Lăng Hằng dừng bước chân, nhìn người đứng ở cạnh cửa nhà mình, cau mày nói: "Ngôn Chân Chân, cô đứng ở đây làm gì?"
Lại không đợi cô trả lời, khuôn mặt lạnh lùng: "Cô không nên tới đây."
"Tại sao? Tại vì bọn họ nói tôi gấp gáp nịnh nọt cậu, mặt dày không biết xấu hổ ư?" Ngôn Chân Chân tò mò hỏi.
Cậu không nhịn nổi tức giận: "Đã biết rồi mà cô còn tới?"
"Tôi không quan tâm suy nghĩ của bọn họ, người ở đây đã sớm nhận định tôi là con của người giúp việc, cậu là thiếu gia con chủ nhà, nói một câu là nịnh nọt, nói mười câu cũng là nịnh nọt." Ngôn Chân Chân nhún vai, lộ ra nụ cười tinh nghịch: "Người khác tự cho là mình đúng, thực ra tôi không phải người như vậy, nếu không thì sẽ không thú vị chút nào?"
Lăng Hằng tâm trạng không tốt, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: "Tôi không hứng thú nghe cô nói những điều này, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ngôn Chân Chân nói: "Tôi muốn hỏi cậu ngày mai mấy giờ đi học."
"Hừ." Cậu cười lạnh: "Có chút chuyện này thôi mà còn đặc biệt tới hỏi tôi, cô còn dám nói mình 'không phải như vậy'?"
"Không đặc biệt tới hỏi cậu, có lẽ ngày mai tôi sẽ tới trễ." Ngôn Chân Chân không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Từ đây đi tới trường, mười mấy cây số lận, tôi cũng không đi bộ tới trường được."
Lăng Hằng đột nhiên im lặng. Một lúc sau mới cất tiếng: "7 giờ sáng xuất phát. Với lại, hi vọng đây là lần cuối cô tới tìm tôi. ---Nếu muốn tiếp tục sống ở đây thì cô bắt buộc phải trở nên thông minh hơn."
"Lời cảnh cáo của cậu nghe có vẻ chân thành hơn, cảm ơn." Ngôn Chân Chân cong môi.
"Thế là tốt." Lăng Hằng không còn nhiều sức tiếp tục nói chuyện linh tinh với cô, đi thẳng về nhà sau đó đúng lúc chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên dừng lại.
Ngôn Chân Chân hỏi: "Cậu muốn nói gì?"
Lăng Hằng quay lưng lại với cô, chậm rãi nói: "Sớm ngày rời khỏi nhà họ Lăng đi, dì Tương chết tại đây, cô cũng không muốn ở lại đây đâu."
Cô ngớ người luôn.
Bóng dáng của Lăng Hằng biến mất trong bóng đêm, cánh cửa đóng trong im lặng.
* * *
Sáng ngày hôm sau, Ngôn Chân Chân đến vào phút chốt lên xe của nhà họ Lăng tới trường.
Lăng Hằng nhìn cô một cái, phát hiện trên mặt cô không chỉ có vết hẳn của chiếu, mặt còn sưng phù, hoàn toàn là điệu bộ hôm qua ngủ rất ngon.
Hôm qua tối cậu rõ ràng nói tin tức quan trọng như vậy, đáng lẽ ra phải một đêm khó ngủ chứ? Cũng quá ngốc nghếch đi chứ.
Cậu phục rồi.
Nhiễm Nhiễm ngồi trên ghế lái phụ nhìn qua kính chiếu hậu, thu cử chỉ của Lăng Hằng vào trong mắt, trong lòng buồn cười, phối cho cậu một đoạn nhạc nền --- "Cô gái, cô đã thành công làm cho tôi chú ý."
Cô ta cũng rất phục, tối qua Ngôn Chân Chân chỉ dùng hai câu nói đã làm cho nam chính chú ý tới rồi. Người bình thường không phải nên cảm thấy cô có vấn đề sao?
Không thể hiểu nổi.
Ngôn Chân Chân trèo lên ghế da ngồi xuống, lại tiếp tục buồn ngủ, thấy hai người khác tinh thần vô cùng tốt cũng rất phục, rõ ràng đều trong giai đoạn phát dục, tại sao bọn họ lại không thiếu ngủ?
