Diệp Ly đứng ở cửa phòng, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ mà trở nên nhợt nhạt, chần chừ không dám tiến lên.
Diệp ba ba hút xong một điếu thuốc, đột nhiên quay đầu nhìn thấy Diệp Ly, lập tức không biết phải phản ứng ra sao, hai cha con xa cách nhìn nhau, rất lâu không lên tiếng.
Nhìn gương mặt giống y đúc Ôn Vân của Diệp Ly, Diệp Quốc Khang thở dài, khóe mắt hơi rũ, giống như thỏa hiệp cái gì đó.
Rốt cuộc cũng là người mình thương nhất, rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm.
" A Ly, lại đây. . . " Diệp ba ba vẫy tay với cậu, ra hiệu cho con trai đến ngồi cạnh mình, có vài lời nên sớm nói ra thì tốt hơn.
Diệp Ly chân mang dép, mặc áo ngủ, mặt cắt không còn giọt máu, đến khi Diệp ba ba lặp lại lần nữa, lúc này cậu mới gian nan đi tới.
" Ba. . . " Diệp Ly chậm rãi đi đến ghế salon trước mặt, cậu bị bàn trà nhỏ làm làm vướng chân, ngồi xuống ghế salon.
Diệp ba ba bị động tĩnh của cậu hù hết hồn, biết con trai bị mình dọa sợ không nhẹ, không biết làm sao, đột nhiên cười ra tiếng, tâm tình buồn bực suốt một đêm cũng tốt hơn chút đỉnh.
Diệp Ly thấy Diệp ba ba cười, càng thêm khẩn trương, tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Diệp ba ba lại hút thuốc, nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạch sẻ của con trai, suy nghĩ một chút vẫn để tay xuống bật lửa.
" A Ly, những lời Tô Nhu vừa nói, chắc con đều nghe được. "
" Dạ. . .Không. . .Con không. . . Nghe. . . " Diệp Ly theo bản năng muốn phản bác, cuống quýt một chút, vẫn là thừa nhận, cúi đầu không dám nhìn ông.
Ba cũng biết hết rồi, còn có gì để giấu giếm nữa đâu, khẳng định ông rất chán ghét cậu.
" Haiz. . . " Diệp ba ba đưa tay sờ đầu con trai, vẫn mềm mại như khi cậu còn bé, " Con đừng sợ, ba ba không có ý gì khác, cũng không trách con. "
Ông cười một tiếng, giống như đột nhiên lâm vào hồi ức, " Ban đầu, tất cả mọi người xung quanh đều khuyên ba buông tha cho mẹ con, nói ba mẹ không hợp nhau, bà ấy là thiên nga trắng cao cao tại thượng, ba cùng lắm chỉ là con cóc ghẻ có dáng dấp tạm được, bọn họ cũng khuyên ba chớ mơ mộng hảo huyền. "
" Sau đó mẹ con đồng ý, thật ra thì ba cũng không ngờ tới, khi đó cả nhà đều bắt đầu sắp xếp cho ba, xem xét tìm một cô gái thích hợp, ba vốn cũng định làm theo như vậy. "
Nói đến đây, Diệp ba ba lộ ra biểu tình tràn ngập may mắn, " May mà ba không đi, nếu không có thể sẽ bị mẹ con nhắc lại cả đời, là ba dùng vận khí cả đời mới đổi lại được mẹ con. "
" Về sau, ba mẹ kết hôn, lại có người không coi trọng ba mẹ, cảm thấy ba mẹ không thể lâu dài, cho dù vậy thì thế nào, chẳng phải ba mẹ vẫn rất hạnh phúc đó sao, thậm chí còn có con. "
Ông vừa nói vừa cười, vừa cười lại khóc, Diệp ba ba lau nước mắt, hơi có điểm không thể tin, " Phòng khách vậy mà cũng có cát, còn làm mờ mắt ba, ha ha. . . "
Diệp ba ba cúi đầu nhìn Diệp Ly, ý vị thâm trường (1) nói, " Hạnh phúc là chuyện của mỗi người, không liên quan gì đến người khác, cho nên con không cần để ý cách nhìn của người ta, như ba và mẹ của con vậy. "
(1): chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu
Diệp ba ba vỗ vai con trai, tận lực dùng giọng nói tương đối bình thường hỏi, " A Ly, con thành thật nói cho ba biết, nam sinh ngày nào cũng đưa con về, rốt cuộc có quan hệ gì với con? "
" Con. . .Con. . . " Diệp Ly đột nhiên ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Diệp ba ba, gắt gao cắn môi.
" Con không phải sợ, ba là người thân duy nhất của con trên đời này, còn có gì không thể nói với ba sao? Chẳng lẽ con có thể lừa gạt ba cả đời? Ngay cả Tô Nhu cũng nhìn ra được, con nghĩ ba sẽ. . . "
" Cậu ấy là người con thích. "
Diệp ba ba chưa nói hết, còn nghĩ nên lựa lời nói làm sao để cậu chịu mở miệng, liền nghe Diệp Ly nói nhanh một câu, sau đó nhắm mắt, thẳng người, rất có loại cảm giác hiên ngang chịu chết.
Tốc độ nói ra câu đó của cậu rất nhanh, nếu như không phải trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Diệp ba ba gần như không nghe rõ cậu nói gì.
Diệp ba ba ngẩn người, mặc dù đã sớm đoán được đáp án, nhưng nghe thấy con trai chính miệng thừa nhận nó thích đàn ông, Diệp ba ba vẫn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.
" Con chắc chắn, không phải cậu ta thì không được? "
" Dạ. . . "
Diệp ba ba đột nhiên cứng họng, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì, vì vậy bầu không khí lại trở nên quỷ dị trầm mặc.
Diệp Ly nhắm hai mắt đợi nửa ngày vẫn không chờ được Diệp ba ba tuyên án tử cho mình, quả thực không thể nhịn nổi, nhào vào lòng Diệp ba ba thương tâm khóc.
" Ba, con không muốn rời khỏi cậu ấy, ba đừng chia rẽ bọn con được không, xin ba, ô ô. . . "
Diệp ba ba ôm con trai, vỗ vỗ lưng cậu, ngàn lời muốn nói trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than thở.
" Suy nghĩ một chút, con thích nam sinh cũng tốt, nữ sinh cũng tốt, chỉ cần con vui vẻ, ba không muốn quản nhiều như vậy, ba chỉ hy vọng sau này con sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình. "
" Ba. . .Ba. . . " Diệp Ly nghe thấy cuối cùng Diệp ba ba cũng bất đắc dĩ thỏa hiệp, coi như đồng ý chuyện giữa cậu và Lục Nham, khóc càng thương tâm hơn, gương mặt giống như đóa hoa nhỏ.
Diệp ba ba rút khăn giấy lau cho cậu, dở khóc dở cười, " Ôi chao, bảo bối của ba, đừng khóc, từ trước đến giờ mẹ con yêu thương con nhất, đối xử với con còn tốt với ba, nếu bà ấy nhìn thấy con khóc đến đáng thương như vậy, nhất định sẽ cho là ba ức hiếp con, chẳng phải sẽ mắng ba đến cẩu huyết đầy đầu sao. "
Diệp Ly nín khóc bật cười, ôm Diệp ba ba làm nũng, từ nay về sau vẫn chỉ có cậu và ba ba sống nương tựa vào nhau, có lẽ còn có thêm một Lục Nham, nhưng cậu không thấy khổ sở chút nào hết, thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Diệp Ly hàn thuyên với Diệp ba ba đến tối khuya, gần cuối Diệp Ly không ngừng ngáp, nước mắt cũng sắp chảy ra, Diệp ba ba thấy cậu không kiên trì nổi, bảo cậu đi ngủ trước, lúc Diệp Ly đi còn chút bất đắc dĩ.
" Vậy con đi, ba. "
" Đi đi. "
Diệp Quốc Khang nhắm hai mắt nằm trên ghế salon, điếu thuốc trong tay đã tàn, Ôn Vân, em cũng hy vọng anh làm vậy đúng không.
Buổi tối hôm đó, Diệp Ly trở về phòng cũng không lập tức đi ngủ, mà là khóc sướt mướt gọi điện cho Lục Nham, cậu vừa khóc vừa nói, Lục Nham đau lòng không thôi, thiếu chút nữa muốn trực tiếp chạy đến nhà cậu, liên tục an ủi Diệp Ly.
Thật lâu sau mới nghe rõ, hóa ra là Diệp ba ba biết chuyện của bọn họ, mặc dù không biểu thị rõ ràng, nhưng cũng ngầm đồng ý.
" Bảo bối, đừng khóc mà, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng, ba chúng ta đồng ý là chuyện tốt nha, sao anh lại khóc chứ. "
Lục Nham đứng ngoài ban công, nhìn bầu trời sao, nói điện thoại với Diệp Ly, trước đó nhận được tin nhắn râu quai nón gửi, biết Diệp Ngọc đã phát điên, mục đích của hắn đã đạt được.
Ai có thể ngờ Diệp Ly lại nói cho hắn biết Diệp ba ba và Tô Nhu gây gổ đến rạn nứt, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn của hắn.
Không chỉ có như vậy, chuyện của bọn họ bị Tô Nhu trong lúc điên cuồng vạch trần, Diệp ba ba vì đau lòng cho Diệp Ly, cũng ậm ừ đồng ý.
Trước đó hắn còn đang rầu rĩ không biết nên mở lời với ba Diệp như thế nào, không nghĩ tới Tô Nhu ngược lại giúp hắn bớt chút việc.
Lục Nham nghĩ, bảo bối nhà hắn thật đúng là một ngôi sao may mắn.
" Vì anh vui vẻ, không nhịn được muốn khóc. . . " Diệp Ly vẫn còn khóc sướt mướt trong điện thoại, khóc đến mũi cũng nổi bong bóng, " Ông là ba ba của anh, không phải của em... "
" Sao có thể nói vậy, bảo bối, em nhận được chứng nhận từ ba vợ đại nhân, anh không thể làm vậy nha. "
" Vô lại. "
" Anh cũng thích em vô lại như vậy mà. "
" Ai thích, không biết xấu hổ. "
" Anh không thích sao? Vậy mà em nhìn thấy anh ở trên giường kêu thoải mái lắm luôn. "
" Em im miệng, anh muốn đi ngủ, không để ý tới em. "
" Ngủ ngon bảo bối, nhớ nằm mơ thấy Lục Nham, để cho hắn làm thêm vài lần. "
Tút tút tút...
Lục Nham nhìn điện thoại bị cúp, tâm tình rất tốt.
Diệp Ly bị trêu chọc, mặt đỏ tới mang tai lên giường ngủ, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp ba ba đến bệnh viện làm thủ tục chuyển viện cho Diệp Ngọc, đưa người đến bệnh viện tâm thần.
Diệp Ngọc điên điên khùng khùng bị bác sĩ đỡ đi, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, nước miếng cũng chảy ra, miệng còn lẩm bẩm, " Nam mô A Di Đà Phật. . .Bát Nhã Ba La Mật... "
Diệp Ly đi cùng với Diệp ba ba, được Diệp ba ba nói cho cậu biết Diệp Ngọc bị kích thích, tinh thần bất ổn, nhưng bị thứ gì kích thích, ông lại không chịu nói.
Dù sao cũng là người sống chung với mình nhiều năm, Diệp Ly thật lòng thật ý xem bọn họ như người nhà, hôm nay cô ta biến thành bộ dạng này, Diệp Ly không phải là không có cảm giác.
Thời điểm đi ngang Diệp Ly, Diệp Ngọc giống như gặp được kẻ thù, giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ cậu, biểu tình hung thần ác sát, tiếng răng cắn lộp bộp vang dội, tựa như muốn ăn cậu.
Diệp ba ba bảo hộ Diệp Ly sau lưng, nhân viên y tế vội vàng chế ngự cô ta, Diệp Ly sợ hết hồn, núp sau lưng Diệp ba ba sợ hãi nhìn Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc bị lôi đi, vẫn còn dùng sức bẻ ngược đầu ra sau nhìn chằm chằm cậu, con ngươi gần như muốn trừng ra ngoài, thậm chí cậu còn hoài nghi cô ta sắp tự bẻ gãy cổ mình.
Trong đầu Diệp Ly suy nghĩ, chị ta đại khái bị điên rồi cũng vẫn chán ghét mình.
Mấy ngày sau, Diệp ba ba và Tô Nhu cũng làm xong thủ tục ly hôn, Tô Nhu hài lòng lấy từ chỗ ông một khoảng tài sản lớn, hai người coi như hoàn toàn không còn quan hệ.
Cuộc sống quay về nề nếp, đối với Diệp Ly là chuyện tốt, thế nhưng gần đây cậu lại có phiền não mới, chính là Lục Nham.
Kể từ khi Lục Nham biết chuyện ba Diệp đón nhận bọn họ, mỗi ngày rãnh rỗi không có việc gì làm chạy đến nhà bọn họ, giống như đi đến nhà hắn, ăn chùa uống chùa còn ngủ chùa, mỗi tối đều mượn đủ loại cớ để ngủ chung giường với cậu.
Ngủ thì cũng được đi, thế nhưng hắn lại không biết an phận, cứ táy máy tay chân, khiêu khích cậu đến ý loạn tình mê.
Cậu kiêng dè phòng ngủ của ba ba ở sát vách, không dám rên rỉ, hết lần này tới lần khác Lục Nham lại được voi đòi tiên, thay đổi thủ pháp khiến cậu thất thủ.
Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, mình sẽ thật sự bị ép điên.
Không chỉ có vậy, vì thể hiện cho ba Diệp xem, Lục Nham gần như giành hết tất cả việc nhà, từ rửa chén cho đến giặt giũ nấu cơm, hơn nữa đã làm liền chính là mãn hán toàn tịch (2), cần mẫn đến mức ba Diệp cũng thấy ngượng ngùng.
(2): làm việc một cách viên mãn, không chê vào đâu được
Ban đầu ba Diệp còn cảm thấy có khúc mắc với Lục Nham, cảm thấy hắn làm con trai mình trở nên sai lệch, nào ngờ Lục Nham rất có bản lĩnh dỗ dành người lớn, hơn nữa hắn có lòng muốn thể hiện, không quá hai ngày ông hoàn toàn bị hắn thu phục.
Ba Diệp cũng không có thú vui gì nhiều, người ở tuổi trung niên, tốt nhất chính là uống trà.
Mỗi lần Lục Nham tới đều sẽ mang theo một đống trà quý, phần lớn đều lấy từ chỗ ba hắn, thường ngày ba Lục có sở thích sưu tập trà, trà quý mà ông cất giữ đều là lấy ở các nước khác nhau, chất lượng thuộc hàng cao cấp mới mẽ nhất.
Mỗi lần hắn bước ra khỏi bảo khố (3) của ba Lục, ba Lục cũng sẽ nhức nhối nhìn chằm chằm hắn, không hiểu nổi con trai tuổi trẻ sao lại đột nhiên thích uống trà, hóa ra hắn cũng không nhịn được muốn uống những bảo bối đó a.
(3): Ý chỉ bảo vật, ở đây có thể là chỉ nơi ba Lục để trà
Vì đổi lấy niềm vui của ba vợ, Lục Nham có thể nói là hao tâm tổn sức, bỏ không ít công sức, đào hố ba ruột cũng tuyệt không nương tay.
Hết chương 28.
Gia đình Lục Nhan mắc cười muốn chết 🤣