"Cô nhóc cũng không dễ bị bắt nạt”

“Nhưng dù sao thì... Tần Viên từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, có quan hệ với không ít nhà giàu có khác, về phương diện này, cô Tô có thúc ngựa cũng không đuổi kịp... cho nên, chúng ta vẫn phải để phòng cho thật tốt”

“Hơn nữa, Tập đoàn Quốc Doanh chúng ta cũng không có sản nghiệp liên quan tới giới giải trí... phương diện này, chúng ta đúng là không giúp gì được cô Tô”.

“Cô ấy không cần ai giúp, con đường của cô ấy, cô ấy có thể tự mình đi tốt, còn nếu người khác muốn chặn đường, ngang chân... những thứ này, muốn xóa sổ cũng không phải chuyện khó.”

Lý Mạnh cảm thấy... có lẽ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó rồi.

Từ sáng tới giờ, mí mắt phải vẫn không ngừng nháy liên tục.

Sáng sớm, Tô Noãn Tâm đã vào đoàn phim.

Mộ Diệc Thần cũng tới đúng giờ, đưa hành lý cho nhân viên sắp xếp vào khách sạn.

Hôm nay các vai diễn trong đoàn phim quy tụ một nhóm ảnh đế, có vẻ như đều đến đủ.

Tô Noãn Tâm cũng được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy nhiều ảnh để như vậy.

Dương Tiểu Nam đã đủ đẹp trai rồi, không ngờ các ảnh để trẻ tuổi còn đẹp trai hơn! Vị này chính là vua nhân khí!

Diễn vai nam chính của bộ phim này. Mà cô lại diễn vai mẹ của anh ấy hồi trẻ ặc, quả thật là muốn phát điên!

Còn có những ảnh đế lâu năm khác, đều là diễn viên gạo cội.

Tô Noãn Tâm xem bọn họ diễn mấy ngày, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất trước đây của mình đúng là không có gì đáng khoe khoang.

Đều là những diễn viên gạo cội cấp bập ảnh đế, còn có tài năng thật sự.

Khi xem bọn họ đóng phim, cảm giác bọn họ căn bản không phải đang diễn mà là đang bước vào một thế giới khác... Làm một người khác trong thế giới đó, từng cử chỉ hành động đều như nhân vật trong phim thật sự, không hề giống như đang diễn.

Chuyện này đối với Tô Noãn Tâm mà nói đúng là quá bất ngờ.

Đạo diễn Khương mỗi lần quay xong một cảnh đều sẽ liếc mắt nhìn phía phía cô nhóc một cái.

Phát hiện ra cô nghiêm túc xem, ánh mắt còn ánh lên vẻ khiếp sợ... không khỏi phải nhịn cười mất lần.

Không tồi, cô nhóc đi theo vui vẻ học tập là chuyện tốt.

Sợ nhất là những người tự cho là giỏi, cảm thấy mình diễn rất tốt, trên thực tế chỉ là một nữ diễn viên chẳng đâu vào đầu.

Kiểu diễn viên như vậy khiến anh ta tức chết.

Cả một tuần trôi qua, Tô Noãn Tâm vẫn không nhắc tới, cảm thấy mình có thể đi theo nghe theo lời quay phim, kiên nhẫn mà xem.

Chờ tới cuối tuần, cô nhóc lại không thể không về nhà với mẹ.

Đạo diễn Khương nhịn không được trêu chọc cổ trước mặt mọi người: "Cô nhóc còn chưa cai sữa sao, cứ cuối tuần lại phải về nhà với mẹ?”

Tô Noãn Tâm trợn trắng mắt nói: “Đạo diễn Khương mới chưa cai sữa ấy! Mẹ tôi từng bị ung thư... suýt chút nữa đã mất mạng, khó khăn lắm mới có thể phẫu thuật đổi thận nhặt được cái mạng về, tôi đương nhiên phải bớt chút thời gian ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn một chút rồi”.

“Thì ra là thế... xin lỗi xin lỗi, hóa ra thân thế của cô nhóc lại khó khăn như vậy, lần sau sẽ không trêu ghẹo cô nữa.”

Mấy ảnh để ở bên cạnh cũng cười ha ha.

“Cô nhóc không tồi đó, còn dám nói chuyện với đạo diễn Khương như vậy.”

"Đúng vậy... ông già đó măng chúng tôi như mắng cháu trai vậy”

Ngay cả Tiêu Bảo Vỹ cũng nhịn không được mà cười nói: “Có đôi khi tôi còn cho rằng mình chính là cháu trai của đạo diễn Khương... nếu không, anh ta lấy đâu ra tự tin mà lần nào mắng cũng hợp tình hợp lý như vậy!”

“Ha ha ha ha ha ha...” Lời vừa nói ra, những tiếng cười lớn lại vang lên.

Tô Noãn Tâm cười đến suýt nữa thì chảy cả nước mắt.

Đạo diễn Khương cười nói: “Hồi trẻ tôi cũng ngại ngùng chứ, nhìn cô gái nhỏ người ta liếc mắt một cái cũng sẽ đỏ mặt, không có khả năng yêu sớm, cho nên không thể nào có cháu lớn như các người được!”

"Ha ha ha ha ha ha.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play