*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Ly về đến nhà, căn nhà rộng rãi im ắng, ba ba và dì có lẽ đã đi làm. Cậu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chăng của chị hai, tốt nhất không nên quấy rầy chị ta.

Diệp Ly rón ra rón rén trở về phòng, không nhúc nhích nằm trên giường, dây thần kinh vẫn luôn căng cứng từ hôm qua đến giờ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Khó thể tin được chỉ trong một bữa tối, cậu lại trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng như đời người lên voi xuống chó không thể ngờ được, Diệp Ly tự giễu nghĩ.

Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn là một thiếu niên không hiểu sự đời, vậy mà trong nháy mắt lại nếm được dư vị của tình dục cùng tình yêu, còn cùng với một người đàn ông, ha ha, chị hai Diệp Ngọc quả thật rất căm ghét cậu, cư nhiên lừa gạt cậu đến nơi hỗn loạn đó, nếu ngày hôm qua không gặp được Lục Nham, có lẽ cậu còn phải hứng chịu nhiều chuyện kinh tởm hơn nữa.

Còn có Lục Nham, người đàn ông luôn miệng nói yêu cậu, thậm chí chủ động cho cậu nằm trên hắn, cũng không biết hắn có như những người đàn ông khác, nhìn trúng cậu chỉ vì gương mặt xinh đẹp như con gái của cậu hay không.

Bất quá hắn thật sự đối xử rất dịu dàng với cậu ah, có lẽ là một người tốt, nhớ tới chuyện tối qua, Diệp Ly lại lặng lẽ đỏ mặt.

Đúng rồi, Diệp Ly nhớ đến Lục Nham từng nói hai người họ học chung trường, nếu ngày mai đi học, tức là mình sẽ lại thấy hắn rồi, ah. Lo lắng quá, mình còn chưa nghĩ ra sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.

Diệp Ly trở mình vùi mặt vào chăn, sau đó, nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ mất tiêu.

Lục trung (1) B thị, ký túc xá nam sinh

(1) : Cấp trung học phổ thông

" Lục Nham, mày về rồi. . . " Quý Tắc ở trong phòng ngủ chơi game, trông thấy Lục Nham quay về, quay đầu chào hỏi hắn, sau lại tiếp tục vùi đầu vào trò chơi.

" Ừ. . .Hai đứa kia đâu? " Phòng ngủ chỉ có mỗi Quý Tắc, Lục Nham đi tới trước tủ quần áo của mình.

" Hai tụi nó đi chơi bóng với người bên tổ thể dục rồi, nghe nói tháng sau có trận đấu với Tam trung (2) . "

(2) : Đại học

Quý Tắc không ngẩng đầu, thuận miệng trả lời, thời điểm Lục Nham đi ngang, đột nhiên bị hắn đưa tay ra cản lại, hắn ngửi tới ngửi lui trên người Lục Nham, hệt như một con chó lớn màu vàng.

" Ừm. . .Mùi hương trên người mày là gì vậy? "

" Làm gì có mùi, mày ngửi lầm rồi, tao đi tắm đây. " Lục Nham đẩy đầu Quý Tắc ra, cầm quần áo đến phòng tắm.

" Không thể nào, mũi của tao đâu có nghẹt, chắc chắn có biến. " Quý Tắc âm thầm dựng ngón giữa sau lưng Lục Nham, nhỏ giọng lầm bầm, Quý Tắc cũng không phải thiếu niên ngây thơ gì, mùi trên người Lục Nham hắn vừa ngửi đã biết, là mùi vị của tình dục.

" Không phải chứ, nó đêm qua mới gặp được chân ái, xem ra còn cực kỳ nghiêm túc, sao lại nhanh như vậy đã ra ngoài làm loạn, Lục Nham không phải người như thế ah. . . "

Quý Tắc nghĩ mãi không ra, tay vuốt hàm ra vẻ trầm tư, tuy nhiên hắn suy nghĩ không được lâu, bởi vì tiếng game over trong trò chơi đã vang lên .

" Ah! ! ! Lục Nham tao hận mày. . . " Hắn nhìn màn hình di động tối đen, cả người suy sụp hét to về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm, Lục Nham đứng dưới vòi hoa sen, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác được dòng nước tẩy rửa, kỳ thật Quý Tắc đoán không sai, trên người hắn xác thực có dính mùi vị tình dục, chỉ có điều không phải của hắn, mà là của tên đàn ông đáng thương kia.

Lục Nham nhớ đến toàn bộ sự việc xảy ra ở phòng tra tấn sáng nay, nam nhân vừa nhìn thấy hắn đã hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hôm qua hắn bị đưa đến chỗ kia nhốt lại, bên ngoài luôn có người trông coi.

Những người này chẳng những dùng phương thức tra tấn không dành cho người lên cơ thể hắn, còn không cho hắn nghỉ ngơi, ngọn đèn mãnh liệt soi rọi vào mắt, bên tai lặp đi lặp lại tiếng kêu rên đáng sợ, kích thích thần kinh hắn, quả thực muốn bức điên hắn.

Nháy mắt trông thấy Lục Nham, khí lạnh bò dọc trên lưng, người này, hắn nhớ rõ, người cuối cùng đưa thiếu niên đi chính là y, hơn nữa trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê nghe được những người khác ghé vào tai hắn nói, hắn động tới người không nên động, liên tưởng một chút, kẻ ngu cũng biết hắn đắc tội ai.

" Mày. . .Mày muốn làm gì. . . " Nam nhân bị tra tấn cả đêm, cũng đã sớm hít vào thì nhiều mà thở ra thì không được bao nhiêu, yết hầu khô khốc phát ra âm thanh hỗn độn

" Tao muốn làm gì? A. . . " Lục Nham cười lạnh một tiếng, tay cầm dao bấm, chậm rãi tới gần, lưỡi dao lạnh băng dán trên mặt hắn, lơ đãng rạch ra từng đường máu.

" Mày. . .Mày không thể tùy tiện giết người, giết người là phạm pháp. . .Không thể. . . " Nam nhân nói năng lộn xộn, hoảng sợ nhìn dao nhỏ trước mắt, cơ hồ trở thành Đầu Kê Nhãn.

" Ồ. . .Vậy sao, cho dù tao giết mày, mày có thể làm gì tao? " Lục Nham nhìn chằm chằm vào mũi dao dính máu, khinh thường nói.

" Huống hồ, mày đến đây, thần không biết quỷ không hay, dù tao thực sự làm gì mày, đừng nói có người phát hiện, dù cho tìm được xác, thì lấy chứng cớ gì chứng minh tao làm? " Đúng là ngu xuẩn, Lục Nham quả thực không muốn nhìn thấy hắn lần nữa.

" Mày yên tâm, tao không giết mày, tao đồng ý với anh em tao, muốn lương thiện. " Lục Nham ra hiệu cho bảo vệ ở ngoài cửa mang đồ tới, " Không chỉ không giết mày, không phải mày thích chơi đàn ông sao, tao cho mày thỏa mãn, để mày chơi một lần thật sướng. . . " Lục Nham nhận lấy " một đêm vui sướng " từ tay bảo vệ, đưa tới trước mắt nam nhân.

" Thứ này mày có lẽ rất quen thuộc a, hiệu quả không tồi đâu. . . " Lục Nham liếm liếm môi.

" Đừng. . . " Không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của nam nhân, Lục Nham trực tiếp nhét vài viên vào miệng hắn, bóp cằm ép hắn nuốt xuống, sau đó thờ ơ đứng một bên.

Thuốc rất nhanh đã phát huy tác dụng, hô hấp của nam nhân bắt đầu dồn dập, sắc mặt ửng hồng, hạ thân cao cao nhếch thành túp lều, khó chịu vặn vẹo trên sàn nhà.

" Ân ah. . .Giúp tôi. . .Van xin cậu. . .Không được. . . " Nam nhân với ý đồ giãy dụa tới gần Lục Nham, " Hừ. . . " Lục Nham hừ cười, một cước đá văng hắn, vẫn ngoảnh mặt làm thinh.

" Ah. . . " Rất nhanh, nam nhân dưới tình huống không được chạm vào, tự cọ xát trên đất đạt đến cao trào, thế nhưng dục vọng của hắn vẫn không có giảm bớt, lượng thuốc đó đoán chừng đủ để hắn chơi cả ngày.

Nhìn người vặn vẹo trên sàn, Lục Nham chỉ cảm thấy dơ bẩn, đều trầm mê trong tình dục giống nhau, thế mà bảo bối nhà hắn lại có thể đáng yêu như vậy, hắn không muốn nhìn tiếp, quay người rời đi.

" Đợi nó bất động thì cho người đưa về, làm sạch sẽ tí. " Lục Nham trước khi đi dặn dò với người canh giữ, đến lúc đó chỉ sợ hắn giữ được mạng, nhưng thứ kia có lẽ phải phế a, hừ. . .Đó mới là mục đích của Lục Nham.

Lục Nham tắm rửa xong đi ra, bọn người Phạm Kiệt cũng chơi xong trở về, " Lục ca. . . " Phạm Nhị nhìn thấy hắn hưng phấn kêu to, muốn nhào đến lưng hắn.

Lục Nham nhanh trí tránh qua, " Tao cảnh cáo mày, đừng đụng tao, tao mới tắm xong, mày một thân đầy mồ hôi, cách tao xa xa chút. "

Phạm Kiệt nghe thế, ủy khuất liếc nhìn hắn, đôi mắt nhỏ xèo...xèo...xèo! phóng laser, sợ rằng trong đầu đã sớm bắn cho Lục Nham thành tổ ong vò vẽ, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể biểu hiện ra, bởi vì hắn đánh không lại. . .

Phạm Kiệt cùng Sở Cẩm Phàm đi tắm, Lục Nham cùng Quý Tắc bật máy tính chơi Vương Giả Vi Diệu, thuận tiện tiến hành " huynh đệ dạ đàm "

" Ê. . . Lục Nham, mày cùng bạn nhỏ kia thế nào rồi? ''

" Em ấy về nhà rồi, tao đang theo đuổi, bất quá, người mà, sớm muộn cũng là của tao. . . " Lục Nham vừa nói vừa điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra.

" Má, mày còn dám hút, lần trước bị bắt đứng dưới lầu cả đêm, bộ đứng chưa đủ hay gì. . . " Quý Tắc nhanh chóng chạy đi đóng cửa, ghét bỏ nói Lục Nham.

" Sợ cái gì, ông già nhà tao có tiền, trường học sẽ không đuổi tao, bọn họ dễ gì chịu buông tha cho cái đùi ngon này. . . "

Lục Nham trào phúng nói, hắn từ nhỏ đã không thích học, thành tích cũng không tốt, vì để hắn thuận lợi học hành, ba Lục không ít lần bỏ tiền vào trường, trên cơ bản trường học đều sẽ xem hắn như thần tài cung cấp tiền cho bọn họ, thử hỏi như vậy làm sao có thể đuổi học hắn cho được.

" A. . .Qủy hút máu tư bản độc ác. " Quý Tắc kéo dài ngữ điệu nói, dừng một lát, hắn lại nói tiếp, " Sao mày lại thích một nam sinh, mày cùng cậu ấy lên giường không cảm thấy kỳ quái sao, cả hai đều là đàn ông, cậu ấy có gì mày có cái nấy. . . " Quý Tắc nhìn như rất tùy ý mà nói.

" Thích chính là thích, không có lý do gì cả, tao thích Diệp Ly không phải vì em ấy là nam, chỉ là tao thích một người, mà người đó lại trùng hợp là nam mà thôi, tình yêu vẫn luôn không phân biệt giới tính. " Nói đến đây, hắn quay đầu sâu sắc nhìn Quý Tắc.

" Sao. . .Làm sao vậy? " Quý Tắc bị hắn nhìn một hồi thì chột dạ, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, thân thể căng thẳng.

" Mày không phải vừa ý Diệp Ly nhà tao rồi chứ, tao cảnh cáo mày ah, cho dù mày là anh em của tao, chỉ cần dám có ý đồ với em ấy, tao cũng sẽ không nương tay đâu. . . " Lục Nham nghiến răng nghiến lợi nói, thuận tiện nhặt súng trong trò chơi, một phát xử bắn Quý Tắc.

