Trên thực tế, Tô Noãn Tâm đã cảm nhận được con đường phía trước sẽ có bao nhiêu khó khăn.

Cô thật sự không quan trọng có được gả vào nhà họ Lệ hay không.

Nếu như điều đó khiến chú khó xử, cô có thể lựa chọn không cần chú đền ơn.

Dù sao ơn đã trả hết từ lâu rồi, hiện giờ cô nợ chú khá nhiều.

Cô cảm thấy chú thật đáng thương, thậm chí còn không có một người đáng tin cậy cùng đồng hành. Nghĩ đến đây, Tô Noãn Tâm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lệ Minh Viễn: “Chú ơi, giữa trưa nhớ ăn cơm đúng giờ”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Ok”.

Hai ngày nay, Lệ Minh Viễn vốn dĩ không có đi làm, bận rộn tới mức quên mất việc ăn cơm. Sau khi đọc tin nhắn này, anh gác công việc sang một bên, gọi Lý Mạnh chuẩn bị đi ăn trưa.

Nên nghe lời cô nhóc, đi ăn cơm đúng giờ.

Tô Noãn Tâm nhận được câu trả lời thỏa đáng, môi cô bất giác nở nụ cười vui vẻ.

Dương Diễm đã phóng tới nhà ăn trước xếp hàng mua cơm rồi, cô chỉ cần đi ăn là được.

Điều khiến Tô Noãn Tâm không ngờ chính là, đạo diễn lớn Lục Viễn Phương nhắc tới thực sự xuất hiện ở trường.

Tất nhiên, Tô Noãn Tâm chưa từng gặp người này, cô cũng không nhận ra.

Chỉ là trong giờ học, cô phát hiện có một người đàn ông trung niên ở ngoài phòng học nhìn quanh vào bên trong, thậm chí đứng chờ ngoài phòng học rất lâu.

Sau khi tan học, Tô Noãn Tâm lại thấy người đàn ông trung niên kia cũng do dự hồi lâu ở bên ngoài lớp học khác.

Tô Noãn Tâm không quan tâm, nhưng khi đi ngang qua người đàn ông trung niên kia, ông ta chợt liếc mắt nhìn cô, ngay sau đó ánh mắt cứ dừng như vậy.

"Cô nhóc cũng là học sinh của trường này à?”

Đối mặt với người xa lạ, Tô Noãn Tâm tràn ngập cảnh giác hỏi: “Đúng vậy... Xin hỏi có chuyện gì sao?”

"Cô nhóc từng đóng phim chưa?”

“Ở... Từng đóng nhân vật phản diện trong một bộ phim chiếu mạng vẫn chưa được chiểu, sao thế ạ?”

"Cô nhóc thích đóng phim không?”

“Đương nhiên là thích, mới đến đây để học diễn xuất.”

“Thích nhiều không?” “Chú hỏi những điều này thật kì lạ.."

Người đàn ông trung niên nhướng mày: “Kì lạ à.”

này?”

“Đúng vậy, tại sao lại hỏi người ta thích đóng phim cỡ nào, tôi và chủ đầu có quen biết, tại sao tôi phải nói chú biết những điều

"Chẳng qua, tôi cảm thấy cô bé hơi quen mắt nên muốn trò chuyện vài câu, nếu cô bé không muốn nói cứ việc rời đi!”

ở, tính tình còn cổ quái nữa.

Tô Noãn Tâm liếc mắt, trực tiếp đi ngang qua người ông ta.

Người đàn ông trung niên không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô... Một cô nhóc trông rất đẹp và tự nhiên.

Chủ yếu là thanh thuần. Nhân vật mà ông ta cần chính là như vậy, nhất định phải là một người có vẻ ngoài thanh thuần. Ánh mắt phải đủ trong suốt và linh động.

Điểm thiếu xót của cô gái này là quá xinh đẹp.

Nếu tướng mạo nhạt nhoà hơn một chút nữa thì càng phù hợp với vẻ ngoài nhân vật mà ông ta cần rồi!

Trong lòng người đàn ông trung niên thầm thở dài... Lại đến phòng học khác để tìm kiếm.

Tô Noãn Tâm trở về lớp, cô chợt nghe bạn học trong phòng nói: “Các cậu từng gặp người đó rồi đúng không? Rốt cuộc là ai nhỉ? Ông ta cứ lang thang bên ngoài mỗi lớp học trong trường chúng ta”

“Không phải là biến thái gì đó chứ?”

"Tôi vừa đi ngang người đàn ông đó, ông ta chỉ nhìn tôi không nói gì”

"Đúng, tôi cũng cảm giác ánh mắt đó làm người ta sợ hãi”

“Lúc trước, tôi đã từng nói chuyện với giáo viên, giáo viên nói rằng chính hiệu trưởng hạ lệnh để người đó hoạt động tự do trong trường học... Cũng không biết có lai lịch gì nữa”

Tô Noãn Tâm lập tức bật thốt lên: “Tớ biết!”

Trời ạ!

Mấy hôm trước, Lục Viễn Phương đã nói với cô rằng sắp có một đạo diễn lớn sẽ tới trường chọn nhân vật!

Lẽ nào là người đàn ông trung niên kia sao?

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play