tần Minh thân mật với Sở Lâm là để họ lầm tưởng Sở Lâm mới là người mà hoàng thượng yêu, Trác Kỳ không liên quan đến để y an toàn hơn, bên cạnh Khắc Hoàng có một người được mệnh danh là "Thần nữ" cô ta biết tất cả mọi thứ và chỉ phục vụ duy nhất mỗi hoàng đế của Đông Ấn, đó là lý do dù có hận Khắc Hoàng thế nào, Tần Minh cũng không thể động thủ, phần thiệt sẽ thuộc về mình nhiều hơn. Nhưng trước đây từng có người mà hoàng thượng yêu đã bị sát hại sao? Nên bây giờ đối với Trác Kỳ mới cẩn trọng như vậy? Tần Minh không nói thêm về việc đó, chỉ ôm lấy cậu.
- Thề trước hoàng đế của em, em sẽ không bao giờ rời xa trẫm. Em làm được không? Trẫm cũng sẽ thề trước người mà mình yêu hơn cả bản thân, trẫm sẽ bảo vệ em.
Lời ngọt ngào mà Tần Minh nói trước khi Trác Kỳ ngủ thiếp đi, có lẽ là điều duy nhất khiến cậu cảm thấy hạnh phúc trong các mối quan hệ từ trước đến giờ, mọi chuyện đã sáng tỏ, Tần Minh vì suy nghĩ cho cậu, hoàn toàn không phải là vứt bỏ như cậu đã từng nghĩ, tính tình cũng có thể gọi là chuyển từ mùa đông sang mùa xuân rồi. Không còn lạnh nhạt nữa, nhưng chưa thể dừng lại ở đó. Nếu theo như lời hoàng thượng nói, thì những việc đó chỉ xảy ra khi mà người của Đông Ấn đến đây... Vậy thì, Tiêu Lang có liên quan đến chuyện thích khách trước phủ nguyên soái? Lại không thể chắc chắn vì, nếu như đã có cơ hội giết Trác Kỳ, một kẻ không hề quen biết nhưng phát hiện họ. Chỉ là cái mạng nhỏ lại đáng quan tâm mà cứu hay không, mục đích thật sự của họ khi muốn cậu là thứ trao đổi, là gì? Bây giờ có một cách khá mạo hiểm, nhưng cậu phải thử.
Đang trên đường quay trở về phủ của mình, lẽ ra cậu nên quay về sớm hơn. Nhưng hoàng thượng cứ dặn cận vệ rằng phải để cậu ngủ lâu hơn mà không gọi dậy, cả người mệt rã rời dù đã ngủ đủ. Trác Kỳ khẽ thở dài, mở cửa phòng mình bước vào. Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Khắc Hoàng đang ngồi bên trong, điệu bộ không mấy là nghi ngờ hay hỏi han, ngài nhàn nhã rót trà, nâng ly lên uống.
- Đại nhân, đây là phòng của thần. Nếu ngài muốn đến thì ít nhất cũng phải thông báo trước một tiếng, thế này không phải là quá..
Còn chưa nói đủ câu là:" Không phải là quá tuỳ tiện rồi hay sao" thì đã bị Khắc Hoàng ngắt lời, ngài nói trống không, chỉ gọn một câu.
- Ngươi đã ở đâu?
- Thần sáng sớm có việc, nên phải rời khỏi phủ sớm. Bây giờ mới về đây
Biết rõ Trác Kỳ nói dối, ngài vẫn không có chút biểu hiện gì tức giận. Ngài đặt ly trà xuống đĩa, chậm rãi đứng dậy đi về phía y
- Thật kì lạ, đây là lần duy nhất ta gặp được ngươi người đêm qua đến bây giờ. Ngươi có phủ nào khác mà ta không biết hay sao? Và.. trên cổ của ngươi, có dấu hôn.
Trác Kỳ giật mình vội đưa tay ôm cổ mình, ngón tay lần tìm vết hôn mà Khắc Hoàng nói, cậu còn chưa kịp nói gì để biện minh, Khắc Hoàng dồn cậu đến góc phòng, đặt một tay chặn lối cậu đi, giọng đầy chất vấn, ánh mắt sắc lạnh nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cậu, như thật sự có thể nhìn thấu nội tâm. Lần này, nếu như Trác Kỳ còn nói dối thì Khắc Hoàng nhất định không để cậu yên, đây như cơ hội cuối để cậu trả lời thành thật.
- Đêm qua có hỉ của một vị bằng hữu, thần đến uống rượu mừng, lại say bí tỉ. Không thể nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó, thần nói dối là vì không muốn có điều xấu trong mắt đại nhân.
- Rất giỏi nịnh, nhưng. Ngươi không thể giải thích cái dấu này từ đâu mà có, thật sự không nhớ sao?
- Ngủ ở ngoài bàn, đương nhiên sẽ bị muỗi đốt hoặc côn trùng cắn. Thần làm sao có thể biết?
"Tại sao tự dưng mình lại cảm thấy sợ việc nói thật với anh ta như vậy? Rốt cuộc.. tên này có gì đặc biệt đáng sợ mà mình phải dè chừng chứ?" Trác Kỳ nhận ra, tại sao mình lại sợ, tại sao lại phải dỗ ngọt hắn? Nhìn thấy Trác Kỳ đăm chiêu suy nghĩ. Khắc Hoàng hôn lên trán của cậu, Trác Kỳ tròn mắt ngạc nhiên.
- Ta lo cho ngươi vì cả đêm ngươi đã không về, ta rất muốn tìm. Nhưng không biết rằng ngươi đã ở đâu, nên lần sau. Có thể nói ta biết trước khi đi đâu đó được không?
Trác Kỳ im lặng rồi gật đầu, Khắc Hoàng ôn nhu cười, xoa nhẹ mái tóc cậu. Dặn nghỉ ngơi rồi rời đi, khi xa dần khỏi phủ, nụ cười dịu dàng trên môi y biến mất hẳn, y nhăn chặt đầu mày, tức giận dồn hết mọi sự kiềm nén từ nãy giờ đấm thẳng vào vách tường, trên tường bị nứt ra một vài đường, tay y cũng ứa máu. Khắc Hoàng liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, thần tình thờ ơ, thoáng suy nghĩ một chốc.
- Vết muỗi cắn, em nghĩ tôi là thằng ngu sao? Hoàng Trác Kỳ, em đã giấu. Thì hẳn giấu cho tốt, nếu để tôi phát hiện ra hắn là ai, tôi nhất định sẽ giết chết hắn trước - mặt - em.
Khắc Hoàng quay lưng bỏ đi mà không hay biết, từ đằng xa đã có người quan sát mình từ nãy giờ. Trác Kỳ đã lén đi theo sau ngài, y cắn răng gắng không để phát ra tiếng, giấu mình phía sau chậu hoa mai đằng sau.
- Ra.. hắn thật sự thích mình, phiền phức rồi đây.