Kể từ ngày hôm đó Trác Kỳ làm bất cứ chuyện gì đều cũng cảm thấy có người theo dõi phía sau. Đến một ngày từ Ninh Thọ Cung đi về, cậu để rơi túi thơm mà Từ Dung tặng cho cậu, đây là cố tình. Trong túi có loại dược mà cậu điều chế gây kích ứng và ngứa ngáy không ngừng, càng gãi càng thêm ngứa. Cậu cố tình làm rơi để xem người theo dõi mình có theo nhặt không thì đúng như cậu dự đoán. Bây giờ chỉ cần ngồi nhấp trà đợi chờ thôi, tự động họ sẽ đến gặp cậu.
Ngồi ở Thư Phòng mà hoàng thượng bảo rằng phải sắp xếp thật gọn gàng trình tự các tấu chương, Trác Kỳ thong thả uống trà vừa soạn từng trang giấy.
- Thưa ngài, bên ngoài có hai vị cung nữ của Ninh Thọ cung muốn gặp.
- "Ninh Thọ.. vậy ra là người của Thái Hoàng, sao lại theo dõi mình nhỉ ?" Mời vào.
Hai vị cung nữ kia bước vào, liên tục gãi cả hai tay và khắp người trông rất tội, Trác Kỳ nghiêng đầu cười như cậu đã biết rõ họ sẽ đến tìm.
- Hai vị có thể cho ta hỏi vì sao lại muốn gặp ta không?
Nghe Trác Kỳ nói họ liền đem túi thơm của cậu quăng lên bàn.
- Ngươi.. Đồ chết tiệt, ngươi làm rơi đồ. Bọn ta nhặt được, trên túi có thêu chữ Trác Kỳ nên định đem trả ngươi. Ai ngờ trong túi lại có độc dược gì đó hành tỷ muội ta đều khốn khổ vì ngứa ngáy, là ngươi bày trò đúng không?
- Đúng là ta bày trò, nhưng cũng chỉ là để những kẻ theo dõi ta ra mặt thôi.
- Theo..Theo dõi gì chứ ? Bọn ta chỉ vô tình nhặt được..
Trác Kỳ nghe nói xong liền lấy trong túi ra chiếc gương cầm tay. Rồi quay người đi, cậu đưa gương lên cao soi mặt mình nhưng thật ra chừa một khoảng để nhìn quan sát phía sau.
- Hai vị theo dõi ta lại không để ý được ta soi gương rất nhiều ? Thật ra không phải là chỉ để xem mặt ta đâu, mà còn là để xem phía sau ta có người hay không.
Như đã hiểu chuyện, đúng là muốn qua mặt được Trác Kỳ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, họ liền quỳ gối xuống hối lỗi.
- Trác Kỳ đại nhân, tiểu nữ có tội, thật ra là vì lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu giao phó chúng tiểu nữ theo dõi người, chỉ là xem người với Hoàng Thượng có tiến triển tốt thế nào để chọn ngày lành tháng tốt nạp người làm phi cho hoàng thượng, hoàn toàn không có ý xấu.
Trác Kỳ sững người. Như sét đánh ngang tai, chuyện quái gì đang xảy ra thế này..
Thời này.. cũng có hủ nữ nữa sao?
- Nhưng.. Ta là nam nhân ?
- Tiểu nữ biết.. Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu bảo rằng người mà hoàng thượng để ý thì thế nào cũng là người đặc biệt, nên.. không quan trọng hoá vấn đề đó đâu ạ.
Trác Kỳ bật cười, ra là có ý tác thành rồi, suy nghĩ cho kĩ lúc cậu làm vệ uý ở Ninh Thọ Cung thì Thái Hoàng vốn đã rất quý cậu. Nhưng Trác Kỳ không hề muốn làm phi tần chút nào, như thế thì thể diện của cậu bị tan tành hết cả mất.
- Những vết ngứa đó, về đập trứng gà ra thoa lên liền hết ngay.
Họ đa tạ Trác Kỳ rồi lui về cung, sau đó cậu cũng gắng hoàn thành xong việc rồi đem tấu chương đến chỗ hoàng thượng, trời bây giờ cũng đã xế chiều. Họ ở yên trong Tiền Triều xem xét tấu chương, đúng là Trác Kỳ không có quyền được xem hay ý kiến, nhưng hoàng thượng rất trọng dụng và tin tưởng cậu nên những gì nếu cậu thấy trong khả năng sẽ góp ý.
- Ngươi lại đây.
Tần Minh vỗ nhẹ lên đùi mình tỏ ý muốn cậu ngồi xuống. Trác Kỳ nghe theo mà đem mớ tấu chương cậu đang xem dở đặt lên bàn, rồi ngồi vào lòng ngài.
- Hoàng thượng, nếu có người đột ngột vào đây thì thần sẽ không chịu trách nhiệm cho thanh danh của người.