" Bà mẹ nó, mày có bệnh không, đồng đội mà cũng giết, ai có ý đồ với vị kia của mày, ông đây tùy tiện hỏi thăm, tao chỉ muốn biết tên cậu ấy, không hề có ý gì, mày đem tâm tư của mình thả lại trong bụng đi. " Quý Tắc đen mặt lớn tiếng nói với Lục Nham, đồng thời vụng trộm nhẹ thở ra.

" Không có ý gì thì tốt. . . " Lục Nham đắc ý.

" Trách không được mọi người đều nói yêu đương sẽ khiến con người ta mù quáng. . .Lời đó quả không sai, ai. . .Nói tới lai lịch của người kia đi, cùng trường với tụi mình hay sao? " Quý Tắc trưng ra bộ mặt chuyên tâm hóng chuyện bát quái.

" Ừm. . .Cùng khối với tụi mình, ban nhất đó. "

" Đụ. . .Lớp chọn, học bá nha, đúng là nhìn không ra, cuộc sống về đêm của học bá phong phú như vậy, còn đi quán bar. " Quý Tắc cảm thán nói.

" Em ấy không phải loại người đó, mày đừng đoán mò. " Lục Nham nghiêm mặt nói.

" Vậy thì thế nào. . . " Quý Tắc thấy hắn đột nhiên nghiêm túc, có chút mơ hồ.

" Tóm lại em ấy rất tốt, mày chớ nói lung tung, những thứ khác không thể nói cho mày biết. " Chuyện của bảo bối nhà hắn, bất kể là tốt hay xấu, đều chỉ có mỗi hắn được biết, không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.

" Được thôi, được thôi, tao xem cái này so với tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không khác là bao. . . " Quý Tắc nghĩ linh tinh.

" B-A-N-G..GG... " Một tiếng súng vang lên, Quý Tắc giật mình nhìn màn hình đen thui cùng nhân vật biến thành cái hộp, thoáng cái không kịp phản ứng.

Ước chừng qua một phút sau, " Lục Nham, đại gia mày. . . " Toàn bộ hành lang ký túc xá đều có thể nghe được tiếng gào thét.

" Ưm. . . " Diệp Ly ngủ một giấc thẳng tới chiều, mặt trời đã lặn, màn trong phòng được kéo lại, vài ánh tà dương theo khe hở chiếu vào, rơi xuống trên người Diệp Ly, thoạt nhìn yên bình mà an ổn, khiến cho người ta nảy sinh ảo giác.

Diệp Ly chậm rãi ngồi dậy, đau nhức trên người đã tốt hơn nhiều, cậu mở điện thoại xem giờ, đã đến giờ cơm chiều, trách không được cảm thấy đói bụng, không ngờ là cậu lại ngủ lâu tới vậy.

Cậu muốn đến phòng bếp tìm chút thức ăn, kết quả vừa ra khỏi cửa, đã nghe được một mùi thơm quen thuộc, cậu bước nhanh tới phòng bếp, chứng khiến ba ba Diệp Quốc Khang của mình đang nấu cơm.

" Ba ba, ba về rồi. . . " Diệp Ly mừng rỡ hô một tiếng, " Hôm nay ba không tăng ca sao? " Cậu cố gắng hít hà mùi thơm đồ ăn, hương vị này cậu quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cậu muốn khóc, đây là hương vị mà khi còn nhỏ ngày nào cậu cũng được ngửi, từ khi mẹ qua đời, ba ba đã không còn vào bếp lần nào nữa.

" Không tăng ca, hôm nay hoàn thành một đơn hàng lớn, công ty tập trung chúc mừng, ba không đi, trở về làm đồ ăn ngon cho mấy đứa. " Diệp Quốc Khang đưa tay xoa xoa đầu Diệp Ly, đảo mắt một cái con trai đã lớn đến như vậy, nhiều năm qua ông thực sự quá ít quan tâm tới Diệp Ly.

Sau khi vợ trước qua đời, ông không còn hy vọng gì với cuộc sống, một lòng chìm ngập vào công tác, dùng bận rộn để làm tê liệt chính mình, mà Diệp Ly lại trở thành kỳ vọng của ông, cậu nhu thuận nghe lời, chưa từng để ông phải bận tâm, nên ông càng xem nhẹ cậu, chờ ông quay đầu lại, con trai cũng đã sớm trưởng thành rồi.

" Dạ. . . " Diệp Ly vui sướng đáp, đôi mắt sáng lấp lánh.

" Vậy con đi gọi chị hai ra ăn cơm đi " Diệp Quốc Khang vừa xào rau vừa nói, " Rất nhanh là có thể ăn. "

" Dạ. . . " Nghe được hai chữ " chị hai ", Diệp Ly cảm thấy niềm vui vì ba ba vào bếp đã giảm đi nhiều, tại sao lại có sinh vật phiền toái như " chị hai " ah. . .

" Cộc cộc cộc. . .Chị hai, chị đâu rồi, ra ăn cơm. . . " Diệp Ly nhẹ nhàng gõ cửa, không có người trả lời.

" Cộc cộc cộc. . . " Lần này Diệp Ly tăng thêm lực gõ, vẫn không ai trả lời, lúc cậu định gõ cửa lần thứ ba, cửa từ bên trong mở ra.

" Mày có phiền không, không biết tao đang nghe điện thoại sao, gõ cửa làm gì? " Vẻ mặt Diệp Ngọc như táo bón, không kiên nhẫn nhìn cậu, Diệp Ly nghĩ thầm: Chị ở trong đó gọi điện thoại, tôi làm sao biết được, thật là không hiểu nổi.

" Ba ba gọi chị ra ăn cơm. . . "

" Ăn ăn ăn, chỉ có biết mỗi ăn, mày là heo hả, không ăn, còn việc thì nói, không việc thì cút cho tao. . . " Ngữ khí Diệp Ngọc không tốt, một tay vịn cửa, giống như bất cứ lúc này cũng có thể đóng cửa lại.

" Không có. . .A " Diệp Ly còn chưa nói hết, Diệp Ngọc giống hệt như cậu suy đoán đóng cửa cái rầm.

Diệp Ly sờ lên mũi bị cửa đập trúng, cảm giác ê ẩm, tựa có có thứ gì đó từ lỗ mũi tràn ra, không phải đau đớn, mà là oan ức. . .

Diệp Ly rầu rĩ trở lại bếp, " Thế nào, con bé ra chưa? " Diệp Quốc Khang nhô đầu từ bếp ra hỏi.

" Không ra, chị nói không đói bụng, không muốn ăn. " Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Quốc Khang, Diệp Ly liền treo lên khuôn mặt tươi cười, bộ dáng tựa như không có chuyện gì xảy ra.

" Như vậy à. . . " Diệp Quốc Khang thoạt nhìn có hơi thất vọng, " Bất quá không sao, dì của con hôm nay không về, vừa vặn hai cha con chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm, con chờ một chút, còn món cuối cùng, lập tức sẽ xong ngay. "

Diệp Ly ngồi trên ghế, quan sát thân ảnh Diệp Quốc Khang bận rộn trong phòng bếp, người đàn ông này đã từng là tín ngưỡng của cậu, bọn họ là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này, nhưng không biết từ bao giờ, bọn họ bắt đầu trở nên xa lạ, cậu cũng bắt đầu có bí mật không thể nói cho ông biết. . .

" Được rồi, đồ ăn đã đủ, ăn cơm đi con trai. " Diệp Quốc Khang kéo suy nghĩ của cậu về.

Hai người ngồi đối diện nhau, thật giống như lúc còn nhỏ, nói chuyện tán gẫu việc nhà, trò chuyện những chủ đề mà cha con hay nói.

" Ở trường A Ly học tập thế nào, có tốt không, có phải rất mệt mỏi không? " Diệp Quốc Khang gấp cho cậu món sườn kho tàu cậu thích nhất.

" Dạ. . .Đều rất tốt, không. . . Không vất vả, không khó. " Ba ba quan tâm khiến Diệp Ly cảm thấy được trân trọng, cậu rất vui vẻ, thậm chí có chút luống cuống tay chân.

" Vậy thì tốt, A Ly ở trường có quen bạn gái không, ở tuổi này muốn quen bạn gái cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần đừng ảnh hưởng tới học tập là được. . . " Diệp Quốc Khang nhàn nhạt mở miệng.

Không biết chuyện gì xảy ra, nghe ba ba nhắc đến " bạn gái ", trong đầu cậu lại hiện lên gương mặt của Lục Nham, ông trời ơi, cậu suy nghĩ cái gì vậy, thật đáng xấu hổ, nếu để cho Lục Nham biết, hắn nhất định sẽ vui vẻ đến bay lên trời mất.

" Con không có. . . " Diệp Ly vừa mở miệng, đã bị người cắt ngang,

" Hừ. . .Làm gì không có, không những đã quen, còn quen bạn trai. . . " Diệp Ngọc nói chuyện điện thoại xong thì ra ngoài, muốn đến tủ lạnh lấy nước uống, lúc đi ngang phòng bếp vừa vặn nghe được vấn đề này, cười lạnh một tiếng

Diệp Ngọc cùng bạn trai trước với bạn trai trước của ta vô cùng ân ái, thậm chí còn tính đến chuyện kết hôn, nhà trai cũng đến nhà gặp mặt ba mẹ cô, thảo luận việc đính hôn, thế nhưng vừa ra khỏi cửa, chàng trai liền nói muốn chia tay, nói rằng hắn vừa nhìn đã yêu em trai của cô, còn nói cái gì mà tình yêu đồng tính mới là chân ái, còn tình yêu giữa hai người khác giới chỉ để duy trì nòi giống, Diệp Ngọc vĩnh viễn không quên được, khi cô ta đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh bạn trai đang đè lên người em trai mình, bộ dáng dục cầu bất mãn, nội tâm tràn đầy kiếp sợ, thêm cả tuyệt vọng và phẫn nộ.

Cô ta đi tới, một tay lôi bạn trai ra, hung hăng quăng cho hắn một cái tát, quay đầu chứng kiến hai mắt Diệp Ly đẫm lệ, bộ dạng mờ mịt, mang theo ủy khuất cùng cực và sợ hãi, phảng phất như nai con kinh hãi, Diệp Ngọc nhìn thấy liền nổi giận, trở tay cho cậu một bạt tay, nếu như không phải yêu tinh này chủ động câu dẫn, làm sao chuyện này có thể xảy ra, làm cũng đã làm, hiện tại còn trưng ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu như người bị hại cho ai coi, từ đầu Diệp Ngọc đã ghen ghét Diệp Ly lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, bộ dáng trời sinh như hồ ly tinh dùng gương mặt mê hoặc người khác, từ đó về sau, Diệp Ngọc xem như triệt để hận Diệp Ly.

Lời Diệp Ngọc nói như sấm sét giữa trời quang đối với Diệp Quốc Khang, " A Ly, con. . .Con thật sự thích đàn ông? " Ông trừng lớn hai mắt, đồng tử hơi co lại, mặt mũi tràn đầy biểu tình không thể tin nổi.

" Con. . .Con. . .Con không có. . .Không có bạn trai. . . " Vành mắt Diệp Ly đỏ ửng, đầu cúi xuống, không dám nhìn thẳng Diệp Quốc Khang, lại càng không dám nói cho ông biết ngày hôm qua cậu mới cùng một người đàn ông lên giường.

Diệp Ly cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt khăn trải bàn, bả vai run run, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

" À. . .Không có thì tốt, không có là tốt rồi, A Ly ah, nếu như con có gì đó. . .Ân. . .Vấn đề tâm lý, con đừng xấu hổ, cứ nói cho ba biết, hiện tại trình độ của bác sĩ tâm lý đã rất tốt. . . " Diệp Quốc Khang vẫn chưa yên lòng, loại chuyện đàn ông thích đàn ông này, ở thời đại của ông nhất định sẽ bị kéo ra ngoài công khai xử tội.

" Dạ. . . " Diệp Ly không muốn nhiều lời, hiện tại trong lòng cậu rất khó chịu, khổ sở đến hít thở không được.

Hết chương 5.

Đầu kê nhãn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play