Chớp mắt đã đến cuối tuần, Bạch Hành Chỉ không còn tới tìm hắn, Lục Nham ngược lại càng vui vẻ nhàn hạ, hắn tin tưởng Bạch Hành Chỉ lớn đến thế rồi, có thể tự xử lý chuyện của mình.
" Ngày mai không học, anh rảnh không? " Vào tiết học, Lục Nham nhẹ nhàng nhích tới, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Ly.
" Hả? Có a. . .Sao vậy. " suy nghĩ của Diệp Ly còn chưa rời khỏi bài giảng, mờ mịt quay đầu đáp.
Lục Nham bị cậu chọc cười, bàn tay dưới bàn không đứng đắn vuốt ve đùi Diệp Ly, cười nói, " Bảo bối. . .Đừng nhúc nhích, thầy nhìn kìa. "
Diệp Ly sợ hết hồn, nhanh chóng liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, đưa tay bắt lấy móng vuốt làm loạn của Lục Nham, tức giận trợn mắt nhìn hắn, không cần nói cũng biết, ý của Diệp Ly chính là, biết thầy nhìn, còn dám làm bậy.
Lục Nham lưu luyến thu lại móng vuốt, còn tiện tay sò mó tay Diệp Ly, nằm trên bàn cười đến cả người đều run rẩy, Diệp Ly cảm nhận được bàn di chuyển, bất đắc dĩ liếc hắn.
Vui quá hóa buồn đại khái chính là dùng để nói Lục Nham, hắn vốn là cái đinh trong mắt cô Trương, thế mà còn dám ở trước mắt cô khi dễ tâm can bảo bối của cô, còn cười ngông cuồng như vậy, cô Trương cảm thấy hắn thật rất giống một cái gai cứ lăn qua lộn lại trong mắt mình.
" Lục Nham, em đứng lên cho tôi! " Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, cô Trương dừng động tác, ném viên phấn trong tay về phía Lục Nham, một tiếng bạo phát.
Lục Nham khoát tay tiếp nhận ám khí, thở dài, biếng nhác đứng lên, trên mặt còn nở một nụ cười thật to, khiến cô Trương tức đến hai mắt phun lửa, hết lần này tới lần khác cô lại không có chứng cớ gì, chỉ nhìn thấy Lục Nham ngồi đó cười, nên khẳng định hắn đang làm phiền Diệp Ly học.
Lục Nham cười hì hì nhìn cô Trương, mặt ghi chữ em không có làm gì hết, vẻ mặt ta đây là vô tội nhất, nhìn thấy bộ dáng cô hận không thể cắn chết mình, trong lòng thấy buồn cười, Diệp Ly ngồi một bên xem kịch vui, mím môi nhịn cười, đối diện với ánh mắt oan ức của Lục Nham, cậu lập tức cúi đầu đọc sách, làm bộ như không nhìn thấy.
Bấy giờ cô Trương trên bục giảng, cắn chặt răng, học sinh bên dưới đều đang nhìn mình, cô cũng không thể giằng co kéo dài mãi, liền chỉ tay lên bài thơ cổ mình vừa viết trên bảng, " Em phiên dịch cho tôi biết bài thơ này mang ý nghĩa gì. "
Lục Nham nhìn câu thơ cô chỉ, nháy mắt liền vui vẻ, cười càng mừng hơn, cô Trương cũng nhìn theo bài thơ mình chỉ, lại là khúc《 phượng cầu hoàng 》của Tư Mã Tương Như, mặt càng thúi hơn.
Nhưng không chờ cô kịp nói, Lục Nham đã chậm rãi mở miệng, " Có một mỹ nhân nọ, thấy chi không quên. Một ngày không thấy, tương tư như điên. "
Hắn cúi đầu nhìn Diệp Ly, ánh mắt lưu luyến, ôn nhu vô tận, từng câu từng chữ đều dùng giọng điệu trầm thấp nhớ nhung để nói, giống như đang nói ra thâm tình của chính mình.
Một bài thơ rõ ràng đến thế, từng câu thơ đều nói lên tình yêu dù cố che dấu cũng không thể giấu được, vốn dĩ không cần phiên dịch gì cả, Diệp Ly cũng hiểu được thâm tình trong mắt hắn, khẽ cúi đầu chăm chú quan sát tài liệu, ra vẻ bản thân rất bình tĩnh, chỉ có lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi đã triệt để bán đứng tâm tình của cậu.
Nhiều người trong lớp nhìn bọn họ, đủ loại ánh mắt, Diệp Ly không thể nói rõ bản thân là đang căng thẳng nhiều hơn hay là vì lời bày tỏ của Lục Nham mà vui sướng nhiều hơn. Tóm lại, đầu óc cậu bây giờ rất rối bời, giống như có nút thắt, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.
Bạn học xung quanh hưng phấn kêu to, vỗ bàn rầm rầm, đơn thuần chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, thế mà lại có một số nữ sinh khoa trương hét ầm lên, mặt cười đầy damdang, tâm hồn hủ nữ hừng hực bừng cháy.
" Tất cả yên lặng cho tôi! " mặt cô Trương trên bục hết đen rồi trắng, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng, cắt ngang Lục Nham, thầm nghĩ, tố chất của học sinh ban tám quả thật quá kém, ngay trước mặt cô mà lại dám công khai trêu đùa Diệp Ly, gặp tình huống cô không biết, thì không biết hắn còn có thể khi dễ người ta đến mức nào nữa, cô Trương cảm thấy rất cần thiết phải bàn bạc lại với Diệp Ly, quan tâm tình huống trước mắt của cậu.
" Tốt lắm, bài thơ này đến đây chấm dứt, quá mức dễ hiểu rồi, thi đại học sẽ không ra loại độ khó như vậy, Lục Nham em phiên dịch. . . ." Cô còn chưa nói hết, chuông tan học đã vang lên.
Lục Nham nhìn cô, khoát tay, cười đầy hèn hạ, dùng giọng điệu kinh ngạc nói, " Cô, tan học rồi, chẳng lẽ cô muốn kéo dài thời gian sao? "
" A. . . " Giống như hưởng ứng với Lục Nham, lập tức khắp nơi trong lớp đều kêu rên, Lục Nham bĩu môi tỏ ý với cô, nè, tự cô nhìn đi, đây là ý kiến chung của mọi người a.
Cô trương nhíu mày, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên, há miệng, cuối cùng khó khăn phun ra hai chữ, " tan học ", nói xong cầm lấy giáo trình, đạp giày cao gót " lộc cộc " rời đi.
Đến khi người trong phòng học đều đi hết, Lục Nham ngồi lên bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Ly, quơ quơ tay trước mặt cậu, kéo sự chú ý của cậu về, " Tỉnh lại chưa bảo bối, nên về thôi. "
" Ừ. . . " Diệp Ly nhẹ đáp, vùi đầu thu dọn đồ đạc.
Lục Nham nhìn thấy trạng thái này không được thích hợp cho lắm, nâng cằm Diệp Ly lên, nhìn thấy sắc mặt hồng hồng của cậu, tròng mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng hắn, không tự chủ vuốt ve da thịt như ngọc, khi chạm vào lại có cảm giác lành lạnh, không giống như mắc cỡ, hắn đưa tay sờ trán cậu, cũng không phải bị sốt, không có bệnh a, vậy thì bị làm sao.
Lục Nham thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Diệp Ly, ý đồ nhìn xem cậu rốt cuộc bị gì, lo lắng bất an suy đoán tâm tư của cậu, đoán mò nói, " Bảo bối, anh đây là. . .Tức giận? "
Diệp Ly không nói gì, cũng không phản bác, coi như ngầm thừa nhận, Lục Nham 囧, vất vả lắm mình mới có được cơ hồi lãng mạn để bày tỏ, thế nào lại khiến người ta tức giận rồi. Nhưng chuyện này cũng không ánh hưởng đến thái độ thành khẩn nhận sai của hắn.
Lục Nham gần như ý thức được Diệp Ly tức giận chỉ trong tích tắc, lời xin lỗi liền thốt lên, dù sao bảo bối nhà hắn làm gì cũng đúng, chọc cậu tức giận là do hắn không tốt, nên phạt.
" Bảo bối, em sai rồi. . .Em vô cùng sai, anh có thể nói em biết mình sai ở đâu, lần sau em nhất định sẽ đổi được không? Anh muốn xử em tử hình cũng phải cho em một tội danh chứ. . . " Lục Nham vuốt ve má Diệp Ly, thâm âm ôn nhu đến chảy nước.
Diệp Ly cũng không tức giận đến mức đó, đang học đột nhiên nghe được hắn đọc thơ tình, vui mừng là chắc chắn có, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, có chút thẹn quá hóa giận, cậu chính là muốn nghe Lục Nham dỗ mình, cậu mới không thèm thừa nhận bản thân ngạo kiều đâu.
" Em. . .Mới vừa rồi. . .Nhiều người như vậy. . .Còn có cô. . . " Lát sau Diệp Ly chậm rãi nói, mặc dù nói lắp bắp, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Nham nghe hiểu ý cậu muốn nói.
Hắn hôn Diệp Ly, mỗi cái đều chỉ lướt qua, " Là em không tốt, bảo bối, lần sau sẽ không, được không? " Sau này em sẽ không để lộ quan hệ của tụi mình trước mặt nhiều người như vậy nữa, anh yên tâm nhé? Đừng sợ. . . "
" Không phải không cho em nói. . . " Diệp Ly nghe Lục Nham nói vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, trừ Diệp ba ba ra cậu thật sự không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, chỉ là trời sinh cậu da mặt mỏng, dễ xấu hổ thôi, " Em. . .Em đừng nói trước mặt giáo viên, cô nhất định sẽ nói cho ba anh biết, ba anh. . .Ông ấy không thể chấp nhận anh qua lại với một nam sinh. "
Diệp Ly trước thế tấn công ôn nhu của Lục Nham, nói ra chuyện mình lo sợ nhất, chính là sợ Diệp ba ba phản đối, cuộc nói chuyện đêm hôm đó cứ như cái gai ghim thật sâu vào lòng Diệp Ly, tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng lại mơ hồ đau, Diệp ba ba ứng kịch liệt như vậy khiến cho cậu càng không dám nói ra chuyện mình thích đàn ông.
Lục Nham biết mình có nói ra nhiều lời thề hơn nữa cũng không thể khiến cho Diệp Ly hoàn toàn yên lòng, trước mắt hắn có thể làm, chính là đem toàn bộ những thứ tốt nhất của mình cho cậu, tuy không nhiều, chỉ có tấm chân tình này, Lục Nham ôm Diệp Ly vào lòng, sờ phần gáy mềm mại của cậu, dẫn dắt từng bước.
" Cục cưng, anh yên tâm, em sẽ nghĩ biện pháp để ba anh tiếp nhận chúng ta, tin tưởng em được không? "
" Ừ. . . " Diệp Ly hơi híp mắt, tựa vào lòng Lục Nham, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, bất an dần dần tan đi, người này luôn dùng những phương thức cậu không thể tưởng nổi để che chở cậu, khiến cậu ngạc nhiên mà vui mừng.
" Không tức giận nữa? " Khi Diệp Ly đang hơi buồn ngủ chìm trong ôn nhu của hắn, chợt nghe tiếng cười trầm thấp của Lục Nham.
" Không hề tức giận. . . " Diệp Ly đánh bay cái tay ác độc đang vò tóc mình, thở phì phò trợn mắt nhìn hắn, người này quả nhiên không thể đứng đắn quá ba giây.
" Được được được, không tức giận, vậy em hỏi anh trước, ngày mai anh có rảnh tới nhà giúp em học bổ túc không? " tóc Diệp Ly bị hắn chà đạp rối cả lên, gò má ửng đỏ, mắt nâu ươn ướt, ánh mắt lay chuyển, mềm nhũn nhìn hắn, thật sự là cám đỗ muốn chết, Lục Nham hô hấp rối loạn, chợt cúi đầu hôn môi Diệp Ly.
" Ô. . . " Diệp Ly bị hắn ghì chặt, không thể động đậy, không khí đều bị Lục Nham cướp đi, khó chịu đến khóe mắt cũng ngấn lệ, một nụ hôn rơi xuống, cậu cảm thấy nửa cái mạng cũng sắp đi toi.
" Em còn muốn nói chuyện với anh nữa không! " Diệp Ly nói chuyện còn mang theo thở dốc, giống như cá mắc cạn, thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn Lục Nham.
Thật sự là dáng vẻ yếu đuối của cậu không hề có chút lực uy hiếp nào, mặt đầy phong tình cùng khóe mắt rưng rưng lại quá mức mê người, Lục Nham gần như lập tức cứng lên, âm thanh phát ra có hơi khàn khàn, " Muốn. . .Em muốn anh, bảo bối. . . "
Diệp Ly nhìn ánh mắt chòng chòng của hắn dành cho mình, giống như nhìn thấy con mồi trong lòng, ánh mắt bị lửa dục nhuộm đỏ, tựa như một giây tiếp theo có thể hóa thành chó sói, ăn sạch người ta, thân thể Diệp Ly không tự chủ được run rẩy, mông nhích về sau một chút, lại bị Lục Nham kéo trở lại.
" Không. . .Không được, chỗ này là lớp học. . .Sẽ có người tới. " Thấy hắn không có ý định bỏ qua cho mình, Diệp Ly có chút hoảng, nhìn xung quanh, định tìm lý do cự tuyệt hắn.
" Sẽ không. . . " Lục Nham nhảy từ trên bàn xuống, hai tay chống hai bên Diệp Ly, giam người ngồi trong lòng mình, sắc khí tràn đầy liếm mặt Diệp Ly, " Bảo bối, em nhớ anh từng nói, lúc không có người có thể làm một số chuyện chỉ khi không có ai mới có thể làm a. . . "
Diệp Ly mặt đầy hắc tuyến, những lời này người này còn muốn nhớ tới khi nào a, có trời đất chứng giám, ban đầu cậu bất đắc dĩ mới nói ra những lời như vậy hoàn toàn là vì phòng ngừa Lục Nham có thể thú tính bộc phát ở bất kì đâu, sao giờ lại thành lý do để hắn đùa giỡn lưu manh mình rồi?
Diệp Ly nhìn Lục Nham cách mình càng gần, lập tức muốn hôn mình tiếp, cậu sợ nửa cái mạng cũng phải bỏ lại tại đây, hoảng hốt cầm quyển sách, cũng không biết là sách gì liền đập thẳng lên mặt Lục Nham, thừa dịp hắn ngây ngẩn, liền chui khỏi ngực hắn, ôm balo chạy ra ngoài.
" Bổ túc. . .Ngày mai anh rảnh, có thể giúp em bổ túc. " Diệp Ly vừa chạy vừa nói, còn có chút vui vẻ, Lục Nham nghĩ thông suốt chịu khó học tập, còn muốn cậu hỗ trợ hắn học bổ túc, đây là chuyện tốt a. . .Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ừ, không khí hôm nay quả không tệ. Dĩ nhiên chỉ là bổ túc đơn thuần, hay dê vào miệng cọp gì đó, chuyện này nói sau, Diệp Ly nhất thời không nghĩ tới.
Lục Nham bị cậu đập một cái, còn để cho người chạy trốn, nhìn bóng lưng vui vẻ của Diệp Ly, Lục Nham dở khóc dở cười cầm quyển《 Đề mẫu thi đại học 》mà Diệp Ly xem như vũ khí, cam chịu đến nhà vệ sinh giải quyết sinh lý của mình, Lục Nham tưởng tượng đến gương mặt Diệp Ly, thứ trong tay đạt đến cao trào, trong đầu chỉ có suy nghĩ, cuộc sống tình dục không hài hoà sẽ thật sự ép người phát điên.
Xong chuyện, Lục Nham móc điện thoại ra, mở browser (*), nhập mấy chữ, " Vì sao bạn trai hay lãnh cảm, nên làm sao đây? "
(*): Này như kiểu như google, safari vậy đó mọi người, là một trang tìm kiếm, còn ở Trung thì chắc là dùng baidu
Một lát đã xuất hiện không ít cư dân mạng trả lời:
Dân mạng A: " Tư thế không thích hợp. "
Lục Nham suy nghĩ một chút, quả thật mỗi lần đều cam tề, thử các tư thế mới, là một ý tốt, nếu không để cho bảo bối tự mình động? Lục Nham mặt đầy dâm ý tưởng tượng đến Diệp Ly, kích thích kích thích, bất quá hiển nhiên không thiết thực.
Dân mạng B: " Bỏ thuốc cậu ta, đảm bảo cậu ta sẽ một đêm làm bảy lần. "
Lục Nham sờ cằm, nhớ tới lần đầu gặp Diệp Ly, bảo bối khi bị bỏ thuốc quả thật có một loại phong tình khác a, nhưng mà cách một đêm bảy lần còn rất xa, hơn nữa thứ thuốc kia dùng nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, vẫn là thôi đi.
Dân mạng C: " Ăn đổ bồ, nhung hưu, dùng hết mọi thủ đoạn dụ hắn ăn, không tin hắn không được. "
Mắt Lục Nham sáng rực lên, phương pháp này không tệ, đáng tiếc hắn không biết làm cơm, nhưng không quan trọng, có thể học, trở về sẽ nấu món đó, nghĩ tới cảnh Diệp Ly ăn xong liền cô đơn khó nhịn cọ tới cọ lui trên người mình, dáng vẻ chủ động cầu hoan, Lục Nham híp mắt, giống như chú báo ưu nhã, liếm liếm môi, lẩm bẩm nói, " Thật sự rất mong đợi a. . . "
Lục Nham nhìn từng câu trả lời bên dưới, suy tính độ khả thi của từng cái, đột nhiên thấy xuất hiện một vấn đề có liên quan, những người khác cùng nói " Bạn trai trên giường không nghe lời thì phải làm sao? "
Lục Nham kinh ngạc, thì ra không chỉ có mỗi hắn phải khổ não như vậy, hắn hứng thú bừng bừng ấn vào, liếc mắt liền thấy được cậu trả lời được khen nhiều nhất, người dùng tên là thỏ muốn ăn cỏ trả lời: " Hơn phân nửa là do nuông chiều, một ngày làm hắn mấy lần hắn liền ngoan ngoãn. "
Lục Nham hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, hóa ra là vậy a. . .
Hết chương 18.