- Bên ngoài hiện tại ta đã ra lệnh cấm làm phiền, ngươi cũng không cần lo rằng sẽ bị ai nhìn thấy vẻ mặt câu nhân của mình.
Tần Minh hai tay ôm siết lấy eo cậu, đầu dựa vào vai cậu ngửi mùi hương thơm dịu quen thuộc, đến tận giờ giữa hai người ngoài những cử chỉ thân mật thì chẳng có gì hơn cả, đến cả hôn cũng chưa.
- Hoàng thượng.. Thần thiết nghĩ nếu người thích thân thể thần như vậy, thì sao chúng ta không "làm" đi ?
- Trẫm có cảm giác đó chính xác là điều duy nhất ngươi muốn ở trẫm.. Nếu chúng ta làm, sau đó ngươi có ở lại bên trẫm hay liền tránh né ta ?
- " Anh ta.. Đọc được suy nghĩ của mình sao?" - Trác Kỳ nghĩ thầm.
Tần Minh ấn nhẹ gáy đầu cậu sang nhìn ngài, rồi dịu dàng hôn lên má cậu. Chợt ngài trầm giọng xuống, ánh mắt nghiêm túc xoáy sâu nhìn vào mắt cậu như muốn cậu nhớ rõ những lời này.
- Thứ trẫm muốn không đơn giản là thân xác ngươi, mà cả tâm trí. Mọi thứ của ngươi đều là của trẫm, lúc đó mới chính thức làm ngươi không xuống được giường.
- Chậc, ngài.. thật quá xảo quyệt rồi.
Trác Kỳ thoáng đỏ mặt, cậu dùng tay che nửa gưởng mặt mình mà tặc lưỡi, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy ngượng như vậy. Nhìn thấy vẻ khả ái của người trong lòng khiến Tần Minh cảm thấy rất vui, ngài muốn hôn cậu nhưng hiện tại vẫn chưa được.
Bên ngoài tự dưng cửa chợt mở toang ra, cả đám cung nữ cùng thị vệ đang đứng ở ngoài rình mò bị mất đà mà té lăn ra sàn.. Quang cảnh đúng là.. Cạn cả lời để giải thích, hình như ở cung này có nhiều người rất thích hóng chuyện tình cảm của người khác. Nhất là Hoàng thượng và Trác Kỳ
- Trác Kỳ muốn trẫm trảm tất cả cho ngươi không ?
Tần Minh cười híp mắt, điệu bộ rất hứng khởi vui vẻ nhưng thật ra đằng đằng sát khí, lời nói đầy tính đe doạ đáng sợ..
- Không nên đâu hoàng thượng, thần muốn từng người từng người một bị ngũ mã phanh thây. Sau đó tứ chi chiên giòn để cho cẩu ăn, còn xương sẽ đem làm ghế ngồi.
Trác Kỳ cũng đáng sợ đâu kém.. Đúng là cặp bài trùng, những người kia nghe nói xong tím xanh cả mặt mày, đóng cửa rồi chạy thật nhanh khỏi đó ngay, tẩu vi thượng sách mà. Có một số phi tần nghe phong phanh chuyện của Trác Kỳ với hoàng thượng liền đem lòng ghen tức nhưng chẳng thể làm gì được vì Trác Kỳ luôn ở cạnh Hoàng thượng.
- Nương nương.. Thật sự người sẽ để yên cho hắn sao ?
Tại cung của Huệ Phi Thanh Lam Lam, ả đang ngồi vẽ, từng nét vẽ thanh đậm lướt trên mặt giấy trắng, cứ nghĩ là sẽ vẽ phong cảnh hay những bông hoa nhưng thật ra là vẽ người đang ở đoạn đầu đài..
- Để yên ? Ta chưa từng có suy nghĩ đó với bất cứ ai, chỉ là.. Sắp tới Thất Tử về rồi, ta không tin với ả nha đầu kia.. Hắn cũng có cách trị.
- Ơ.. Quận chúa về sao?
Vốn hoàng thượng có ba người huynh muội, Tần Minh là huynh trưởng, Thất Tử là con thứ, còn cuối là Vương Gia hiện đang trấn giữ ngoài biên cương. Thất Tử theo Thái Hậu tu tịnh, nhưng có lẽ do không chịu được cảnh cực khổ nên về sớm hơn dự định. Với quyền lực của Thất Tử là dưới một người trên vạn người, bởi Hoàng Thượng bao che và chiều chuộng Thất Tử vô điều kiện, các phi tần trong cung đều thường bị đem ra làm trêu chọc, đùa giỡn. Thất Tử dù đã lớn nhưng đầu óc và cách hành xử vẫn như trẻ con, cứ hồn nhiên và ngây thơ thích bám dính lấy Hoàng Thượng vì được bảo bọc nên sinh kiêu, ngang ngược không xem ai ra gì. Đó là lý do phi tần trong cung thường khá sợ cô..