Nam sinh máu mũi chảy rầm rầm, có người còn ngất xỉu. Con gái trong trường dù ko muốn thừa nhận nhưng thật sự nó rất đẹp ( đương nhiên)
- Ngừng cười đi bà. Bọn con trai sắp vô viện hết rồi đấy!_ Key trêu, chỉ chỉ vô bọn con trai đang xịt máu mũi. Nó lập tức ngừng cười và nhìn đám nam sinh một ánh mắt lạnh lùng cứ như vừa nãy ko phải nó vậy. Nó quay lại nói với nhóc Lâm và bọn hắn:
- Nhóc Lâm, về học đi! Chúng ta vào lớp thôi!
Nói xong nó xoay người đi luôn. Bọn hắn bước theo sau. Nhóc Lâm cũng trở về trường.
Ra về.
Bây giờ các thiên thần ko còn đầy đủ như buổi sáng nữa. Key vội đến công ty chụp hình quảng cáo. Còn Ana và Ken thì đánh lẻ đi chơi với nhau lâu rồi. Vậy là còn mỗi nó và hắn đi cùng nhau nhưng cũng chẳng ai mở miệng nói với nhau câu nào. Bỗng nhiên…
- Anh Tuấn! Anh Tuấn!_ một cô bé khoảng 14 tuổi, khuôn mặt rất xinh chạy tới ôm hắn, cười hi hi.
- Ủa, Hà Anh đi Pháp về rồi hả? Sao ko bảo anh đi đón_ hắn nở nụ cười đẹp như trong mơ nhìn cô bé, ôm lấy và thơm vào má cô bé.

Hành động này khiến nó bất ngờ. Người như hắn mà cũng cười như vậy với người khác ư? (giống chị thôi == đầy lúc anh này cười với chị rồi đây thây.)
- Hihi, em muốn gây bất ngờ cho anh mà!_ cô bé híp mắt_ mà sao anh ko gọi điện cho em. Nhớ anh chết mất!
- Anh quên! Xin lỗi em!_ hắn vẫn cười khiến người khác chói mắt.
- Hì hì tha cho anh! Lần sau ko được thế nhá!_ con bé cười tươi, bám lấy tay anh kéo đi_ em có nhiều thứ hay muốn cho anh xem lắm! Đi theo em!
Thế là hắn bị cô bé kéo đi mà chưa kịp nói điều gì. Chỉ nhớ nụ cười rất đẹp mà hắn dành cho cô bé. Bỏ lại nó một mình đằng sau ngẩn ngơ…
Nó đứng lại đằng sau với nỗi bất ngờ và có gì đó… Rất đau…
Đúng… Rất đau…

Nhưng ko phải đau thể xác… Mà là trái tim…
Là sao? Tại sao nó lại thế? Lẽ nào…?
Nó bỗng dưng lắc đầu nguầy nguậy. Ko phải! Ko phải! Ko phải thế!
”Nhưng… Làm sao lý giải được cảm xúc của mình khi ở cạnh hắn chứ? Vui khi ở cạnh hắn… Cảm giác nhói tim khi thấy hắn nói yêu một người con gái… Tim mình… Như muốn ngừng đập khi thấy hắn vui vẻ với người con gái khác… Tại sao chứ?”
Nó thẫn thờ bỏ đi như một cái xác ko hồn…
Có lẽ đúng… Nó đã yêu… Đúng hơn, nó yêu hắn, người mà nó luôn gọi là ”tên đáng ghét”… Người đã mang cho nó xúc cảm, đã ở cạnh nó, nghe tâm sự lúc nó có chuyện buồn… Và bây giờ, hắn đã giết chết trái tim nó…
Lặng lẽ…
Câm nín…
Nó sẽ từ bỏ…
Mối tình đầu chưa kịp hé…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play