Cung Cảnh Hào chạy đến thư viện, anh ta đẩy cánh cửa chính đang khép hờ ra.

Bên trong tối đen như mực, không có bất kỳ ánh đèn nào, mỗi khi bước chân thì đều có thể nghe thấy âm thanh vọng lại kinh rợn ở trong căn phòng trống rỗng.

“Vũ Tiểu Kiều, cô có ở đây không?” Cung Cảnh Hào hét một tiếng.

Anh ta đợi mấy giây, không có bất kỳ sự đáp lại nào, chỉ có âm thanh vọng lại của anh ta vọng đi vọng lại trong thư viện.

“Vũ Tiểu Kiều?”
Anh ta lại hét lên một tiếng nữa, sau đó đi thêm hai bước nữa về chỗ sâu đen kịt.

Vẫn không bất kỳ sự đáp lại nào.

Anh lấy điện thoại ra, mở đèn pin điện thoại lên, tiếp tục đi về phía trước, anh ta thử hét lên hai tiếng.

“Vũ Tiểu Kiều! Rốt cuộc cô có ở đây hay không?”
“Cô gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi đến thư viện, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Vẫn không bất kỳ sự đáp lại nào.

Vào hơn một tiếng trước, anh ta đã nhận được một tin nhắn của Vũ Tiểu Kiều, anh ta nghĩ cô có thể là vì chuyện kiểm tra mà muốn mặc cả với anh ta, hoặc là một lời nói đanh thép nào, cho nên anh ta không đi đến cuộc hẹn.

Nhưng nghe An Tử Dụ nói Vũ Tiểu Kiều mất tích rồi, mãi mà không tìm thấy, lúc này anh ta mới trở nên căng thẳng, nhanh chóng chạy đến thư viện tìm cô.

Nhưng bây giờ vào giờ này, thư viện đã ngắt hết hệ thống điện rồi, chắc cô không ở thư viện chứ?
Nghĩ như vậy, nên anh ta liền quay người định đi nơi khác để tìm cô, nhưng đột nhiên anh ta lại dừng bước chân lại.

Ngộ nhỡ cô mệt quá nên trốn ở sau giá sách nào ngủ quên mất! !

Anh ta nhanh chóng quay trở lại, tiếp tục đi sâu vào trong thư viện đen kịt, không ngừng gọi tên của Vũ Tiểu Kiều.

Đột nhiên, phía sau lưng anh ta truyền đến tiếng “phập” rất lớn.

Cung Cảnh Hào quay đầu lại, hoá ra là cửa của thư viện đóng lại.

“Vũ Tiểu Kiều, rốt cuộc cô có ở đây không?” Anh ta lại hét lên một câu, nhưng vẫn không có sự đáp lại.

Thư viện của đại học Strickland tổng cộng có bốn tầng.

Mỗi tầng lại chia thành các khu môn học khác nhau, mỗi khu lại chia thành 10 phòng học nhỏ để cho sinh viên bình thường có thể yên tĩnh học bài.

Cung Cảnh Hào đi tìm từng phòng một, từng giá sách một, từng vị trí chỗ ngồi một, không bỏ qua bất kỳ góc nào.

Nhưng thư viện thực sự quá lớn, phòng học lại quá nhiều, tìm thì thật sự phải mất rất nhiều sức lực!.

.

“Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc cô ở đâu? Mau ra đây cho tôi!”
Cung Cảnh Hào bực bội kéo kéo cổ áo, “Sao lại nóng như vậy?”
Cổ họng anh ta đột nhiên trở nên khô khốc, toàn thân nóng rực, đầu cũng hơi chóng mặt.

Anh ta cởi mấy cúc áo ra, vẫn là cảm thấy nóng, anh ta đạp đổ mấy cái bàn ở bên cạnh.

“Người phụ nữ đáng chết! Rốt cuộc có ở đây không?”
Anh ta tiếp tục đi lên lầu, trong phòng đọc sách trống rỗng yên tĩnh, chỉ có tiếng “cộp, cộp, cộp” của bước chân anh ta.

Đúng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng giá sách bị đổ ở trên lầu, anh ta nhanh chóng xông lên lầu.

“Vũ Tiểu Kiều!”
Anh ta xông lên, giẫm lên mấy cuốn sách ở trên nền đất, ôm lấy cơ thể mềm nhũn đang đổ nhào dưới đất của Vũ Tiểu Kiều.

“Vũ Tiểu Kiều! Cô mau tỉnh lại đi.


Vũ Tiểu Kiều nhấc nhấc mấy ngón tay lên, mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, liền ngã vào trong lòng Cung Cảnh Hào, mất đi ý thức.

Cung Cảnh Hào phản ứng theo bản năng kiểm tra hơi thở của Vũ Tiểu Kiều, phát hiện cô vẫn còn thở thì anh ta mới thở phào một hơi.

“Vẫn ổn, còn sống!”
Anh ta nhanh chóng ôm Vũ Tiểu Kiều xuống lầu, lúc này mới kinh ngạc phát hiện cửa của thư viện đã bị khoá từ bên ngoài.

Cung Cảnh Hào dùng sức đạp cửa hai phát, hét lên mấy tiếng, nhưng bên ngoài không có bất kỳ sự đáp lại nào.

Thư viện vốn nằm ở vị trí khá yên tĩnh ở trong trường, lúc này xung quanh vốn không có người, cho dù có cũng không nghe thấy giọng nói ở bên trong thư viện.

Cung Cảnh Hào lo lắng Vũ Tiểu Kiều bị giá sách đổ xuống bị thương, nên đã nhanh chóng kiểm tra qua cơ thể của Vũ Tiểu Kiều, phát hiện trên người cô không có vết máu thì cuối cùng cũng yên tâm.

Cung Cảnh Hào sờ trán của Vũ Tiểu Kiều, dưới ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, anh ta nhìn gương mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng của cô, còn có đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra!.

Cổ họng của anh ta co thắt lại, tim cũng đập thình thịch.

Cơ thể anh ta càng lúc càng nóng lên, đầu cũng vô cùng chóng mặt, anh ta nhanh chóng lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

“Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều!” Anh ta vỗ mặt cô, gọi cô.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều không có bất kỳ phản ứng gì, cơ thể cô nóng rực mềm nhũn trong lòng anh ta, không có một chút cảm giác nào.

Cung Cảnh Hào trở nên hoang mang, “Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều, cô tỉnh lại đi!”
“Cô đừng chết ở đây!”

Cuối cùng cô cũng có một chút ý thức, “Nóng, nóng quá!.

.


Cô không ngừng kéo cổ áo của mình ra và thở dốc.

Cung Cảnh Hào đột nhiên mở to mắt ra nhìn cô, anh ta nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

“Đáng chết! Chỉ uống mấy cốc rượu mà mình đã bị say rồi sao?” Anh ta lại lắc cái đầu chóng mặt của mình.

Anh ta muốn ôm cô lên, nhưng lại phát hiện hai chân mình đã không có chút sức lực nào, anh ta chỉ có thể ôm chặt lấy cô dựa vào giá sách.

Khi anh ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Vũ Tiểu Kiều thì trái tim anh ta đột nhiên trở nên nóng rực, sức nóng liên tục không ngừng phá huỷ ý thức của anh ta.

Anh ta nhanh chóng ổn định tinh thần, dùng sức lắc người Vũ Tiểu Kiều, để khiến cô tỉnh táo.

“Cô mau tỉnh lại cho tôi, nghe thấy không? Đừng có cởi nữa.

” Anh ta nhanh chóng túm lấy bàn tay nóng rực của cô, ngăn cản cô tiếp tục cởi.

Cung Cảnh Hào cảm nhận rõ được, sức lực của anh ta đang dần dần mất đi, cơ thể anh ta trở nên mềm nhũn, anh ta dần dần tiến lại gần đôi môi hơi hé ra của Vũ Tiểu Kiều!.

.

Cảm nhận được hơi thở dốc của Vũ Tiểu Kiều, toàn thân anh ta trở nên nóng rực, anh ta lại nhanh chóng liều mạng để khiến bản thân trở nên tỉnh táo, anh ta ngồi thẳng dậy.

Anh ta lục túi tìm điện thoại, muốn gọi điện cho bảo vệ của trường kêu bọn họ qua mở cửa, nhưng không ngờ rằng điện thoại vẫn luôn dùng làm đèn pin lại hết pin đến mức sập nguồn.

“Đáng chết!”
Anh ta mắng lên một tiếng.

“Vũ Tiểu Kiều, cô tỉnh lại đi, cô tỉnh lại cho tôi!”
“Nóng, nóng quá!.

” Vũ Tiểu Kiều không còn chút sức lực nào vẫy vẫy tay, đột nhiên cô túm lấy Cung Cảnh Hào, cơ thể của cô dính lên người anh ta.

“Tôi nóng quá!.


Cung Cảnh Hào nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay cô, ngăn cản cô chạm vào anh ta, anh ta nghiến răng chịu đựng.

“Tôi nói cho biết Vũ Tiểu Kiều, nếu cô còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.

” Anh ta hung hăng nói.

Nhưng bây giờ ý thức của Vũ Tiểu Kiều không rõ ràng, nào có thể nghe hiểu được lời nói của anh ta, cô vẫn đang nói mê, không ngừng làm bậy lôi kéo quần áo trên người anh ta ra.

Anh ta nhìn cái cổ thon dài và trắng ngần của cô, nhìn cái miệng hơi hơi hé ra của cô, nhìn có vẻ rất mềm mại rất ngon miệng!.

.

Cổ họng của anh ta càng lúc càng trở nên khô khốc.

Hai mắt của anh ta dần dần trở nên đỏ rực, nhìn lông mi dày dậm của cô hơi run rẩy, giống nhứ có cái gì đó bị đốt cháy, nóng đến mức khiến anh ta không thể chịu đựng được.

Cung Cảnh Hào đã toát mồ hôi đầy đầu, khiến tóc mái anh ta ướt sũng, anh ta cố gắng chịu đựng, trán anh ta nổi từng sợi gân xanh một.

Anh ta nhìn Vũ Tiểu Kiều giống như một con thỏ trắng ngoan ngoãn ở trong lòng, một giọng nói ma mị ở trong đầu anh ta không ngừng nói với anh.

“Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, anh ta có thể có được cô.


Anh ta từ từ lại gần Vũ Tiểu Kiều, ngửi được hơi thở của cô, còn có mùi hương thoang thoảng của riêng cô, cổ anh ta đột nhiên bị xiết chặt, bị Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy.

Cảm nhận được sự dịu dàng của cô, còn có nhiệt độ của cô, khiến anh ta không thể kiểm soát được nữa.

“Vũ Tiểu Kiều, đây là do cô chủ động, không được trách tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play