Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay
dường như mọi thứ trở nên tươi mới, đẹp hơn biết bao so với ngày hôm
qua. Hay nó chỉ là do suy nghĩ từ trong con người mà ra.
Có cảm giác gì đó lâng lâng, cứ lan tỏa nhẹ trong tâm hồn của người con
gái ấy. Những cảm xúc khó tả còn đọng lại từ ngày hôm qua.
- Lần sau đừng nên đi một mình như thế, sẽ không an toàn đâu. – giọng nói trầm lạnh nhưng lại mang chút cảm giá ấm áp diu dàng của người con
trai đối diện khiến Xuân có chút rung động.
- Dạ, em đi cùng chị Tiên mà. – cô đáp lại.
- Đi với ai cũng thế thôi. – anh quay qua nhìn vào đôi mắt trong veo của người con gái đó.
- Vâng, em biết…anh không cần lo lắng cho em quá đâu.
- Là Duy lo cho em. Hiểu không. – anh bình thản nói lại nhưng trong lời nói có gì đó không nỡ.
- Em biết rồi…
- Ừ.
Câu trả lời ngắn gọn vô tình đẩy cả hai vào tình trạng yên tĩnh lạ
lùng. Mỗi người tư giữ trong mình một suy nghĩ gì đó, trong khi chờ đợi
người đối diện mở lời.
- Dạo này bố mẹ em vẫn khỏe chứ? – Băng buột miệng hỏi.
- Vâng, họ vẫn khỏe có gì sao? – cô mở tròn mặt, ngạc nhiên nhìn anh. Anh đang lo lắng cho gia đình cô sao?
Suy nghĩ bất chợt hỗn loạn, cô chợt lúng túng trước anh một cách ngớ ngẩn, khó lí giải.
- Không, chỉ là quan tâm một chút thôi. Đừng lo, em bảo mọi người cẩn thận nhé. – anh ân cần xoa đầu thật dịu dàng.
- Khoan đã, có chuyện gì sao? – cô vội kéo tay anh lại.
Lặng nhìn người con gái đang đứng trước mặt, anh cười nhẹ một cách vô thức.
- Đừng lo, không có gì đâu. Quan tâm tới bản thân mình thì tốt hơn đấy. – anh xoa đầu cô dịu dàng.
Cô chợt đỏ mặt. Không hiểu tại sao Xuân luôn ngượng ngập trước Băng.
Đặc biệt khi anh đối xử với cô thật ân cần như thế này. Dù chỉ là một cử chỉ nhỏ cũng đủ khiến cô thấy run lên, tim đập loạn nhịp. Chưa bao giờ
Xuân nghĩ về điều đó cũng không bao giờ dám hỏi tại sao hay cố tìm cho
là lời giải thích phù hợp nhất.
Vì ngại? Vì sợ? Vì lo lắng? Cô chưa đủ dũng cảm đề nhận ra tình cảm thật cũng như không đủ dũng cảm để tiếp nhận nó.
Kết thúc hồi tưởng trong lòng vẫn còn vấn vương chút gì đó. Quả thật lời anh nói luôn có chút gì đó tác động đến cô khá mạnh mẽ từ trước tới
giờ.
Từng bước chân chậm rãi tiến tới chiếc tủ đựng đồ mà suốt mấy tuần nay
nó đã phải chịu đựng nhiều thứ “thừa thải” quá mức cần thiết.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Gặp việc đó nhiều quá nên chính cô cũng
quen dần, không còn bực tức gì nữa. Có tức giận, hét ầm lên cũng chỉ
càng khiến những người làm việc này sung sướng, thay vì đó cô chấp nhận
dần việc bị đối xử như thế và tuyệt đối không nói cho bất kì ai biết.
Thản nhiên dọn dẹp đống bừa bộn. Xuân chợt khựng lại trước một sập hình.
Cô sững người lại.