Trong bầu không khí kỳ lạ này, nhóm ba người phục nhau ai cũng không nói gì.
Trương Lạp bình tĩnh lái xe xuất phát.
Trường trung học phổ thông quốc tế Xuân Hòa ở trong thành phố, trang viên Cúc Vạn Thọ lại ở ngoại ô, lái xe đi tới đại khái mất 40 phút. Cảnh sắc bên ngoài từ cảnh núi cảnh biển biến thành cảnh náo nhiệt của thành phố hiện đại hóa.
Đây chính là thành phố Margaret, trung tâm kinh tế của nước S, cũng là một thành phố du lịch. Hai bên đường trồng đầy những hàng cây nhiệt đới cao to xanh thắm, những khóm hoa màu sắc sặc sỡ nở khắp nơi, làm nổi bật trời xanh mây trắng, đặc biệt đẹp mắt.
Vào thành phố không bao lâu liền tới trường trung học phổ thông Xuân Hòa.
Trường trung học Xuân Hòa mới được xây dựng, không có lịch sử lâu đời nhưng chuyên môn mới các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tới thiết kế, vừa nhìn thì thấy giống như học viện Athena trong đời thực.
Người thành lập trường vừa nhìn đã biết dã tâm không nhỏ.
Ngôn Chân Chân vô cùng kinh ngạc.
Cô cho rằng trường trung học phổ thông quốc tế chỉ là nghe hay thôi, chứ giống như học viện Alistun vậy. Nhưng bây giờ xem lại, lẽ nào đây lại là một trường học hàng đầu?
Trong lòng "bịch" "bịch" "bịch" trầm xuống.
Sau khi tới trường, Lăng Hằng cầm cặp xong liền rời đi, hoàn toàn không có ý định giới thiệu trường học. May mà còn có Trương Lạp, ông đưa Ngôn Chân Chân và Nhiễm Nhiễm đi tới phòng hiệu trưởng, gặp được thư ký của hiệu trưởng.
Nữ thư ký xinh đẹp đích thân đưa họ tới phòng giáo vụ làm thủ tục.
Mặt mũi của nhà họ Lăng ở đó, quá trình rất nhanh, không lâu sau Ngôn Chân Chân liền nhận được thời khóa biểu của mình.
Sau đó là không có sau đó rồi.
Không có giáo viên chủ nhiệm tới đưa họ đi, bởi vì trường trung học phổ thông Xuân Hòa không giống trường trong nước, không chia lớp, học sinh ngoại trừ môn học bắt buộc còn có môn học tự chọn, dựa theo thời khóa biểu đi tìm lớp học, toàn hoàn là mô hình trường đại học.
Ngôn Chân Chân đứng tại chỗ ngơ ngác.
Nhiễm Nhiễm vẻ mặt như thường: "Thời khóa biểu của tôi và cô không giống nhau, tôi đi trước đây."
Ngôn Chân Chân thời khóa biểu bằng tiếng anh, lại nhìn bản đồ của trường, chỉ cảm thấy đơ người.
Dự cảm của cô thường ngày vô cùng chuẩn.
Mỗi môn học ở lớp học khác nhau, mặc dù giữa giờ có 20 phút nhưng nếu như các môn học xếp liền nhau thì thời gian vô cùng gấp gáp.
Lại thêm cô mới đến còn không quen thuộc nên mất khá nhiều thời gian. Vất vả lắm mới đến lớp học đúng lúc chuông vào lớp, Ngôn Chân Chân phát hiện điều khó khăn còn ở đằng sau.
Đây là môn lịch sử trong lớp học nhỏ.
Cô vừa vào cửa liền nhìn thấy các bạn học không cùng màu da đang nhiệt tình thảo luận điều gì đó, từ ngữ xa lạ như súng máy bắn liên tục vào tai cô.
Toàn bộ đều là tiếng Anh, chỉ nắm bắt được vài từ thường dùng, vấn đề là những từ còn lại hoàn toàn đều không hiểu chút nào.
Một nữ sinh châu Á nói: "Bạn học, bạn có đến nhầm lớp không?"
Dùng tiếng Nhật nói, đại khái là nhận nhầm quốc tịch của cô.
Ngôn Chân Chân ngập ngừng một chút rồi dùng tiếng Trung hỏi: "Đây là lớp đại cương lịch sử 3 ư?"
"Đúng vậy." Một cô gái khác ngẩng đầu lên, cười cười: "Bạn tìm ai?"
Các bạn học đều rất là khách sáo, Ngôn Chân Chân lần đầu dùng vẻ mặt cô bé ngoan ngoãn trả lời: "Tớ là học sinh mới, đây là thời khóa biểu của tớ, hi vọng không tìm nhầm."
Nữ sinh hoa kiều nhìn một cái rồi ngạc nhiên nói: "Không sai, nhưng cậu đến quá muộn rồi."
Xuân Hòa là chế độ học 3 học kỳ, học kỳ mùa thu từ cuối tháng 8 tới tháng 12, học kỳ mùa đông từ tháng 1 tới đầu tháng 4, học kỳ mùa xuân là tháng 4 tới tháng 6, tháng 7-8 là chương trình học mùa hè.
Bây giờ đã là cuối tháng 9, muộn gần một tháng rồi.
"Trong nhà xảy ra chút việc." Ngôn Chân Chân ngồi bên cạnh cô ấy, tự nhiên tiếp lời: "Tớ mới tới, cái gì cũng không hiểu, môn học này khó không?"
Nữ sinh hoa kiều do dự một chút rồi nói: "Khó thì không khó nhưng toàn bộ đều là tiếng Anh."
Động tác của Ngôn Chân Chân cứng lại, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô ấy: "Là mỗi môn học này hay là toàn bộ?"
"Tất nhiên là toàn bộ." Nữ sinh lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Ngôn Chân Chân :(#°Д°)
Đợi tới lúc bắt đầu vào học quả nhiên là như vậy.
Giáo viên dùng tiếng Anh lưu loát bắt đầu giảng câu chuyện của vua Arthur, hơn nữa yêu cầu học sinh lần lượt lên bục giảng trình bày bài tập hôm trước giao cho.
Ngôn Chân Chân bắt đầu nhìn thấy các bạn học mới hoặc dùng PPT hoặc dùng video bắt đầu trình bày quan điểm của mình. Nhưng cô ngoại trừ ngơ ngác thì vẫn là ngơ ngác.
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
Đối với vua Arthur, cô chỉ biết cốc thánh và hiệp sĩ bàn tròn, còn đều là xem trong hoạt hình.
Cô giật mình một cái rồi giả vờ mình ho, cúi đầu xuống dưới cánh tay, làm một cái buff cho mình: "Cả ngày hôm nay tôi sẽ không bị giáo viên điểm danh."
Năng lực lập tức có hiệu lực, sau khi giáo viên lần lượt gọi tên từng người thì cách thời gian tan học còn 3 phút. Mặc dù giáo viên vẫn còn chưa thỏe mãn nhưng vẫn dừng lại đúng lúc, không quan tâm học sinh xếp lớp, chỉ đơn giản giao bài tập rồi tuyên bố tan học.
Ngôn Chân Chân thả lỏng một hơi.
Trung nhị thiếu nữ cũng sợ giáo viên điểm danh.
Đằng sau còn có văn học và toán học.
Văn học thì khỏi cần nói, tuyệt đối không phải văn học trong nước, các giáo viên đúng dịp giảng tới Hemingway nhưng không phải giảng về tác phẩm của ông ấy mà bắt đầu giảng từ một thời đại hoang mang, toàn bộ đều là lý thuyết văn học, nghe mà đau đầu.
Môn toán còn đỡ, đoán một chút là hiểu mẫu đề, đề thì cũng không khó, miễn cưỡng được coi là theo kịp tiến độ của môn học.
Hôm nay có 3 môn học, mỗi môn đều học liên tiếp hai tiếp, thời gian rất thoải mái.
Buổi chiều chưa tới 4 giờ Ngôn Chân Chân đã tan học rồi, nhưng còn mệt hơn cả tự học buổi tối trong nước, cô ngồi trên ghế dài trong trường học, nửa ngày vẫn không đứng dậy nổi.
Tầm 4 giờ rưỡi Trương Lạp đến trường đón người.
Nhiễm Nhiễm báo trước là gặp lại bạn cũ, buổi tối có hẹn ăn cơm nên sẽ tự đi về. Vì vậy chỉ có Ngôn Chân Chân và Lăng Hằng cùng nhau đi về.
Không gian trong xe rất riêng tư, ghế sau và lái xe cách một vách ngăn, phải ấn mở ra mới có thể nói chuyện, cho nên nói trong xe có 3 người nhưng thực ra là thế giới hai người.
Nói thật Lăng Hằng rất sợ Ngôn Chân Chân hỏi về việc của Đinh Tương cho nên trên đường đi cứ liên tục liếc nhìn cô.
Ai biết Ngôn Chân Chân vẫn cứ nắm chặt tay nhìn ra ngoài cửa sổ, cả quãng đường không nói lời nào cũng chẳng buồn nhìn cậu, gương mặt nghiêm túc, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Lẽ nào là trong trường xảy ra chuyện gì? Hay là nghe tới tin tức gì về nhà họ Lăng?
Dì Tương chỉ có mỗi một đứa con gái này, cô ấy nói rất đúng, là cậu đã cướp mẹ của cô ấy, nhưng lại không thể trả mẹ lại cho cô ấy nữa rồi. Lại nói, một mình cô ấy đến nước S, đất khách quê người, chắc chắn trong lòng không yên, thấy bạn cùng tuổi muốn nói chuyện cũng đúng.
Nhà họ Lăng đón người tới cũng cần phải sắp xếp thỏa đáng, ví dụ như Nhiễm Nhiễm, phòng khách đã chuẩn bị từ lâu rồi, ăn cơm hay đi ra ngoài đều đi cùng chủ nhà, như thể cô ta đang ở nhà họ Nhiễm vậy.
Ngôn Chân Chân lại dường như bị bỏ quên, ăn cơm ở đâu cũng không rõ.. Lăng Hằng muốn nói điều gì đó nhưng trong lòng đột nhiên giật mình, cau mày lại.
Không đúng, Lâm quản gia làm việc vẫn luôn cẩn thận, kể cả coi thường cô ấy cũng không nên phạm sai lầm như vậy. Trừ khi sau lưng có người sai khiến, mà người này ngoại trừ ba cậu ra thì không còn ai khác rồi.
Lăng Hằng bắt đầu nghi ngờ nhưng kiềm chế được lại.
Thật ra, lạnh lùng với cô ấy cũng được. Nhà họ Lăng giàu có, kể cả bạn bè người thân bình thường cũng có không ít người ghen tị, họ không thấy đằng sau sự giàu có là nguy hiểm và tội ác, họ chỉ biết tiền có thể thần thông quảng đại.
Ngôn Chân Chân chỉ là cô gái bình thường, sao phải đi khảo nghiệm phẩm chất của cô ấy.
Cậu vẫn nên tiếp tục làm người xấu là tốt nhất.
Lăng Hằng nghĩ như vậy rồi chuyển tầm mắt.
Ngôn Chân Chân ngồi bên cạnh hoàn toàn không cảm nhận được sự biến hóa của cậu. Im lặng tới cùng.
Đợi tới lúc về tới trang viên, Lăng Hằng cố ý không để ý tới cô, đi rất nhanh. Ngôn Chân Chân không chú ý, cúi đầu tràn đầy tâm sự về phòng.
Cô không xuống ăn cơm tối nhưng trên bàn ăn lại có câu chuyện mới về cô.
Nữ giúp việc A Triệu miêu tả như thật: "Thiếu gia không thèm nhìn cô ta, đi thẳng về phòng luôn. Cũng không soi gương xem mình là loại người gì mà còn đòi trèo cành cao? Tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày đi."
"Thiếu gia không phải người như vậy." A Mễ đáo lời, mặt mày toàn vẻ vui mừng.
Những người khác cười ha ha tiếp tục nghe, lâu lâu lại phụ họa vài câu.
Trương Lạp đứng ngoài cửa hút thuốc, trong đám khói mù mịt lộ ra đôi mắt lạnh lùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Không ai nói cho tôi biết trường học tất cả các môn học đều là tiếng Anh! Cầu tải được gói ngôn ngữ (#°Д°)
Nữ phụ: Kịch bản cẩu huyết gì thế, chỉ một bữa cơm mà nữ chính đã thu hút được sự chú ý của nam chính?
Nam chính: Có phải tôi quá đáng quá không?Bấm vào để xem thêm..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT