Hôm nay như thường lệ Lục Nham đưa Diệp Ly về nhà, Diệp Ly bước đi tung tăng trước mặt hắn, giống như thỏ con, Lục Nham xách balo cho cậu, chậm rãi đi theo phía sau, ánh mắt cưng chìu.

" Cục cưng, anh chậm một chút. " Lục Nham nắm tay Diệp Ly, sợ cậu té, tiểu lơ mơ này hoàn toàn có thể tự khiến bản thân té đến trật chân.

Diệp Ly yên tâm giao bản thân cho Lục Nham, xoay người đi lùi về sau, cười hì hì nhìn Lục Nham, mới nãy nhảy nhót có hơi mệt, nói chuyện còn kèm theo tiếng thở gấp.

" Bạn Lục, hôm nay em tìm thầy Nhạc làm gì vậy a? Không phải làm gì chuyện xấu rồi bị bắt đó chứ. . . "

Bạn Lục? Lục Nham nhíu mày, cách gọi này ngược lại khá tình thú, vừa nghĩ tới Diệp Ly ở trên giường một bên vừa xin tha vừa gọi bạn Lục, một bên bị hắn khi dễ đến khóc, bộ dáng khóe mắt phiếm hồng, Lục Nham trong nháy mắt liền có chút tâm ý viễn mãn.

Đầu óc Lục Nham bắt đầu nảy ra một số ý tưởng không hợp thời, lượn quanh hứng thú nhìn Diệp Ly, ánh mắt từ từ trở nên thâm sâu, tầm mắt như tia X quét tới quét lui trên người Diệp Ly.

" Sao em lại nhìn anh như vậy. . . " Diệp Ly bị Lục Nham nhìn đến tim đập rộn lên, tay bị hắn nắm nên không thể chạy.

" Đang nghĩ tới số hoạt động mà cả người đều khỏe. " Lục Nham cười đến xuân ý dồi dào, như con mèo đang trong kỳ phát tình.

" Di " Diệp Ly mặt đầy nghi ngờ.

" Em cũng đâu làm chuyện xấu gì đâu, rõ ràng anh mới là một tiểu xấu xa từ đầu đến chân. " Lục Nham nắm tay Diệp Ly, đặt lên môi mình, thả một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, hài lòng nhìn thấy Diệp Ly mắc cở đỏ bừng cả tai.

" Anh xấu xa chỗ nào? " Diệp Ly không phục, dừng lại, vùng khỏi tay Lục Nham, hai tay chống nạnh, tức giận trợn mắt nhìn Lục Nham, trông như chú cá nóc sắp bùng nổ.

" Anh phạm phải tội lớn. "

" Hừ, vậy em thử nói xem anh phạm vào tội lớn gì a. "

" Tôi trộm cắp. "

" Em nói bậy, anh mới không phải ăn trộn, anh không có trộm đồ. "

" Anh chính là một tên trộm, trộm mất trái tim em. " Lục Nham ôn nhu nhìn cậu, trong mắt là vô vàng thâm tình, khóe mắt chân mày đều là cưng chìu.

" A. . . " Diệp Lỵ bị Lục Nham làm cho mắc cở không chịu được, nhào vào lòng hắn, thẹn quá hóa giận cào hắn mấy cái, ngẩng đầu cắn cằm hắn một cái, đáng yêu đến mức tâm của Lục Nham cũng phải run rẩy.

" Cục cưng, anh có nhận tội hay không. " Lục Nham hôn chóp mũi cậu, giơ tay vuốt lông xù của cậu.

Diệp Ly không nói gì, cực kỳ xấu hổ, chỉ biết dùng sức cọ tới cọ lui trên người hắn.

" Ha ha ha. . .Anh có quyền giữ im lặng, nhưng em vẫn phải đưa ra hình phạt cho anh. " Lục Nham ôm Diệp Ly, nghiêm túc nói vớ va vớ vẩn.

" Vậy xin hỏi thẩm phán Lục, nếu như anh thành thật nhận tội, liệu có thể xử phạt nhẹ được không " Diệp Ly từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, con ngươi long lanh chớp chớp nhìn Lục Nham, mềm mỏng mở miệng phối hợp diễn với hắn.

" Cái này hả. . .Ừ. . . " Lục Nham sờ sờ cằm, làm ra vẻ rất suy tư, " Nếu anh hối lộ em, cũng không phải là không được. "

Diệp Ly cười vô cùng vui vẻ, hôn " chụt chụt " lên mặt Lục Nham, còn cố ý làm cho tiếng vang thật lớn, Lục Nham bất đắc dĩ nhìn cậu.

" Thu hối lộ của anh, vậy em phải phụ trách anh nha, thẩm phán Lục. "

" Được rồi, nhìn biểu hiện khá tốt của anh, vậy thì xử anh. . . Ừ. . . " Lục Nham cố ý nói chuyện mập mờ với Diệp Ly, nhìn cậu mong chờ nhìn mình, rất có cảm giác thành tựu.

" Nói mau, nói mau. . . "

" Tù chung thân, xử anh vĩnh viên ở bên cạnh em, dù thế nào cũng không cho đi, chỉ có thể ở bên em. "

" Hì hì. . .Nhưng em không giam được anh a, anh có thể vượt ngục. "

Hai tay Lục Nham ôm eo Diệp Ly, cánh tay siết chặt, cúi người thổi hơi bên tai cậu, chậm rãi nói

" Không giam được anh sao. . .Còn có bảo bối, từ ngày đầu tiên em đã nói với anh, đừng nghĩ rời khỏi em, nếu không em sẽ chặt chân anh. "

" Em. . .Em thật đáng sợ. . . " Diệp Ly theo bản năng sờ chân mình, ừm. . .Vẫn còn, sau đó hung hăn cắn lên xương quai xanh mở rộng của Lục Nham, biểu thị cậu rất tức giận, bất quá hành động này không hề có sức uy hiếp với Lục Nham, cùng lắm chỉ như tiểu động vật mới dứt sữa mài răng mài thôi.

" A. . . " Lục Nham phối hợp kêu đau một tiếng, đúng như dự đoán Diệp Ly liền hài lòng buông ra.

" Em sai rồi bảo bối, giỡn thôi, đừng nóng giận. " Đến mức có phải là trò đùa hay không, cũng chỉ có trong lòng Lục Nham hiểu rõ, một khắc kia hắn thật sự muốn chặt đứt chân Diệp Ly, vĩnh viễn giam cầm cậu bên cạnh mình.

" Em còn chưa nói cho anh biết, em tìm thầy Nhạc để làm gì? " Lục Nham buông Diệp Ly, nắm bàn tay mềm mại của cậu, sóng đôi đi về trước.

Tạm thời Lục Nham chưa muốn nói cho Diệp Ly biết việc hắn xin chuyển lớp, hắn muốn đến khi đó tặng cho cậu kinh hỉ, Lục Nham suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra ý nghĩ gian ác.

" Em phải chuyển trường. " Lục Nham trong nháy mắt thu lại nụ cười, biểu tình nhìn rất trầm trọng.

" Hả? " Diệp Ly trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, tràn đầy nghi ngờ.

" Tại sao. . .Đột nhiên muốn chuyển trường? " Diệp Ly cúi đầu, buồn rầu mở miệng, cậu không biết bản thân bị gì, chính là tự nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, mới vừa rồi vui vẻ giờ cũng chẳng còn.

" Ba tìm cho em một trường tốt hơn, nói là để thuận lợi cho việc học lên sau này. " Lục Nham cố gắng cắn môi để không cười, tưởng tượng Diệp Ly yếu ớt ôm hắn, xin hắn đừng đi, tốt nhất còn có thể nhân cơ hội lừa lấy chút phúc lợi, hối lộ gì đó, trong lòng Lục Nham mừng như điên, vẻ ngoài lại tỉnh bơ, hắn cảm thấy bản thân có thể giành được giải Oscar luôn rồi.

" À. . .Vậy tốt lắm a. . . " giọng Diệp Ly đắng chát, nói xong câu này, cậu cũng không mở miệng nữa, đầu rũ thấp, không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Cậu cảm thấy bản thân thật sự rất ngốc, người ta muốn chuyển trường, mình lại nghĩ muốn giúp hắn học bổ túc, cùng hắn thi chung trường đại học, đúng là tự mình đa tình.

Người bên cạnh yên lặng, không phản ứng, không đi theo vở kịch hắn định sẵn, điều này không nên a, Lục Nham nhìn Diệp Ly, cậu vẫn luôn cúi đầu, không nhìn ra có gì khác thường.

Hư, sẽ không phải là. . .Trong đầu Lục Nham đột nhiên nảy ra một số suy đoán không lành.

Hắn kéo Diệp Ly lại, ôm vào lòng, nâng cằm cậu lên, đúng như dự đoán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi đầy, cậu gắt gao cắn môi, đè ép tiếng nấc nghẹn ngào vào trong.

Xong đời, đùa quá tay, chọc cho cậu khóc rồi, nháy mắt Lục Nham liền hoảng sợ.

" Đừng khóc a, bảo bối, em sai rồi, em sai rồi. . . " Lục Nham dùng ngón tay cạy hàm răng cắn chặt của Diệp Ly ra, tránh cho cậu tự làm mình bị thương, động tác ôn nhu hôn lên nước mắt cậu, hai tay không ngừng vuốt ve sau lưng Diệp Ly.

" Ô ô. . .Ô. . . " Không có cản trở, tiếng nghẹn ngào đứt quảng truyền ra, Diệp Ly khóc đến sắp ngất đi, Lục Nham trong lòng tự trách, hận không thể tát mình hai bạt tay, sao cái miệng cứ tiện như vậy.

Diệp Ly nghe Lục Nham không ngừng ở bên tai cậu nói " em sai rồi ", hai tay ôm cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn khóc, bộc phát ủy khuất trong lòng.

" Em gạt anh, ô ô. . .Có phải em không cần anh nữa, em nói không giữ lời, vốn dĩ em không thích anh, em cũng như mẹ muốn rời khỏi anh. .  .Ô. .  .Ơ. . . " Diệp Ly khóc đến nấc cụt.

" Em muốn em muốn, trừ anh ra, ai em cũng không muốn, em chọc anh thôi bảo bối, em không chuyển trường, không chuyển trường, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh, có được không. . . "

Diệp Ly khóc đến không thể kìm chế, nào có nghe được hắn đang nói gì, Lục Nham coi như biết được cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, thật sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa.

" Bảo bối, em sai thật rồi, đừng khóc, anh thật sự muốn buộc lòng em, cho em đau lòng chết hay sao. . . " Lục Nham nghe Diệp Ly nhắc đến mẹ, càng thêm đau lòng tự trách, hắn ôm Diệp Ly, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu.

Hôn môi, không phải ứng, hôn mũi, vẫn không phản ứng, lại hôn mắt, ừ. . .Có thể coi như có phản ứng, dù sao mắt cũng chớp một cái.

" Em sai thật rồi, bảo bối, em đùa thôi. " Nhìn Diệp Ly thương tâm như vậy, Lục Nham bắt lấy thời cơ cậu hít thở, vội vàng thừa dịp, thái độ thành khẩn nhận sai, thậm chí hắn còn muốn quỳ xuống xin lỗi Diệp Ly.

" Vậy em. . .Không. . .Chuyển trường. . . Sao? " Diệp Ly hít hít mũi, tựa vào vai Lục Nham thút thít hỏi, Lục Nham cũng có thể cảm giác được chỗ Diệp Ly dựa vào, đều bị nước mắt của cậu thấm ướt, nóng đến đau lòng.

" Không chuyển, không chuyển, đánh chết cũng không, bảo bối, bớt giận, nếu không anh cắn em một cái? "

" Hừ. . . " Diệp Ly nghiêng đầu, nhìn thấy dấu răng mình lưu lại khi nãy trên xương quai xanh của hắn, không nhẫn tâm xuống tay nữa, tiến tới chỗ dấu răng khẽ liếm một chút.

Xúc cảm ẩm ướt, mềm mại ấm áp, kích thích Lục Nham đỏ mắt. Muốn chết, trong đầu Lục Nham nghĩ, bảo bối, anh con mẹ nó thà trực tiếp cắn em một cái, cho đã.

Cánh tay mềm mại của Diệp Ly ôm cổ Lục Nham, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Lục Nham khẽ thờ dài một hơi, trực tiếp ông ngang Diệp Ly, Diệp Ly khóc xong có chút mệt mỏi, tựa vào trong ngực hắn bắt đầu mơ màng buồn ngủ, cũng quên mất vấn đề ban đầu mình muốn hỏi Lục Nham.

Lục Nham cũng không nghĩ tới Diệp Ly lại nặng lòng với hắn như vậy, Diệp Ly đơn thuần như một tờ giấy trắng, khi đã nhận định một người, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi người đó, mình thật may mắn biết bao mới có thể được cậu thật lòng đối đãi.

Lục Nham cảm thấy, sau này phải tốt với Diệp Ly hơn nữa, muốn cậu yêu hắn nhiều hơn một chút.

" Bảo bối, em yêu anh. . . " Lục Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của Diệp Ly, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Đêm hôm đó, Diệp Ly làm sao về đến nhà, cậu cũng không nhớ, Lục Nham ôm cậu đến dưới nhà, mới gọi cậu thức dậy, Diệp Ly cả người mơ mơ màng màng đi vào, còn bị Lục Nham kéo lại, hôn sâu một hồi, vốn đầu óc đã không tỉnh táo nay còn hoảng loạn hơn.

Diệp Ly lắc đầu, định đem ý nghĩ rối ren trong đầu đẩy ra, bất quá hiệu quả là đầu óc cũng chả rõ ràng được bao nhiêu.

" A! " Diệp Ly vừa vào lớp đã nhìn thấy Lục Nham ngồi ở bàn của mình, tay chống đầu, nhàm chán đảo mắt nhìn bài tập của cậu.

Diệp Ly kinh ngạc trợn to mắt, nhìn Lục Nham, nói chuyện cũng lắp bắp, " Em. . .Em làm gì. . .Ở chỗ này? "

" Cửa mở , em liền đi vào a. . . " Lục Nhìn hơi bị bộ dáng giật mình của Diệp Ly chọc cười, vô cùng muốn hôn hôn cậu, bất quá vì ngại trong lớp nhiều người nhìn thấy, hắn cái gì cũng không làm được, chỉ đưa tay sờ đầu cậu, động tác này dẫn tới không ít ánh mắt của các bạn học khác phóng tới.

Diệp Ly bị nhiều người như vậy nhìn, thẹn thùng, vội vàng lấy tay Lục Nham xuống.

" Sao em chạy vào lớp anh được, sắp vào tiết, em mau trở về đi. " Diệp Ly khẩn trương hề hề nhỏ giọng nói với Lục Nham, đưa tay đẩy hắn một cái, kết quả Lục Nham vững như núi Thái Sơn, sừng sững bất động.

Lục Nham nhìn dáng vẻ căng thẳng của Diệp Ly, không vội mở miệng, " Cục cưng, chuyện hôm bữa, không giận chứ? "

" Hả? "

" Khụ. . .Chính là chuyện em nói muốn chuyển trường, làm anh khóc đó. " Lục Nham ho khan một tiếng, lúng túng sờ mũi.

" Không có! Anh mới không có khóc, là gió lớn quá, cát bay vào mắt. " Diệp Ly nghe thấy hắn nhắc tới chuyện hôm đó, cảm thấy việc mình khóc đặc biệt mất mặt, nói cái gì cũng không chịu thừa nhận.

" Được được được. . .Không khóc, không khóc, vậy anh không tức giận đúng không, bảo bối. . . "  Lục Nham cố ý kéo dài giọng, nghe rất dụ người, hắn biết Diệp Ly không chống cự lại được loại giọng điệu này của hắn.

Đúng như dự đoán, Diệp Ly nghe thấy lỗ tai nóng lên, cảm giác chân cũng mềm nhũn.

" Ừ. . . " Diệp Ly vừa muốn nói gì đó, liền nghe thấy chuông vào học vang lên, cậu vội vàng đẩy Lục Nham, " Em mau về, đi học, giáo viên sắp tới. . . "

Lục Nham còn chưa động, lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, " Không tức giận? "

" Không giận, không giận, em đi mau a. . . " Diệp Ly hơi hoảng, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của cô Trương.

" Tha thứ cho em? "

" Tha thứ, tha thứ. . . " Bây giờ vô luận Lục Nham nói gì, Diệp Ly cũng gấp rút đáp ứng.

" Được. " cuối cùng Lục Nham cũng hài lòng, đứng lên trả chỗ cho Diệp Ly.

Diệp Ly đặt mông ngồi xuống, cảm giác được nhiệt độ của Lục Nham lưu lại, nhưng mà chờ cậu đem tài liệu ra chuẩn bị học, phát hiện Lục Nham vẫn chưa đi, mà lại vòng qua bên cạnh cậu, ngồi xuống.

Diệp Ly nhìn hắn, trợn to mắt, Lục Nham hơi nghiên đầu nhìn về phía Diệp Ly, nhìn vẻ mặt cậu thay đổi, khóe miệng Lục Nham ngày càng rõ ràng.

" Em. . . "

" Bắt đầu vào học. . . " Diệp Ly mới vừa nói ra một chữ, liền bị cô Trương vào tới cắt đứt, cậu chỉ đành phải nuốt xuống nghi ngờ trong lòng.

" Trước khi học cô muốn thông báo với các em một chuyện, lớp chúng ta có một bạn mới, Lục Nham, từ lớp tám chuyển tới. " cuối cùng, cô Trương còn tận lực nhấn mạnh một câu,

" Đoán chừng các em đều biết, sau này nếu có vấn đề gì có thể phản ánh với cô. " Thật ra chính là đang ám chỉ mọi người, nếu như Lục Nham làm chuyện gì vi phạm kỷ luật, bất cứ khi nào cũng có thể tố giác với cô.

Các bạn học bên dưới bắt đầu bàn luận sôi nổi, bầu không khí lớp học bỗng nhiên sôi động lên. Ánh mắt những thầy cô nhìn con cưng của mình so với nhìn côn đồ Lục Nham là hoàn toàn khác biệt.

" Được rồi được rồi, có chuyện gì đợi tan học rồi nói tiếp. . . " cô Trương vỗ bàn một cái, lại hỏi Lục Nham, " Lục Nham, tự em chọn một chỗ trống ngồi đi. "

" Em cảm thấy ở chỗ này được rồi. " Lục Nham duỗi người, khiêu khích nhìn cô Trương, tôi muốn ngồi cùng học sinh hạng nhất, cô có thể làm gì tôi?

Rất rõ ràng cô không thể làm gì hắn, cô Trương thở dài, muốn nói lại thôi, nhìn Diệp Ly.

" Diệp Ly, em có ý kiến gì không? Nếu em không muốn cứ nói ra, cô sẽ xếp chỗ khác cho em ấy. " Cô Trương mong đợi nhìn Diệp Ly, hy vọng cậu có thể mở miệng cự tuyệt, như vậy cô liền có lý do đổi Lục Nham đi.

" A. . .Không. . .Em không có ý kiến. " Diệp Ly dịu dàng mở miệng, cậu vẫn còn vì chuyện Lục Nham học chung lớp với mình mà khiếp sợ, vấn chưa có hoàn hồn lại đâu.

" Vậy cứ thế đi, vào học. . . "

Cô Trương không nhìn hắn, Lục Nham cũng nhìn ra, dẫu sao biểu hiện của người ta đã rõ ràng như vậy, ngay cả một câu tự giới thiệu cũng không cho hắn nói, bất quá hắn cũng chả thèm để ý, dù sao ở trường Phong Bình cũng không phải ngày đầu hắn bị đối xử như vậy, không quan tâm người khác thấy hắn thế nào, chỉ cần bảo bối nhà hắn thấy tốt là được.

Chỉ như vậy, Diệp Ly chính thức ngồi chung bàn với Lục Nham, mặc dù người trong cuộc vẫn còn mê mang chưa hiểu gì.

Hết chương 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play