- Oaaaaaa !!! Không chịu ! Không chịu!tiểu Doan con sao không nói cho ta sớm hơn chứ!! Huhuhu... không cho bảo bối đi đâu, qua đó lỡ thằng nào léng phéng tán tỉnh thì sao!? Ở đây học đi mà!
Y khóc tùm lum ở sân bay về đêm,làm mọi người chú ý.
- Baba à (cười khổ) 5 năm nữa là con về. Con được đi du học, đáng lẽ người phải vui cho con chứ? người cũng là giáo viên mà...
- Không cho âu !! (nước mắt lưng tròng) lỡ con bị bắt nạt thì sao? Baba bảo vệ con sao được?
-(/^\) Người vẫn nghĩ con hiền trong khi người đã ngồi ghế phòng đạo đức vì tội đánh nhau của con bao lần sao? Thôi, cũng đã tới giờ rồi. Con đi nhé, baba nhớ chăm sóc mình tốt a. Đường Bạch Hy, nhờ anh.
Hắn nhún vai, bắt tay cô y như hai thằng đàn ông cương nghị :
- Cứ an tâm học hành. Hẹn gặp.
Cô khoác ba lô, kéo vali đi tới cổng soát vé, không ngoái lại nhìn.
Baba cùng "osin" mới thuê đứng tiễn cho tới khi máy bay đã khuất khỏi tầm mắt. Y vẫn lệ tuôn thành dòng, đứng ở góc khuất sụt sịt hồi lâu.
-Thầy Trần...
- Sịt.... (nấc)... tôi đúng là baba tồi... con mình đi du học lúc nào cũng không hay biết. Tôi muốn con bé trưởng thành hơn nhưng.... nhưng mà ... tôi chỉ sợ con bé hông quay về nữa ... huhu...
- Bậy. Thầy à, tiểu Doan một tay thầy nuôi lớn, đã đến lúc em ấy phải cất cánh bay rồi, không thể ru rú mãi ở một nơi. Yên tâm, 5 năm.
- Tôi sẽ chờ ! (lau nước mắt) tôi sẽ chờ, xin lỗi vì đã để em thấy được mặt xấu này.
- Không... không a, thầy rất dễ thương. Đừng quệt vào tay áo, để em lau cho thầy.
Hắn rút khăn từ trong túi cặp
- Hỷ mũi a~
- Xì!!!!
......
Bạch Hy lái xe chở thầy Trần trở về nhà, trời lúc này cũng đã tờ mờ sáng. Y đã ngủ trên ghế xe đến quên trời đất từ lúc nào.
/dừng xe/
- Hắn lay nhẹ y.
- Thầy ơi? Tới nhà rồi. Cố thức dậy rồi vào nhà ngủ tiếp.
Trả lời hắn là tiếng thở đều đều và một cái quẫy mình. Bạch Hy mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt đang giấc nồng ửng đỏ vì khóc. Hắn không khỏi nuốt nước bọt,đưa tay kéo má y một cái rồi nhẹ nhàng đưa y ra, bế vào bên trong.
To be continued...