*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Vương Vân San ra vẻ kiêu ngạo, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lệ? Là tổng giám đốc Lệ của tập đoàn đó sao?"

Tô Noãn Tâm cười nói: "Đúng vậy, vào cuối năm chủ nhà tôi, công việc hình như rất bận, mấy ngày này toàn tăng ca thôi." "Khó trách, quản lý tập đoàn lớn như vậy, tự nhiên sẽ bận bịu rất nhiều."

Vương Vân San quan sát Tô Noãn Tâm từ đầu tới chân một lần, đột nhiên nói ra lời làm người kinh hãi: "Cô là tình nhân mà Lệ Minh Viễn đặc biệt bao nuôi sao?"

Mọi người: "

Tô Noãn Tâm: "... Đặc biệt cái quỷ gì!

Chẳng lẽ cô ở với chú thì bị người nghĩ bao nuôi sao?

Tiêu Bảo Vỹ cau mày nói: "Đừng nói bậy bạ, Noãn Tâm là vợ tương lai của Lệ Minh Viễn."

Vương Vân San nhíu mày nói: "Bà chủ tương lai nhà họ Lê sao? Nhìn như không giống lắm." "Có giống hay không, thì cũng chính là như thế

Chính miệng Lệ Minh Viễn đã thừa nhận." "Ồ. Xin lỗi đã thất lễ. Tôi mới vừa trở về nước, cái gì cũng không biết, cô Tô đừng để ý"

Tô Noãn Tâm lười đi để ý những thứ này.

Nhưng cũng không dễ nói chuyện như vậy, chỉ là nói: "Cô Vương mới vừa trở về nước, cái gì cũng không biết, chúng tôi với Tiêu Bảo Vỹ giao tình tốt, tự nhiên sẽ không chê trách gì, nhưng cô Vương sau khi về nước, sau này sẽ còn tiếp xúc nhiều người nữa, nếu đổi là người khác, cô Vương nói ra lời làm người kinh hãi như vậy, thì người đó không nhất định nói chuyện tốt tính như tôi đâu."

Ngay cả Tô Noãn Tâm cũng không ý thức được, hơn nửa năm, so với mình lúc đầu, đã thay đổi nhiều như thế nào.

Ngay cả cách nói chuyện, cũng rất có khí thế.

Thành thạo mắng người, Vương Vân San nghe xong liền nhăn mày nói: "Cô Tô có ý gì?" "Cô Vương tốt xấu gì là ở nước ngoài mới về, từ ngữ đơn giản như vậy không thể nào nghe mà không hiểu chứ? Vẫn là cần tôi phiên dịch thành tiếng Anh, cô mới nghe hiểu sao?" "Cô Tô quá xem thường người khác rồi đấy!" "Tôi ít nhất không vô lễ với người khác. Có phải trong mắt cô Vương, những diễn viên nhỏ như chúng tôi đều không coi ra gì, cho nên mới nói ra những lời như vậy, được người bao nuôi, mới có thể nói như thế sao?" "Tôi đã nói, tôi mới vừa trở về nước, cái gì cũng không biết." "Vậy tôi tốt bụng nhắc nhở cô, cô còn nói tôi phách lối?" "Cô Tô đúng là biện minh vô lý! Cô đừng tưởng rằng cô là vợ tương lai của Lệ Minh Viễn, tôi sẽ sợ Cô!" "Tôi không muốn cô sợ tôi. Xin lỗi Tiêu Bảo Vỹ, tôi đã cho cô ta mặt mũi lắm rồi."

Sắc mặt Tiêu Bảo Vỹ buồn bực nói: "Là lỗi của tôi, chưa tìm hiểu kỹ trước, đã đưa đến cô ấy đến gặp mọi người. Xin lỗi! Tôi về trước, lần sau gặp lại"

Đạo diễn Khương khoát tay áo nói: "Cũng tốt. Sau này còn tụ tập mà."

Vương Vân San đứng bật dậy nói: "Tiêu Bảo Vỹ anh có ý gì? Tôi nguyện ý đi ra ngoài gặp bạn anh với anh, là đã cho anh mặt mũi lắm rồi, bây giờ anh cũng cảm thấy, là lỗi của tôi sao?"

Tiêu Bảo Vỹ lạnh nhạt nói: "Cho tôi mặt mũi? Mặt mũi của cô Vương ngược lại cũng không nhỏ, nhà họ Tiêu cần đến phiên nhà họ Vương cô cho mặt mũi à? Vốn tưởng rằng cô là một người hiểu chuyện, đắc tội nhà họ Lệ là cô ngại mình bị nhà họ Vương phong sát không đủ nhanh, hay là nhà họ Tiêu bị cô làm liên lụy chết không đủ thảm hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play