Lúc cô rời khỏi phòng hiệu trưởng, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Mặc dù ông hiệu trưởng thực hiện lời hứa, nói về nguồn gốc bức tranh, thậm chí còn tặng thêm lịch sử phát triển của gia tộc Jones. Nhưng mà, cô cảm giác mình giống như một độc giả bị bản giới thiệu lừa vào trong truyện mới, nhìn 3 chương là hết.
Cái mở đầu ngọt ngào chết tiệt, drop càng khốn nạn hơn.
Trước lúc kết thúc cuộc trò chuyện, ông hiệu trưởng hỏi cô như này: "Cháu cảm thấy điều Ngải Lâm và Jones trải qua như thế nào?"
Cô trả lời: "Rất thú vị."
Trên thế giới này cư nhiên có quái vật như vật, còn có năng lực cho quái vật vào trong tranh, sao lại không làm cho cô cảm thấy thú vị cơ chứ?
Ai ngờ ông hiệu trưởng ý vị thâm trường nói một câu: "Người sinh ra ở nước mình, chưa từng thấy tuyết, nhưng tuyết rơi có gì kỳ lạ cơ chứ?"
Ngôn Chân Chân: "..."
"Điều cháu nhìn thấy là một vài bông hoa tuyết, nhưng trên thế giới này, tồn tại núi băng cực địa, không biết có bao nhiêu người âm thường mất mạng dưới màn tuyết trắng." Giọng của ông hiệu trưởng nhẹ nhàng mà chậm chạp: "Cháu chuẩn bị tốt để đón nhận những thứ này chưa? Phải biết rằng, tảng băng nổi trên mặt nước chỉ là 3/10 mà thôi, núi băng ẩn dưới nước mới là vật khổng lồ."
Ông rất chân thành khuyên bảo, cho nên Ngôn Chân Chân cũng vô cùng nể mặt suy nghĩ một chút.
Đáp án cũng không hề thay đổi.
Trong suốt 17 năm đã qua, cuộc sống của cô nhàm chán không có gì mới mẻ. Đinh Tương gửi tiền sinh hoạt vào mỗi tháng, nhà của cậu cũng không phải nhân vật phản diện cực phẩm lòng lang dạ sói, đối với cô không tệ, ít nhất trên bề mặt giống như chị họ.
Mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, đều là trường học phân theo hộ khẩu, không tốt cũng không xấu, bạn học cũng không có thiên tài tham gia Olympic toán học quốc tế, cũng không thấy nhà giàu có bối cảnh thâm hậu.
Lưu manh thì có, nhưng không được coi là học bá, chỉ loanh quanh ở cổng trường. Cô "may mắn" gặp một lần, lại đúng lúc gặp phải giáo viên, hữu kinh vô hiểm.
Ngôn Chân Chân có năng lực siêu phàm, nhưng không có biệt đội siêu anh hùng mời cô tham dự.
Quá bình dị, quá bình thường, quá tầm thường, cuộc sống của đứa trẻ hàng xóm với cô không khác gì nhau cả.
Giả sử cô là một người bình thường, có lẽ sau khi bị xã hội đánh đòn, bệnh trung nhị có lẽ đã không thuốc mà khỏi --- Đại đa số thiếu niên giai đoạn thanh xuân đều như vậy.
Nhưng mà, cô không phải.
Thực sự có năng lực siêu phàm, sao lại chịu được sự tầm thường?
Cô đã nhịn quá lâu rồi.
Từ nhỏ đến lớn, hết lần này đến lần khác thất vọng: Không có trại hè để cô trở thành đứa bé được chọn, không có cú mèo gửi thư nhập học đến từ thế giới pháp thuật, không có thủ lĩnh thẻ bài và pháp thuật, không có Poké Ball và Pikachu..
Cái gì cũng không có.
Ông hiệu trưởng nhìn thấy đều là "nguy hiểm", còn thứ cô thấy đều là "ý nghĩa".
Cuộc sống của tôi sẽ không trở nên tầm thường như vậy.
Ngôn Chân Chân ngẩng đầu, vô cùng khẳng định nói: "Cháu biết mình đang làm gì, cháu sẽ không hối hận."
Ông hiệu trưởng im lặng một lúc rồi nói: "Thứ sáu tuần sau, 10 giờ sáng, nhớ tới đây."
Ngôn Chân Chân vui vẻ đáp ứng, thậm chí trong lòng còn có chút cảm giác hài hước --- Chương trình học riêng của Harry Potter và Dumbledore chắc cũng như vậy mà thôi.
Bất kể nói thế nào, nguyên nhân hậu quả của bức tranh Quái Vật cô cũng tính hiểu rõ rồi.
Sau đây chính là thuyết phục Lăng Hằng.
Cậu đang thi.
Cũng không có gì kỳ lạ cả, kỳ thi cuối kỳ của môn học chính kéo dài một tháng, kết thúc trước Noel, mà kỳ thi cuối kỳ của môn học tự chọn phải kết thúc trong tháng 11.
Lai lịch của Lăng Hằng lớn không giả, nhưng giáo viên có nịnh bợ thế nào cũng không thể ăn không nói có được, thành tích chuyên cần có thể miễn, những kỳ thi cuối kỳ dù gì cũng phải tham gia.
Buổi chiều hôm nay là thi thể dục.
Năm cuối Lăng Hằng báo môn leo mỏm đá, hình thức thi là học sinh có thể trèo lên được mỏm đá hay không, được một nửa là đạt yêu cầu, lên tới đỉnh là 100 điểm, đơn giản thô bạo như vậy.
Lúc Ngôn Chân Chân đi tới phòng leo núi thì Lăng Hằng vừa thi xong, một tay leo tới đỉnh, và sau đó thả tay, nhanh nhẹn trượt xuống, vững vàng đứng xuống dưới đất.
Chỉ có mình cậu thì cũng đành thôi, nhưng thi là 3 người một nhóm, hai vị huynh đệ bên cạnh còn đang khổ sở chiến đấu, lưng ướt đẫm mồ hôi, lúc xuống còn loạng choạng vài bước không dừng lại được, hoàn mỹ tăng lên sức sát thương với người khác.
Ngôi sao xếp hàng với mặt trời, cho dù là hằng tinh cũng không thể nào thu hút được ánh nhìn.
Lăng Hằng nhanh chóng cởi ra dây bảo hiểm trên người, vẫy tay tránh khỏi bình nước được đưa tới, một mình ngồi trên ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Cao quý lạnh lùng, khí thế hai mét tám.
Đột nhiên Ngôn Chân Chân cảm thấy vô cùng thú vị, cố ý nhẹ chân nhẹ tay đi tới, muốn dọa cậu một chút. Nhưng mà, Lăng Hằng mẫn cảm hơn cô dự đoán, tay cô mới giơ ra cậu đã đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT