Ngải My chấn động đến ngây ngốc ra. Cô đứng trơ trọi nhìn vào khoảng không, không thể tin vào những gì mà Hải Anh vừa thốt ra. Bao nhiêu lâu nay cô sống cùng gia đình Hoàng gia, cũng đã có lần cô từng thắc mắc, tại sao ba mẹ cô lại không ở cùng cô mặc dù cô vẫn còn rất nhỏ. Lẽ ra khoảng thời gian đó, cô phải được ba mẹ chăm sóc, cưng chiều, được đưa đi chơi khắp nơi. Dù Hoàng phu nhân chưa từng ngược đãi cô, chưa từng nặng lời lớn tiếng với cô, nhưng dù gì bà cũng là mẹ của Hạo Thiên, cô cũng không thể có cảm giác thân thương bằng chính cha mẹ ruột của mình. Ngày đó cô cũng đã từng hỏi bà về cha mẹ mình, nhưng thông tin nhận lại cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Càng về sau này, cô cũng dần quen rồi và cũng không còn hỏi nữa, nhưng thâm tâm thì vẫn thắc mắc không ngừng.
Mình…là trẻ mồ côi ư? Không thể nào? Mình có ba mẹ kia mà, chỉ là họ đang ở nước ngoài không thể về được mà thôi. Nhưng sao…họ lại ở đó lâu như vậy? Lâu đến nỗi…mình cũng không thể nhớ ra được hình dáng họ thế nào nữa! Những bức thư mà mình nhận được từ họ vô cùng ít ỏi, mình cũng không thể cảm nhận được tình yêu thương của họ dành cho mình trong những dòng chữ đó. Lẽ nào…mình thật sự là trẻ mồ côi sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lẽ nào mẹ… không, lẽ nào dì Hoàng cũng đã giấu mình chuyện này sao?
“Ngải Nhi! Con đừng nghe cô ta ăn nói linh tinh, chuyện không phải như vậy đâu mà! Con đừng hiểu lầm”
Hải Anh trừng mắt nhìn Hoàng phu nhân rồi quát lớn
“Hiểu lầm? Mọi chuyện rành rành ra đó rồi mà bà còn nói là hiểu lầm sao?”
“Cô im đi! Bảo vệ? Bảo vệ đâu? Đuổi cô ta ra khỏi đây ngay!”
Bà tức giận đến nổi thở hỗn hển gọi bảo vệ, nhưng vừa dứt lời, Ngải My đã nắm lấy cổ tay bà, nét mặt cô trở nên trầm lặng khiến lòng bà càng thấp thỏm không yên hơn nữa
“Dì Hoàng! Để cô ta nói đi! Con muốn…nghe cô ta nói”
Con bé…vừa gọi mình là Dì Hoàng sao? Tại sao mọi chuyện cuối cùng vẫn không thể thay đổi được chứ? Tại sao kết cục vẫn là như vậy chứ? Con bé chỉ vừa gọi mình là mẹ, vậy mà bây giờ đã xa cách như vậy rồi. Nếu như nó biết ngay cả Hạo Thiên cũng giấu nó chuyện này, vậy thì nó đối với thằng bé sẽ thế nào đây? Mình không dám nghĩ tới nữa
Hải Anh cười, đi về phía cô nói
“Được. Xem như cô cũng không đến nỗi ngu ngốc!”
Ngải My nhìn cô ta trừng mắt, nhưng đôi mắt ấy đã hoe đỏ từ bao giờ rồi
“Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng dài dòng nữa”
“Cần gì tôi phải nói, trong khi chính mẹ chồng cô và chồng cô đã thừa nhận tất cả chứ?”
Cô ta lấy điện thoại từ trong túi xách ra rồi mở lên, đó chính là đoạn ghi âm mà cô ta đã ghi lại từ cuộc đối thoại giữa Hoàng phu nhân và Hạo Thiên ở bệnh viện.
Đoạn ghi âm vừa phát lên, cũng là lúc Hạo Thiên vừa thở hỗn hển chạy đến cửa. Anh chưa kịp nhìn vào sự tình bên trong thế nào, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt của Ngải My, người mà anh yêu hơn cả sinh mạng
“Ngải My?”
…
“Con đừng quên những gì mẹ đã nói với con 20 năm trước. Chính vì sai lầm của cha con, mới dẫn đến con bé trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Mẹ đã từng rất dằn vặt vì chuyện đó. Vậy nên, chắc con cũng không thấy lạ khi mẹ lại yêu thương con bé nhiều hơn con, đúng chứ?”
“Con hiểu. Nhưng con chưa từng nghĩ sẽ sống cả đời bên cạnh cô ấy vì sự thương hại. Con thật sự cần cô ấy!”
Đoạn ghi âm vừa kết thúc, cũng là lúc trong căn phòng làm việc trở nên im lặng đến đáng sợ, nỗi đau tràn ngập trong lòng anh và cô. Hoàng phu nhân sau khi nghe xong thì đôi chân cũng đã rụng rời không còn sức lực, mà ngã ngồi trên ghế, ôm ngực trái mà sống mũi cay xè. Hạo Thiên lê những bước chân nặng nề về phía Ngải My, hình ảnh cô trước mắt anh lúc này vừa gần mà cũng xa xôi vô tận. Đi lướt ngang qua Hải Anh, một con người sống giữa nỗi đau của người khác mà vẫn nở một nụ cười lạnh lùng đến tàn nhẫn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT