Trời tối, Lục Nham lái xe đến cửa bệnh viện, tay xách túi màu đen, lấy điện thoại thông báo Tiểu A có thể bắt đầu hành động.
Tiểu A là hacker Tân Cửu kêu đến, hắn chưa thấy người, liên lạc mọi thứ thông qua điện thoại, Lục Nham nói thẳng cho đối phương biết mục đích hắn muốn.
Hắn muốn đối phương xâm nhập vào hệ thống camera giám sát của bệnh viện, để hắn không bị phát hiện, chuyện còn lại hắn có thể tự làm.
" Bắt đầu hành động. "
" Được, tôi có thể xâm nhập hệ thông theo dõi của bọn họ, chèn vào hình ảnh đã được chuẩn bị trước, tuyệt đối không nhìn ra khác thường, cũng sẽ không lưu lại dấu vết, nhưng thời gian tối đa chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng sau sẽ khôi phục nguyên trạng, cậu phải tranh thủ. "
" Ừ. "
Sau khi Tiểu A ra tay, Lục Nham đi vào bệnh viện, trong toilet, hắn lấy áo blouse trắng, khẩu trang, bao tay, thẻ bác sĩ giả từ trong túi xách ra, dày công hóa trang mọi thứ, xong xui mới đi đến phòng 104.
Buổi tối ở bệnh viện tương đối vắng vẻ, ý tá trực ca đang ngủ gật, không có ai chú ý đến Lục Nham.
" Két. . . " Lục Nham mở cửa đi vào, đèn trong phòng rất tối, Kiều Á Sâm vẫn còn đang thở máy nằm trên giường chưa tỉnh lại, xương sườn hầu như đều bị gãy hết, cơ thể bị băng trắng quấn thật chặt, như một cái xác ướp, mặt sưng như đầu heo.
Thời điểm Lục Nham tới gần giường bệnh, xác ướp dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, cố gắng mở mắt, chật vật nhìn Lục Nham, trong mắt hiện đầy vẻ kinh hoảng.
" A. . .A. . .A. . . " giọng Kiều Á Sâm khô khốc, tựa như nuốt phải dao, cắt đau hắn, hắn muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra tạp âm vô nghĩa, hai tay co quắp, không có tí sức lực nào.
Lục Nham cười, lãnh huyết vô tình, hắn ngồi xuống giường, mặt không đổi sắc tháo chụp oxi của Kiểu Á Sâm ra, hài lòng nhìn Kiều Á Sâm khó thở, sắc mặt tím tái.
" Phẫn nộ, tức giận, hay là. . .Sợ? "
Lục Nham tiện tay ném chụp oxi qua một bên, lấy ra kim tiêm từ trong túi, động tác ưu nhã xé vỏ ngoài, dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Á Sâm, chậm rãi tiêm vào tĩnh mạch của hắn.
" A. . .A. . . "
" Đang yên đang lành không phải tốt lắm sao? Tại sao phải tổn thương A Ly của tao, mày xem, tao đối tốt với mày biết bao, sợ mày chết quá chậm, giúp mày một chút, hưởng thụ cho tốt chút thời gian cuối cùng này đi. . . "
" A. . . "
Nửa tiếng sau, Lục Nham như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi bệnh viện, hình ảnh trên camera khôi phục bình thường, tất cả mọi người đều bận bịu công việc riêng của mình, không ai chú ý đến chuyện vừa xảy ra.
" Phòng 104, bên nhân đột ngột qua đời. . . "
Lúc y tá phát hiện có người chết, Lục Nham đã đến chổ Tân Cửu hủy thi diệt tích tất cả đồ đạc, sau đó về nhà vuốt ve Diệp Ly, nửa người dưới lại rục rịch.
Diệp Ly bất đắc dĩ ứng phó Lục Nham đang động dục, bị hắn dẫn dắt chìm vào vòng xoáy tình dục, trước đó Lục Nham nói với cậu hắn phải ra ngoài, hơn nửa tiếng mới về, cậu vừa định gặng hỏi hắn đi làm gì, liền bị người này làm rối loạn suy nghĩ, chấp nhận nhắm mắt sa vào.
. . .
Chuyện người chết ở bệnh viện là một chuyện quá mức thường xuyên, tuy nhiên tử trạng quá thảm khiến cho cảnh sát chú ý, nhưng rồi cũng có tác dụng gì đâu, chết không đối chứng, hiện trường không để lại dấu vết gì, cuối cùng lại trở thành vụ án khó, không thể giải quyết.
Một ngày nào đó, Quý Tắc và Lục Nham nói tới chuyện này, nhạo báng người này vận khí thật kém, được cứu cũng không sống nổi, còn đùa giỡn hỏi có phải hắn làm hay không, Lục Nham cười không nói gì, Quý Tắc đột nhiên trầm mặc.
Mấy ngày nay có thể thấy Lục Nham rất được thời đắc ý, tối nào về cũng được ôm hương nguyễn ngọc vào lòng, sau ngày Diệp Ly chạy khỏi nhà, trong lòng có khúc mắt, không còn muốn trở về.
Đây cũng chính là mong muốn của Lục Nham, dụ dỗ cậu gọi điện thoại cho Diệp ba ba, lấy lý do học ở nhà bạn vài ngày, cùng học tập để thi, Diệp ba ba do dự một chút cũng đồng ý.
Hai người bỗng nhiên sống chung như một đôi phu thê, ban đầu Diệp Ly còn có chút không quen, mỗi ngày tan học đều bị Lục Nham kéo đi siêu thị mua thức ăn, về nhà tự mình xuống bếp nấu cơm.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác Diệp Ly nấu ăn cho mình, nếu không phải Diệp Ly sống chết không đồng ý, hắn còn muốn đút cậu ăn, sợ rằng còn muốn miệng đối miệng, hắn sẽ càng hài lòng.
Diệp Ly không kén ăn, chẳng qua dạo gần đây đồ ăn xuất hiện trên bàn ngày càng kỳ quái, ai có thể nói cho cậu biết, cái chén hồng hồng, nhánh cây nhỏ dài trước mắt là thứ gì không?
Diệp Ly nhìn thấy những thứ đó liền rợn cả tóc gáy, thế nhưng hết lần này đến lần khác Lục Nham lại cứ ra sức chào hàng cậu, " Bảo bối, anh nếm thử cái này đi, ăn ngon lắm. "
" Không muốn! " mặt Diệp Ly viết chữ cự tuyệt.
" Có lợi cho sức khỏe đó. "
" Không muốn! "
" Ăn tốt lắm. "
" Không muốn! "
Hai mắt Lục Nham sáng lên, mong đợi nhìn Diệp Ly, nhưng bất kể hắn vừa dỗ vừa gạt ra sao, bảo bối vẫn không chịu nếm một miếng, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một cái.
Cuối cùng những thứ đó đều đi hết vào bụng Lục Nham, dĩ nhiên hậu quả tới ngay lập tức vào buổi tối, Diệp Ly khóc đến lạc giọng, dù có nói hết lời, cầu xin tha thứ cũng vô ích, thời điểm ý thức mê man liền xấu hổ kêu bậy một trận, khiến Lục Nham làm đến cậu đã hôn mê rồi vẫn còn làm tiếp.
Ngày hôm sau, cả người Diệp Ly giống như được tháo ra ráp lại, bủn rủn vô lực, không xuống giường nổi, đôi mắt sưng húp không mở ra được, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào Lục Nham.
Lục Nham rốt cuộc cũng được như ý nguyện đút cơm cho cậu, mặc dù trong lòng rất áy náy, nhưng vẫn có điểm vui vẻ.
Sau chuyện này, Diệp Ly càng nghĩ càng tức giận, giận đến trực tiếp nhốt hắn ngoài cửa, nói cái gì cũng không cho hắn vào.
Lục Nham tự biết bản thân đuối lý, cũng không dám tự tiện dùng chìa khóa mở cửa, không thể làm gì khác hơn là dán mặt vào cửa, tức giận cào cửa, " Bảo bối, em muốn đi vào, anh cho em vào đi mà. . . "
" Không được, hôm nay. . .Dù em có nói gì cũng đừng hòng leo lên giường anh. "
" Vậy em đảm bảo không chạm vào anh, ngoan ngoãn ngủ có được không? "
" Em. . .Em đi phòng khách ngủ đi. "
" Nhưng em không nỡ để anh ngủ một mình một phòng đâu. "
" Em im miệng, không cho nói chuyện. . . "
Lục Nham làm bộ đáng thương bán thảm ở cửa nửa ngày, dưới sự đảm bảo của hắn, Diệp Ly vẫn mềm lòng cho hắn vào, nhưng vì lo lắng thân thể Diệp Ly, Lục Nham ngược lại thành thật không làm gì.
Cứ như vậy an ổn qua một ngày, trừ Diệp ba ba thỉnh thoảng gọi hỏi thăm Diệp Ly như thế nào, học tập có tốt không? Hai mẹ con Diệp Ngọc và Tô Nhu căn bản không hỏi han gì.
Một ngày nọ khi Diệp Ly đang ăn sáng ở phòng, Lục Nham đi vào phòng ngủ giúp cậu thu dọn balo, đột nhiên nhận được tin nhắn, là Diệp Ngọc gửi đến.
" Diệp Ly, chuyện hôm đó là chị không tốt, bọn chị không kiềm chế được, thật xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho mẹ và chị, tối mai bọn chị có đặt phòng, chỉ có mẹ và chị, coi như xin lỗi em, em có muốn tới không? "
Lục Nham rơi vào trầm tư, nhiều năm như vậy bọn họ cũng không thức tỉnh chuyện sai mình làm, bây giờ đột nhiên tới lấy lòng, chuyện này nhất định có mờ ám.
Hắn vốn định tìm cơ hội trả cho cô ta một cái tát kia, bây giờ ngược lại tốt rồi, chủ động đưa tới cửa.
Hắn suy nghĩ một chút, đơn giản nhắn một chữ, " Được. "
Diệp Ngọc nhận được tin nhắn, cho thấy Diệp Ly đã mắc câu, cô ta cười một tiếng với Dương Khải, gửi toàn bộ thời gian và địa điểm qua cho cậu.
Lục Nham liếc nhìn tin nhắn, ghi nhớ trong đầu, sau đó xóa toàn bộ tin nhắn.
Bên này Diệp Ngọc xoay người mở rượu, hai người bắt đầu chúc mừng, thảo luận sau khi chuyện đã thành công.
Dương Khải quơ quơ ly rượu trong tay, thở dài nói, " Đã lâu rồi anh chưa chơi bé trai xinh đẹp như vậy. "
" Hừ. . . " Diệp Ngọc cười lạnh một tiếng, ực một cái uống cạn ly rượu, " Thứ đàn ông như các người, chỉ thích loại tiểu tao hàng đó. "
" Chậc chậc chậc, em ghen hả? Đừng lo lắng, anh vẫn thích em nhất. " Dương Khải cười hì hì ném cho ta ánh mắt quyến rũ, khác xa với vẻ mặt âm nhu của hắn.
" Em không hiểu đâu, chính vì vẻ ngoài nhìn ngoan ngoãn, bên trong lại giỏi, chơi mới đã nha, anh sắp không đợi được rồi. "
Diệp Ngọc kinh thường bĩu môi, " Hừ, nhìn bộ dáng gấp gáp của anh kìa, đúng là chưa trải sự đời, ngày mai chờ nắm được trong tay không phải sẽ mặc anh nhào nhắn hay sao, chỉ cần nhớ là đừng chơi chết nó, thì anh muốn chơi tùy ý thế nào cũng được. "
" Ha ha ha. . . Đến lúc đó anh ghi hình tất cả lại, không sợ sau này nó không nghe lời. "
Dương Khải và Diệp Ngọc càng trò chuyện càng hưng phấn, cuối cùng lại lăn giường, giữa người trưởng thành, không nói đến tình yêu, chỉ nói đến tình dục, theo nhu cầu đôi bên mà thôi.
Sau khi tan học, Lục Nham đưa Diệp Ly về phòng nhà trước, " Bảo bối, em ra ngoài mua ít đồ, có hơi xa, có thể phải một lúc mới quay về, anh ở nhà chờ em, nếu có đói bụng, thì em có làm đồ ngọt để trong tủ lạnh đó. "
" Được. " Nghe đến đồ ngọt Diệp Ly lập tức liền vui vẻ, đây là món ăn cậu thích nhất, nhưng Lục Nham luôn không cho cậu ăn nhiều, thừa dịp hắn không ở đây mình có thể len lén ăn nhiều hơn rồi.
Toàn bộ tiểu tâm tư của cậu đều viết hết lên mặt, Lục Nham sao không nhìn ra được, nhéo mũi nhỏ của cậu một cái, " Không cho phép ăn nhiều, em làm bao nhiêu em biết, nếu em quay về phát hiện ít đi miếng nào, em liền trừng phạt anh. "
Lục Nham cúi đầu hôn khóe môi cậu một cái, tiếp tục nói, " Còn trừng phạt như thế nào, thì để em suy nghĩ một chút, tối qua tụi mình làm ba bốn lần, em vẫn chưa thấy đã, bằng không tối nay chúng ta làm thêm mấy lần nữa cũng được lắm, hơn nữa tư thế mỗi lần đều là cam tề, không bằng tối nay đổi kiểu khác, chúng ta có thể thử một chút. . .Ô "
Lục Nham còn muốn nói tiếp, bị Diệp Ly dùng tay bịt miệng, mắc cở đỏ mặt, " Em, em đừng nói, anh không ăn nhiều là được chứ gì. "
Diệp Ly vểnh môi, có chút mất hứng.
" Được rồi, em sẽ cố gắng về càng nhanh càng tốt, được không? "
" Ừ. "
Lục Nham tìm đến địa chỉ Diệp Ngọc gửi, chỗ này hắn từng đến một lần, điều kiện cũng không tệ lắm, giá tiền cũng rất cao, chỉ là hơi vắng vẻ.
Hắn cười lạnh một tiếng, Diệp Ngọc vì đối phó Diệp Ly mà chịu đầu tư đến vậy luôn, cũng đúng, không nỡ bỏ vốn ra sao bẫy được sói.
Lục Nham đi vào chung cư, vừa định đi đến phòng Diệp Ngọc nói, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có người đi ra, là một nam nhân có gương mặt như phụ nữ.
Lục Nham không nhận ra người ra này là ai, tuy nhiên nhìn dáng dấp hẳn chung phe với Diệp Ngọc, hắn bất động theo sau người nọ, theo đuôi hắn đi vào nhà vệ sinh.
Lục Nham và Dương Khải đứng trước bồn vệ sinh, Dương Khải nhìn hắn, thấy thiếu niên đang không để ý, lấy điện thoại bắt đầu gọi điện.
" Này, Hắc Tử, bên mày chuẩn bị thế nào, thuê phòng xong chưa? "
" Không thành vấn đề, một hồi tao dẫn người đến cho mày. "
" Vậy phải có nhiều người, nhiều người chơi mới thoải mái. "
" Mày yên tâm, tao tăng thêm thuốc ngủ trong ly nước của nó rồi, còn bỏ vào thức ăn nó thích nhất, vì lý do an toàn, tao còn bôi thuốc kích dục lên ly và chén của nó, tuyệt đối không có sơ hở. "
" Tối nay nhất định phải để cho các anh em chơi đã, Diệp Ngọc nói, chỉ cần đừng giết nó, tùy tiện tụi mình muốn chơi sao cũng được. "
" Tao đã nói với mày dáng dấp đồ chơi nhỏ đó quả thật không chê vào đâu được, tao chưa từng thấy ai đẹp như vậy. "
" Ừ ừ, được rồi, tao cúp trước. "
Lục Nham gắt gao cắn răng, ức chế muốn phun lửa giận ra ngoài, nắm chặt quả đấm, móng tây bấm chặt vào lòng bàn tay, hai tay run rẩy không khống chế được liền muốn đấm kẻ kia.
Tâm tình Dương Khải rõ ràng không tệ, giải quyết xong chuyện sinh lý, kéo quần lên, nhìn Lục Nham, huýt sáo một tiếng, chế nhạo nói, " Huynh đệ, không tệ nha. "
Lục Nham không để ý hắn, kéo quần xoay người rời đi, Dương Khải ở sau lưng lầm bầm, " Ê. . .Cái tên này bị làm sao vậy, sao không chú ý đến người ta, đồ điên. "
Hết chương 25.