*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chương 947: Cô nhóc chết tiệt này lần nào nhận sai, không phải giống như đánh rắm
Lệ Minh Viễn đặt hợp đồng vào trong túi văn kiện, gọi Lý Mạnh nhận xong, ngày mai thứ hai cho người đưa đi.
Ngày kế, tiền sẽ vào trong tài khoản của Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm nằm bò trên sô pha lăn lộn nói: “Em mặc kệ, sau này em chính là phú bà! Chú em muốn dùng tiền đập chết chú”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy nói: “Anh có thù oán gì với em sao?”
“Hừ! Lúc đầu chú còn cảm thấy em là một người phụ nữ hám của, là coi trọng tiền của anh! Em vẫn nhớ kỹ thù đấy!”.
Lệ Minh Viễn không khỏi hồi tưởng lại...Khi đó anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Hình như cũng không có...
Lại nghe Tô Noãn Tâm vừa trừng mắt, vừa bắt chước giọng điệu của anh, giúp anh nhớ lại nói: “Còn nói cái gì...Ngoài vị trí vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh ra, những thứ khác cô cũng đừng nghĩ!”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy đích tỏ vẻ...Loại lời nói não tàn này, anh sẽ nói ra sao?
“Hừ hừ! Bây giờ em cũng không sợ nói rằng...Lúc đó em quả thật chính là coi trọng thân phận địa vị và quyền thế của chú...Chú khi đó đổi em mà nói, chính là một lão lưu manh lớn lên rất đẹp trai dáng người rất đẹp,
Đối với em một chút lực hấp dẫn cũng không có.”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn không khỏi trầm xuống nói: “Tô Noãn Tâm, em có dám nói lại một lần nữa không?”
Tô Noãn Tâm lập tức từ trên số pha đứng lên, làm một tư thế phòng ngự đánh quái thú của Ultraman nói: “Chú chú muốn làm gì...Em nói cho chú biết, bây giờ em không sợ chú nữa đâu, em chính là phú bà rất giàu có giá trị con người 450 tỷ đấy!”.
Lệ Minh Viễn thật sự là vừa tức vừa muốn cười.
Cô nhóc thối này...Quả thật là vừa biết chọc người tức giận, vừa biết chọc người yêu thương.
“Không được náo loạn!” “Em chỉ muốn...Trong lòng người ta vui vẻ thôi, chú cứ để em phát tiết đi”
“Phát tiết như vậy sao?”
“Vậy không thì phát tiết như thế nào?”
Đôi mắt Lệ Minh Viễn nheo lại nguy hiểm nói: “Có dám đi phòng nghỉ với anh, anh với em nghiêm chỉnh phát tiết một trận”
Tô Noãn Tâm lập tức khoanh hai tay trước ngực nói: “Chú chú dám!”
“Cứ chọc người yêu thương như vậy, em xem anh có dám hay không?”
“Phù...Chú chú lại uy hiếp em! Người ta cao hứng, nhảy nhót, hưng phấn cũng không được sao!”
“Ngoan, xuống dưới...Một tháng không gặp mẹ em, không nhớ bà ấy sao?”
“Nhưng hôm nay mẹ em không đi làm sao?”
“Vừa gửi tin nhắn hỏi, nói đang ở phòng tập thể thao...Đúng lúc, nên ăn cơm trưa, dẫn em sang ăn cơm trưa cùng mẹ em?”
“Chú biết phòng tập thể thao nào không?”
“Biết”
“Vậy được rồi...Vậy, em muốn nói giá trị con người bây giờ của em với mẹ, để cho mẹ biết được không?”
“Em muốn nói, liền nói”
“Bỏ đi, vẫn là không nói...Bằng không xác định mẹ em sẽ cả ngày lo lắng, em bị người ta bắt cóc.”
Lệ Minh Viễn suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Đến mức đó sao?
Giá trị con người của anh cao như vậy, sao chưa gặp ai đến bắt cóc anh?
Nhưng mà, quả thực vẫn là hành sự điệu thấp tương đối tốt hơn.
Trước mắt, ngoài Tiểu Bảo Vỹ ra, không có nhiều người biết rằng nhà họ Lệ mua mảnh đất của nhà họ Tiêu đã nhặt được một món hời lớn.
“Vậy đừng nói nữa...với người bên cạnh, cũng giữ bí mật..”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
“Người biết chuyện này, ngoài hai anh em nhà họ Tiêu, hẳn là còn em và chú, còn có ông nội biết chứ?”
“Ừm...Cho nên em không cần lo lắng, mình sẽ bị bắt cóc..”
“Phụt, em mới không lo lắng, em là sợ mẹ em sẽ suy nghĩ lung tung, mẹ em đời này cũng chưa từng có quá nhiều tiền...”
“Vậy em định, cho mẹ em tiền sao? Tiền của em, muốn xài như thế nào đều có thể.”
“Mẹ em khẳng định sẽ không cần, bà ấy ước gì bây giờ bản thân kiếm nhiều tiền hơn một chút, sau này cho em làm quà cưới đấy, nhưng bây giờ em còn thiếu khoản quà cưới đấy sao? Em cũng cảm thấy đồ cưới của em quá nhiều...Ai, đây cũng là cái phiền não mà”
Lệ Minh Viễn lại suýt chút nữa cười ra tiếng.
Cô nhóc chết tiệt này, thật là càng ngày càng biết đùa giỡn...Luôn có thể chọc người ta dở khóc dở cười.
“Vậy giảm bớt một chút cho em?”
“Không cần đâu! Sau này em gả vào nhà họ Lệ các anh, là mang theo đồ cưới giá trên trời...Em muốn cho mấy cô chủ nhà giàu luôn khinh thường em, đều cảnh giác cao độ xem thử, Tô Noãn Tâm em gả vào nhà họ Lệ, là trèo cao, hay là danh xứng với thực, ngoài Tô Noãn Tâm em, không có ai xứng làm bà chủ nhà họ Lệ các anh!
Hừ!"
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Không tệ, có chí khí”
“Ha ha ha ha ha...Chú, người ta chọc cười đấy, anh còn phối hợp với em”
“Một chút cũng không buồn cười, có chí khí như vậy, phải khen thưởng!”
“Phụt ha ha ha ha ha, chủ nhà em từ sau khi theo em lăn lộn, càng ngày càng có khiếu hài hước”
“Anh. Lăn lộn với em?”
“Không phải lăn lộn với em, ý là theo em cùng nhau xông pha ý”
“Đã hiểu.”
“Hừ hừ, quả nhiên chênh lệch chín tuổi là có sự khác nhau...nói một câu còn phải giải thích một lần”
“Tô Noãn Tâm, em lại chê anh già?”
“Chú vốn dĩ già mà!”
Lệ Minh Viễn trực tiếp ôm ngang người đứng dậy, đi đến phòng nghỉ.
Tô Noãn Tâm sợ tới mức vội ôm cổ của anh, vẻ mặt khổ sở nói: “Chú em sai rồi...Chú không già, chú là chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, hào hoa phong nhã vô cùng...Hai năm nữa mới ba mươi một đóa hoa!”
“Chậm rồi!”
“Chú...Đã nói đi tìm mẹ em cùng nhau ăn cơm, cũng tới giờ cơm...Cầu chú xem xét nhẹ lại vụ này, tha cho em đi!”
Lúc này Lệ Minh Viễn mới trừng mắt nói: “Lần sau còn dám nói hưu nói vượn thử xem”
Tô Noãn Tâm lấy lòng chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Em thật sự biết sai rồi mà”
Cô nhóc chết tiệt này lần nào nhận sai, không phải giống như đánh rắm.
Bỏ đi, Lệ Minh Viễn sớm đã thành thói quen rồi.
Thật sự chấp nhặt với cô nhóc này, đã sớm tức chết rồi.
Trong phòng tập thể thao, Tô Ngọc Mỹ mặc một bộ đồ thể thao màu hoa hồng đỏ, đổ mồ hôi như mưa ở trên máy chạy bộ.
Trên cả khuôn mặt, trên cổ, đều là mồ hôi.
Vóc dáng cả người, thoạt nhìn đặc biệt có loại...ngực tấn công công phòng phủ, bên hông và bụng một vết sẹo lồi cũng không có.
Sau khi Tô Noãn Tâm nhìn thấy bà ấy, đôi mắt không khỏi sáng lên nói: “Mẹ!”
Tô Ngọc Mỹ quay đầu, nhìn sang phía cô, trên mặt lập tức nổi lên một nụ cười rạng rỡ nói: “Minh Viễn, Noãn Tâm...”
Vội ẩn dừng máy chạy bộ, dùng khăn mặt vắt trên cổ, lau mặt và cổ, sau khi ôn định hơi thở, mới đi tới chỗ bọn họ nói: “Các con sao lại sang đây?”.
“Mẹ, người ta đã hơn một tháng không gặp mẹ. Nhớ mẹ, bảo chú dẫn con đến đây”
“Khó trách Minh Viễn gửi