- Đây là đâu?

Trác Kỳ tỉnh dậy và thấy mình đang nằm ở giữa khu rừng, ánh trăng mờ rọi xuống cùng những con đom đóm bay xung quanh khiến quang cảnh càng tuyệt đẹp và thơ mộng đến lạ kì. Cậu ngồi dậy nhưng không thể đứng dậy, trông thấy từ xa có người đang núp sau một cây cổ thụ lớn. Người đó không nói gì, chỉ thổi một khúc sáo thoáng nghe thê lương, càng du dương lại càng rõ bi thương.. Cậu muốn đứng lên đi lại gần người đó nhưng không được. Chân cậu bất động không thể di chuyển, đến khi tiếng sáo kết thúc thì cậu giật mình tỉnh giấc.

Trời cũng tờ mờ sáng, hình như đã 1 tháng trôi qua, Trác Kỳ ở thời đại vốn là một y dược thực tập ở bệnh viện, tiền bạc, bạn bè, quan hệ cậu không thiếu kém bất cứ thứ gì trừ gia đình, Trác Kỳ mồ côi từ nhỏ, đó là lý do khiến tính cách cậu trở nên tự cao, cái tôi của cậu giống như sinh mạng, dù có vào bất cứ hoàn cảnh nào cậu cũng không để bản thân chịu nhục nhã hay thiệt thòi mà sẽ tự tìm cách giải quyết. Cậu là gay, hoàn toàn chỉ hứng thú được với nam nhân, cậu có đời sống tình dục khá thoải mái. Cậu thích ai sẽ lên giường với người đó, không lâu sau thì rời bỏ họ.. Trác Kỳ chẳng cần ai nhưng luôn khiến họ khao khát cậu, thật ra khi xuyên không về đây cậu cũng có chút khó chịu.. Cái mông nhỏ không được ngậm "thứ cứng nóng" mỗi khi muốn nữa.. Nhu cầu rất là bị bất mãn..

- Trác Kỳ! Trác Kỳ ca ca ! Xin ca ca giúp Gia Gia.. Họ sẽ.. Họ sẽ đánh Gia Gia chết mất ! Xin huynh !

Tiêu Yến chạy đến trước cửa phòng của Trác Kỳ vừa đập vừa khóc lóc. Trác Kỳ cũng xong tắm rửa, đang thay y phục chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe tiếng của Tiêu Yến hoảng hốt gọi.

- Muội bình tĩnh một chút, có chuyện gì?

- Ca ca.. Có một đám người.. họ .. họ nói Gia Gia giết người.. huhu.. Họ muốn đem.. Gia Gia lên quan.

Trác Kỳ chạy theo Tiêu Yến ra đến nơi thì thấy có một đám người hất lật cả xe bánh khó khăn lắm mới có của Tấn Phu, họ còn đánh lão đến chỉ quỳ lết dưới đất cầu xin tha mà còn không bớt hung tợn. Cảnh tượng trước mắt khiến Trác Kỳ giận đến nghiến răng, cậu phải cuộn tay lại thành nắm rồi kiềm chế cơn giận xuống. Tiêu Yến nhìn thấy Gia Gia đau đớn mà chạy lại đỡ dậy, Trác Kỳ đi theo sau.

- Mạn phép cho tiểu sinh hỏi. Ở đây xảy ra việc gì?

- À à tên bán nam bán nữ luôn theo sau Tấn Phu. Ngươi với lão già này là cùng một ruột. Đều là sát nhân hại người, hôm qua ta mua bánh bao của Tấn Phu, về nhà ăn thì hết mấy người bị đau bụng trúng thực, đến nỗi.. đến nỗi đệ đệ của ta.. Vì ăn quá nhiều.. mà chết rồi.

Nói rồi tên côn đồ đó giả vờ khóc lóc gục dưới đất, Trác Kỳ không thèm để tâm một chút vào mắt mà quay đi nhìn nơi ba người kia đang nằm, có hai người đang nằm ôm bụng đau quằn quại. Một người nằm im trải khăn trắng khắp người.

- Thật kì lạ, theo tiểu sinh biết thì bánh đều cùng một nhân mà ra. Đâu lý nào chỉ riêng mỗi bánh bán cho nhà của ngài đây là có độc, còn người khác thì không ?

- Các người có thù với nhà ta, muốn hại chết cả nhà ta !

- Không..có.. lão không có..

Tấn Phu yếu ớt cố nói để biện minh cho bản thân nhưng bị trọng thương không thể nói rõ thành lời.

- Vậy bây giờ ngài đây là muốn..?

- Còn hỏi? Mạng đổi mạng. Đem cả nhà các người lên quan. Cho quan xử.

- Không cần, tiểu sinh có cách giải quyết gọn việc này không phiền các vị nhọc công hầu quan. Tiểu sinh có thuốc cải tử hoàn sinh.

- Hả..?

Mọi người xung quanh ngạc nhiên đến tròn mắt, cái gì mà thuốc cải tử hoàn sinh. Bốc phét gì vậy? Nhưng họ cũng rất tò mò khi Trác Kỳ lấy ra một túi thêu nhỏ.

- Thuốc này là thuốc gia truyền mấy đời của Hoàng Gia. Có thể hoàn sinh người chết, nhất là những người chưa đến dương thọ vì trúng thực mà chết.

- Ngươi nói linh tinh cái gì đấy ? Làm gì trên đời này có thuốc như vậy. Nếu nói thế thì chúng ta đều có thể thành thần tiên hết à? Không phải chết nữa ?

- Không tin thì xem này.

Trác Kỳ ngồi xuống bên cạnh người chết đó. Đổ nửa túi vào miệng người đó. Vừa đổ cậu vừa nói

- Thuốc này là thần dược mà cũng là thuốc độc, những người đã chết rồi uống thì không sao. Còn những kẻ đang sống mà tuỳ tiện uống vào.. Lục phủ ngũ tạng sẽ bị đun chảy, xuất huyết não và tay chân co giật quằn quại sùi bọt mép mà chết trong đau đớn. Cái chết đau đớn đến tận xương tuỷ.. chết rồi vẫn cảm thấy đau.

- ...........

Trác Kỳ cong môi cười cúi xuống gần sát tai của người chết mà nói thêm một câu.

- À..Thuốc này ngậm trong miệng cũng tan đều ra đấy nha.

Chợt.. Bằng một điều kì diệu nào đó, người tưởng như đã chết kia giật mình mở mắt ra, bật dậy và chạy cái vèo đi nôn thốc nôn tháo. Hai người đang đau đớn quằn quại kia cũng tạm thời nghỉ giải lao không đau nữa mà bật ngồi dậy nhìn người kia cải tử hoàn sinh.

- Ủa hắn làm gì thế, sao không chết nữa?

Mọi người xung quanh hiểu chuyện liền bật cười đến rung người, riêng mỗi Trác Kỳ thì không, cậu đứng dựa lưng vào tường xem họ làm trò.

- Các người.. rõ ràng là bày trò hại ta. Sao lại tàn ác như vậy, lão đâu có động đến miếng cơm, manh áo của các người.

Tấn Phu bây giờ mới lấy lại được sức, ông bất mãn mà đứng dậy nắm lấy cổ áo của tên kia. Hắn bây giờ cũng là quá xấu hổ rồi, chuyện lộ ra thế này, còn nếu bị truy cứu thì không biết hậu quả thế nào. Nghĩ đến việc bị đưa lên quan, hắn lập tức quỳ xuống dưới chân Trác Kỳ.

- Tiểu nhân xin lỗi, ta biết sai rồi. Xin hãy tha cho ta, xin hãy tha thứ cho ta. Ta xin hứa sẽ không tái phạm nữa.

- Chuyện đâu thể dễ dàng như vậy, ngươi là đánh người vô cớ, lại còn vu khống. Không đưa ngươi lên quan thì làm sao hối hận? Nhưng ta cũng nghĩ cho ngươi. Nếu đi lên quan thì phải vào ngục.. Nhỉ? Nếu mà có ai đó chủ mưu thì cũng giảm bớt tội đó.

- Tất là do ông chủ Giang bày trò, tiểu nhân cầu xin. Đừng đem ta lên quan, đem hắn đi !

Từ đâu, sau khi nghe hắn nói thì ông chủ Giang chạy ra, cả hai cãi nhau một lát thì cũng nắm tay nhau lên quan.

- Ca ca.. Thuốc hồi sinh đó.. rốt cuộc làm từ gì vậy? - Tiêu Yến ngây thơ hỏi

- Là phân chim. - Trác Kỳ híp mắt, đó là phân chim cậu dùng để bón cây trà cậu trồng. Nhưng bây giờ lại dùng cho việc khác rồi.

Sau khi hầu quan xong. Tấn Phu được bồi thường ngân lượng và ông chủ Giang sau chuyện này chắc sẽ không còn uy tín gì với những người xung quanh, chắc họ sẽ không còn đến khách điếm của hắn ăn nữa. Tấn Phu vì thay đổi mà ngày càng bán khá hơn, không lâu sau mở được quán nhỏ. Tấn Phu mang ơn Trác Kỳ rất là nhiều, lão còn định trả ơn cậu bằng cách để nửa gia sản lại cho cậu sau này nhưng..

- Cho tiểu sinh nửa gia sản ? Bá bá, không cần phải đưa bất cứ gì cả. Bá bá đã trả cho tiểu sinh từ lâu rồi.

- Trả? Lão nhớ chưa từng cho con gì cả..

Trác Kỳ mỉm cười rồi lấy trong túi mình ra một hào dính đất cát lần đầu Tấn Phu cho cậu.

- Đó chỉ là một đồng không đáng giá.. Con thật sự chỉ cần như vậy?

- Không đáng giá sao? Đối với tình trạng của con lúc đó. Một hào này là thứ giá trị duy nhất với tiểu sinh, bản thân đã nhận ân, nhất định phải trả.

Tấn Phu xúc động ôm chầm lấy Trác Kỳ, ông rất muốn nhận nuôi cậu nhưng nếu làm vậy.. Cậu sẽ không thể đi được nên đành từ chối. Mọi thứ vẫn êm đẹp như thế cho đến một ngày, mọi người rao tin sắp tới Hoàng Thượng sẽ rời hoàng cung đi đến núi Chu Âm, nơi đó có một ngôi chùa vừa xây xong, chùa này là do Thái Hoàng Thái Hậu muốn xây lên để mỗi năm sẽ đi khấn phật cầu bình an. Cũng để dân chúng có nơi thờ phụng các vị phật quan âm.

Trác Kỳ vì tò mò mà đến cậu nghe nói rằng Tần Minh hoàng đế này rất tài giỏi. Đông Ấn và Đông Hoàng đều là hai đế quốc lớn trong lịch sử, nhưng lại có thù không đội trời chung. Suốt hơn năm mươi năm chiến tranh xảy ra giữa hai nước, nạn đói, thương vong xảy ra nhiều vô kể. Các khu rừng xung quanh biên cương cháy đến cây không thể mọc, thú trong rừng đều chạy đi hết, sau khi Thái Thượng Hoàng băng hà đã truyền ngôi cho hoàng thái tử Tần Minh, từ lúc ngài lên ngôi bất chợt giao chiến giữa hai nước kết thúc, ngài đã thuyết phục được vương thượng Đông Ấn thỏa hiệp yên bình đồng thời liên kết và thống trị các nước chư hầu để củng cố thêm quyền lực. giờ cả hai bên đang giao hảo rất tốt, quốc thái dân an.

- Tiểu nữ nghe nói hoàng thượng rất khôi ngô, tuấn tú anh dũng. Tài nhân vạn người chỉ có một, nay sắp được chứng kiến tận mắt khiến tâm can muội đảo điên cả rồi.

- Ồ, cô nương gặp hoàng thượng rồi sao? - Trác Kỳ nghiêng đầu hỏi.

