* Tối hôm đó *
Hắn và y đang dọn đồ ra để cất vào tủ. Y thì ngồi trên giường gấp đồ, hắn ngồi dựa ở thành giường lôi đồ ra.
- Ý ? Em yêu, cái gì đây ?
- Hửm ?
Y nhìn hắn đang giơ lên một bộ đồ sơ sinh màu hồng và có họa tiết hoa đào có vẻ được giữ cẩn thận, rất mới và thơm.
- Cái này..
- À , cái này là của bảo bối Doan Doan. Lúc nghe tin con bé ra đời tôi chạy từ trường về , gấp quá chỉ kịp mua lấy cái này cho nó thôi rồi chạy tới bệnh viện luôn.
- Trông nó còn rất vừa mắt a...
- Thì tôi giữ gìn nó mà. Tiểu Doan sinh vào lúc cuối đông đầu xuân nên mua cái này cho nó có tí năm mới đó.
- Ồ...
Hắn tiếp tục lục vali
- Còn nhiều nữa này, tiểu Doan hồi nhỏ mặc mấy cái váy này sao ?
- Ưm, con bé rất thích làm công chúa. Nhưng giờ khác rồi.
- ... đồ tuy mua lâu rồi nhưng được giữ rất mới a. Nếu được hay là tặng cho con của Mặc Hương thừa kế nhể ?
Vèo !
Đống quần áo trẻ con trước mắt và cả trên tay hắn biến mất, bóng dáng vợ yêu cũng không còn.
-.... nhanh thật...
*y chạy tới phòng Mặc Hương, đập cửa*
- Hương Hương Hương Hương !
-( vội mở ) dạ ? Có gì sao ạ ?
- Tôi vào a ?
- À vâng ạ. Mời vào
Anh né sang một bên.
Y lõn tõn bước vào, tay thả đống đồ trẻ con xuống giường Mặc Hương.
- Này ! Đống đồ này tôi cho đứa bé a.
-Ồ... nhìn đẹp ghê a... dễ thương quá!
Mặc Hương đi tới, cầm lấy một bộ đồ sơ sinh giơ lên ngắm.
- Đây là đồ của bảo bối nhà tôi ngày trước, tuy chỉ là đồ cũ nhưng mong anh đừng chê a.
- Tôi phải cảm ơn anh rất nhiều.
- Hehe..đừng khách khí. Anh nghỉ ngơi cho tốt a, kinh nghiệm nuôi con cứ an tâm là tôi sẽ truyền hết!
- Vậy quá tốt rồi ạ..
- Mặc Hương này... nếu anh tìm được cha đứa nhỏ, anh sẽ làm gì ? Tôi chỉ giả sử thôi.
Trùng hợp thay, lúc này Đường ông chủ ghé qua, tay cầm cốc sữa nhưng sau nghe thấy tiếng bèn đứng ngoài áp tai nghe.
- Nếu tìm được cha đứa nhỏ, có lẽ tôi sẽ không làm gì hắn.
- Anh sẽ tha lỗi sao?
- Vâng, tôi sẽ làm thế. Để khi con tôi biết mọi chuyện, nó sẽ không có tính hận thù đay nghiến cha .
To be continued...