Khu nhà hoang số 8 nằm cạnh bìa rừng tối tăm, trời đang tối dần càng khiến nó trở nên u ám hơn. Len lỏi qua những đám cỏ cao ngang bụng là Vương Hoài Đức và Hải Anh, cả hai đang tiến vào bên trong nơi giao dịch. Hạo Thiên mặc đồ đen đi theo ở phía sau với khoảng cách an toàn, anh đi một mình theo bọn họ đến đây, thật quá liều lĩnh.
Trước khi đi theo họ đến đây, anh đã thương lượng chuyện này với Dieo, giao cho anh ta việc còn lại và dẫn cảnh sát đến nơi này. Dieo ngồi ở nhà nhìn đồng hồ mà lòng nóng như lửa đốt, anh ta liên tục đi qua đi lại nhìn đồng hồ
“Làm gì đây làm gì đây! Mình lo chết mất! Không biết một mình cậu ta có ổn hay không nữa”
Lục Thần được giao nhiệm vụ đặc biệt hơn, cậu ta đang ở vị trí gần nhà riêng của Vương Hoài Đức đợi xem có chuyển biến mới hay không thì sẽ lập tức báo lại cho Dieo để lên kế hoạch khác ngay lập tức. Cậu ta cầm theo điện thoại rồi đi đến mua nước ở gần đó, ngang qua thì chỉ thấy có vài vệ sĩ đứng ở trước cổng
Từ xa chợt có tiếng va chạm, hình như là xe mô tô va phải ai đó. Lục Thần thấy vậy liền chạy đến xem thì phát hiện ra đó chính là Ngải My
“Tiểu thư?”
Không biết tại sao cô lại ở nơi này, nhưng tình trạng bây giờ của cô vô cùng tồi tệ. Túi xách thì bị giật mất, còn bị kéo ngã ra làm động thai. Nét mặt cô nhăn nhó trông đau đớn vô cùng
“Cứu…c…cứu”…
Tình hình này mình không thể gọi cho thiếu gia được, sẽ hỏng chuyện mất.
Lục Thần bế cô lên trên xe chạy đi rồi gọi cho Dieo
“Alo! Anh Dieo! Tôi vừa gặp tiểu thư bị ngã trên đường động thai rồi, anh mau đến bệnh viện nhanh đi!”
Dieo nhận được điện thoại liền lật đật chạy ra xe
“Được được! Mà tiểu thư là ai vậy?”
"Là bạn gái của thiếu gia nhà tôi?
“Hả? Cái gì? Tôi tới ngay!”
…
Bầu không khí căng thẳng hơn hết. Cả hai đều đã tiến vào trong nhà hoang, đứng đợi là một tên bặm trợn xâm trổ khắp người cùng đám đàn em cầm toàn mã tấu.
“Hàng đâu?”
Vương Hoài Đức hung hăng hỏi hắn ta. Hắn ta đi đến gần, nhếch môi lườm anh ta một cái rồi nói
“Một tay giao tiền một tay giao hàng! Nếu được…thì giao luôn cô em này!”
Hắn ta để ý đến Hải Anh đang đứng phía sau, liền cười đểu đưa tay quệt miệng một cái. Cô ta không dám làm liều chỉ trừng mắt nhìn. Vương Hoài Đức hơi nghiêng mặt nhìn cô ta gật đầu,lập tức va li tiền được đưa cho anh ta. Để đảm bảo cẩn thận hơn, anh ta đưa tay ngăn không cho cô ta đưa tiền rồi nhìn tên xăm trổ nghiêm giọng
“Kiểm tra hàng trước”
“Được thôi! Chúng ta cùng nhau kiểm tra”
Cả va li tiền và va li hàng đều được mở ra. Lúc này đây, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi làm cả đám bọn chúng hốt hoảng táng loạn
“Ai đã báo cảnh sát?”
“Là ai?”
Vương Hoài Đức nhìn sang Hải Anh với ánh mắt đầy lửa giận, trán nổi gân xanh hỏi
“Chuyện này là sao hả?”
“Tôi…tôi không biết”
Anh ta cầm theo va li tiền dắt tay Hải Anh chạy lên sân thượng, đã đến lúc Hạo Thiên và cảnh sát cùng nhau hợp tác bắt lấy bọn họ.
Ở bệnh viện, sau khi Lục Thần đưa Ngải My vào phòng cấp cứu thì Dieo cũng chạy đến. Anh ta lập tức thay đồ rồi chạy vào phòng, được một lúc sau thì lại đi ra
“Dieo? Tình hình…tình hình tiểu thư thế nào rồi?”
Dieo từ trong phòng cấp cứu đi ra nói
“Tình hình này có thể sẽ sinh non! Nhưng yên tâm, thai nhi dù gì cũng đã được 6 tháng rưỡi rồi, không nguy hiểm lắm đâu! Tôi sẽ giúp cô ấy!”
Lục Thần toát mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt lẫn áo đều thấm mồ hôi
“Làm phiền anh, nhất định phải giúp họ mẹ tròn con vuông, thiếu gia vẫn đang rất mong chờ được gặp cô ấy!”
Dieo nhìn anh ta đầy kiên định gật đầu rồi đi vào bên trong. Ngải My ở trên giường sinh trải qua những cơn đau đớn rụng rời chân tay,cô siết chặt lấy hai bên thành giường, trán đẫm mồ hôi
“Hưmmm…Đau…đ…đau quá!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT