Trừ những lúc thượng triều ra thì hiện tại hầu như hoàng thượng không còn ghé qua phòng của Trác Kỳ nữa, cậu nhiều lần thắc mắc muốn hỏi đến. Nhưng ngài cứ cư xử rất ngọt ngào nên không có tý nghi ngờ nào cả, và cũng thật không hiểu. Nguyên soái mới hồi cung sao lại có nhiều rãnh rỗi như vậy, mỗi ngày hết nửa ngày là ở trên tiền triều. Cứ như tránh để Trác Kỳ đến gần hoàng thượng quá vậy, còn cả cố tiếp xúc động chạm hoàng thượng để cậu nhìn. Dù không thái quá chỉ là vài cái chạm đơn thuần nhưng khiến cậu bực đến muốn thủ tiêu tên kia cho rồi, nhẫn nhịn ngày càng nhiều đến dần bộc phát. Đỉnh điểm chính là khi Trác Kỳ ghé ngang Tĩnh Âm Điện để tâu với hoàng thượng vài điều và cũng là để gặp ngài thì lại nghe cận vệ bảo rằng hoàng thượng đang ở cùng nguyên soái. Không tiện làm phiền. Cậu mới cảm thấy hẫng trong lòng, Trác Kỳ chợt nhận ra, trước giờ người nói thích mình bao nhiêu. Bây giờ có kẻ khác thì tránh né mình bấy nhiêu, thất vọng xen lẫn tức giận.. Nhưng lại thấy nhói đau trong lồng ngực mỗi khi nhớ đến lại càng không có can đảm để buông.
- Cũng không ngờ được rằng trẫm lại bị ngươi lừa như vậy, hiện tại đâu cần thiết để phải cư xử như thế này?
Tần Minh hoàng đế thở dài phiền não, ngài đưa tay xoa xoa thái dương mình, còn miệng thì không ngừng trách tên nguyên soái vô tâm kia.
- Hoàng thượng à, muốn làm việc chính sự phải có vài chút hy sinh, người làm như vậy cũng là tốt cho y. Đến khi y hiểu thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Trẫm lo lắng cho y suy nghĩ không thấu đáo, Thừa thái giám nói rằng y dạo không dùng bữa đầy đủ, có thì cũng chỉ một ít.
- Hoàng thượng.. Người, có phải là..
- Muôn tâu hoàng thượng, chi hậu quan cầu kiến.
- Truyền y vào.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Trác Kỳ quỳ xuống, cúi đầu thi lễ rồi tâu với hoàng thượng về giao hảo giữa Đông Ấn và Đông Hoàng và vấn đề về đường thuỷ liên thông giữa hai nước, phải đóng thuyền lớn để thương nhân tiện di chuyển qua lại hai nước mà không đi xa bằng đường đất như bây giờ, sẽ tiêu tốn khá nhiều vàng trong ngân khố nên muốn được tâu trước với hoàng thượng.
- Thần suy đoán sứ giả đến đây là vì điều này, hôm qua thần có xem ghi chép mà Công bộ thượng thư đưa thì ngân khố một nửa phải đem tu sửa đê Hồng Giao, để chấp nhận thoả thuận này thì phải tăng thuế mới có thể đáp ứng.
- Nếu như đó là đề nghị của hoàng đế Khắc Hoàng thì hẳn người cũng sẽ trợ giúp một nửa để xây thuyền.
Sở Lâm vừa nói dứt câu thì Trác Kỳ nhìn ngài với vẻ mặt không cảm xúc còn kèm theo chút khinh bỉ.. Hoá ra cũng chỉ nghĩ được đến đó thôi sao?
- Không được, dù là giúp một nửa thì cũng có phần hơn chúng ta, họ sẽ đòi thêm lợi ích. Đến lúc đó không đáp ứng thì khó mà yên ổn được, còn cả việc nếu để những tiểu quốc không mấy phục tùng Đông Hoàng biết rằng ta đang thiếu hụt ngân khố thì không hay.
- Trác Kỳ, ngươi còn nhớ cách mà trẫm đã từng nói với ngươi?
- Thần không dám chắc về việc đó, khá mạo hiểm lại thêm khá nhiều hệ luỵ
Trác Kỳ thở dài, cậu nhớ ngài từng nói với cậu về cách có thể tăng thuế mà thần dân vẫn không ý kiến đó là giúp họ trồng hạt giống trái cây lạ từ phương tây, cách nuôi trồng còn khá mập mờ vì chỉ vừa phát hiện cách đây mấy năm, Trác Kỳ là thi ngành bác sĩ nên về y dược thì biết chứ nông nghiệp thì không, dù rằng nếu nuôi trồng thành công người dân sẽ không lo đến cái ăn cái mặc nữa, nhưng đã có rủi ro thì cậu không dám thử, chi ra thêm khoản này nữa thì ngân khố càng thêm giảm, tính sơ vài chi tiêu lặt vặt cho các nghi lễ thì...
- Về việc mà ngươi lo sợ trẫm đã tìm được người có thể giải quyết, y đã và đang thử trồng, nếu có tiến triễn trẫm sẽ duyệt. Dù biết là mạo hiểm nhưng nếu không làm thì sẽ chẳng có gì thay đổi.
- Nếu mọi chuyện hoàng thượng đã sắp xếp thì thần xin tuân mệnh. - Trác Kỳ cúi đầu khấu lễ.
Tần Minh đưa tay gọi Trác Kỳ lên đến gần ngai vàng của mình, đặt vào tay cậu thánh chỉ đem đến nội vụ phủ. Trác Kỳ không hề nhìn thẳng vào mắt ngài, cậu tránh né ánh nhìn ấy, hoàng thượng khi vừa đưa thì nắm lấy tay áo cậu đặt vào tờ giấy nhỏ rồi nói khẽ.
- Trác Kỳ, hoa tường vi em chăm có tốt không?
- Thứ lỗi cho thần dạo gần đây có nhiều việc nên không thể chăm sóc cho chậu hoa ngài yêu thích, nếu ngài muốn có thể ghé qua chăm nó.
Trong lời nói của cậu có hàm ý muốn hoàng thượng ghé qua, ngài hiểu điều đó.. Nhưng hiện tại thì không được. Trác Kỳ ngó sang thấy Sở Lâm đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng thấy khó chịu liền gạt tay Tần Minh ra, cúi đầu xin phép lui ra.
- Hahaha.. Hắn.. thật sự là đang ghen đấy ?
Sở Lâm bật cười đến rung người sau khi Trác Kỳ đi, mặc cho cậu cứ hiểu lầm. Nhưng hiện tại bây giờ không thể giải thích được, Tần Minh trong lòng cũng rất khổ sở khi thấy người mình yêu đang tổn thương như vậy mà không thể giải thích rõ chỉ vì lo cho tính mạng của y, tờ giấy trong tay Trác Kỳ chỉ vỏn vẹn dòng chữ nhỏ:" Ta thích em" nó khiến lồng ngực của Trác Kỳ đau thắt.. Cậu không hiểu, thật sự không hiểu Tần Minh đang làm gì.. Sao lại đối xử với cậu như vậy rồi vẫn cứ luôn nói thích cậu kia chứ ?
Trác Kỳ định quăng đi rồi lại không nỡ, cậu xếp gọn tờ giấy lại cất vào túi áo. Rồi giữ yên bên mình.