- Không, tiểu nữ chỉ nghe thôi, tiểu nữ còn nghe nhiều tiểu thư đài các ở đây đem lòng yêu hoàng thượng đến mức bảo phụ thân đem cả gia sản làm hầu bao cho thái giám trong cung mong được nhập cung làm phi tần của Hoàng Thượng. Chỉ không biết rằng có cơ may được sủng ái không thôi

"Mấy cái người này, sao lại giống fangirl lần đầu được nhìn thấy Idol tận mắt thế này" Trác Kỳ lắc đầu ngán ngẫm khi đứng cạnh hai nữ nhân đang say xưa tôn vinh Hoàng thượng như đang tôn vinh thần tượng của lòng mình. Chợt đang nói dở thì mới để ý đến người vừa hỏi mình.

- A.. Vị công tử bên cạnh cũng thật khôi ngô, da trắng, môi mọng hồng hào như nữ nhân, thật đẹp.. Nhưng sao tóc lại ngắn thế? Nếu là để tóc dài.. chắc sẽ bị nhầm là nữ nhân mất. Có nên tiến tới bắt chuyện không?

"Nhỏ giọng một chút, tôi có thể nghe thấy đấy.. Ai lại nhận xét một thằng con trai là đẹp như nữ nhân. Và lão tử đây là thích nam nhân." Trác Kỳ bực bội né ra xa họ một bước. Nếu không sẽ bị họ nhìn chằm chằm đến thủng một lỗ trên mặt mất.

Trong lòng càng lúc càng thấy tò mò, người này rốt cuộc thế nào mà thần bí như thế? từ lúc đăng cơ không thấy mặt chỉ được biết qua lời đồn đại oai phong như thế. Nếu mà không được như lời đồn, cậu nhất định sẽ bỏ về không chút chần chừ.

Không gian đang náo nhiệt bất chợt quân lính cất cao giọng nói:" Hoàng Thượng giá lâm."
Toàn bộ dân chúng nghe xong đều nhanh chóng im lặng trật tự và đồng loạt quỳ xuống, bản thân bây giờ cũng là thường dân. Không muốn bị bay đầu thì phải hành lễ như họ nên Trác Kỳ cũng tuỳ theo, đôi lúc lén lén nhìn lên huyền quan trước tự. Thần dân xung quanh đều đồng âm một lượt

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Đúng là không trăm nghe không bằng mắt thấy, dáng vẻ oai nghiêm trong bộ long bào hoàng kim quyền lực. Mỗi một bước chân đi đến trước mắt dân chúng đều toát ra vẻ quý phái uy dũng của một đấng quân vương, thần sắc mạnh mẽ, thật sự rất tuấn tú.. nếu ở thời đại của Trác Kỳ thì chắc chắn sẽ là người mẫu nổi tiếng, màn châu che nửa gương mặt nên Trác Kỳ trông cũng không phải là rõ nhất. Nhưng nhìn tướng tá như thế, thật đúng là gu của cậu. Trác Kỳ liếm khoé môi mình như rất hài lòng, đây là hoàng thượng ? Đúng là danh bất hư truyền. Khiến người ta có hứng thú muốn thử.. Khi cởi hết bộ y phục vướng víu kia. Ngài sẽ như thế nào?

Sau khi Trác Kỳ quay về. Cậu nói với Tấn Phu rằng sẽ nhập cung, lão có khuyên đó là nơi cung đấu của các phi tần, làm người trong cung rất dễ có ngày bị hoạ lây nhưng Trác Kỳ đã quyết thì không thể thay đổi, Tấn Phu cho cậu một túi ngân lượng, dặn dò dùng đút lót để cậu không phải làm thái giám. Sẽ làm quân lính, nhưng là quân lính thế nào và của ai thì sẽ do kẻ ăn hối lộ đó sắp xếp. Trác Kỳ nghĩ bản thân vẫn có thể tìm cách quay về, nhưng trước khi về..

Cậu muốn "chơi" một chút đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play