Hình ảnh của gia đình cô bị gạch chéo một cách thô bạo. Còn có mấy tấm hình của cô, tình trạng cũng không khá hơn.
Là ai đã bày ra trò đùa này.
Lần trước cô có nhận một tấm hình như thế này.
Lính tính báo cho cô có việc gì đó không ổn. Cả Băng cũng đã từng đề cập tới bố mẹ của cô, có chuyện gì sao?
Hàng ngàn câu hỏi bủa vây khiến cô càng bất an, lo lắng hơn.
Vội vàng rút điện thoại gọi về cho mẹ.
Từng giây phút chờ đợi tựa như vô tận, lo lắng càng dâng trào đến mức khiến con người ta nghẹt thở.
- Alo, mẹ ạ? – cô gấp gáp hỏi.
- Ừ, Xuân hả? Có chuyện gì sao? Con có vẻ vội vả quá. Không phải đang
giờ học sao? – mẹ cô đáp, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Mẹ, nhà mình vẫn khỏe chứ? Có chuyện gì không ổn xảy ra không?
- Sao con lại hỏi thế? Cả nhà vẫn ổn mà.
- Thật chứ?
- Ngốc ạ. Mẹ nói dối con làm gì? Có lo thì lo cho con trước đi. – mẹ cô cười nhẹ.
- Vậy là tốt rồi, con cứ lo.
- Được rồi, không đi học sao? Mẹ nghe thấy tiếng chuông đấy. Đi học đi,
kẻo trễ đấy. – mẹ cô khuyên khi nghe loáng thoáng tiếng chuông báo hiệu
vào lớp vọng lại qua điện thoại.
- Dạ, con đi học. Mẹ và nhà mình giữ sức khỏe nhé. Có gì gọi cho con
nhé. – cô chào tạm biệt mẹ rồi cất chiệc điện thoại vào cặp, chuẩn bị
vào lớp.
Xuân khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mọi việc vẫn ổn, có lẽ là do cô lo lắng quá
lên thôi. Ngước nhìn bầu trời cao vời vợi trong lòng cũng trở nên trống
trãi. Tự ép bản thân mình không được suy nghĩ tiêu cực nhưng thật khó,
cuối cùng cũng đành quay trở về lớp.
Đi tới khúc rẽ, Xuân đâm sầm vào một người con trai. Vội vàng xin lỗi,
hơi giật mình khi bắt gặp khuôn mặt có chút thân thuộc với mình suốt mấy tháng qua.
- Triệt…chào cậu. – cô mỉm cười nói rồi lách mình đi qua cậu. Sao sự
việc hôm đó, cô không dám tiếp xúc với cậu một cách lộ liễu nữa, có khi
chỉ mang thêm rắc rối cho cả hai.
- Khoan đã. Cậu tránh tớ à? – Triệt kéo giật tay cô lại kèm theo chút tức giận trong lời nói của mình.
- Không…chỉ là sắp vào lớp rồi mà. – cô lắc đầu.
- Tớ cùng lớp với cậu mà, việc gì phải vội vàng thế.
- …… - cô im lặng nhìn cậu.
- Tớ không quan tâm người khác nói gì và cậu cũng không cần quan tâm, nếu đã là bạn thì việc đó quan trọng sao? – cậu tiếp tục.
- Ừ, tớ biết, xin lỗi. – cô gật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
- Cảm ơn vì đã nghe tớ. Vào lớp đi.
- Ừ. – cô gật đầu.
Cả hai lẳng lặng bước cạnh nhau, tâm trạng có chút hồi hộp, lo lắng gì
đó nhưng lại hết sức thoải mái. Cuối cùng, Triệt cũng nói được điều cậu
giữ trong lòng. Cứ tưởng như những tấm hình kia sẽ vô tình kéo khoảng
cách giữa cả hai ra xa hơn nữa. Và nó đã là như vậy cho vậy. Cô né
tránh. Không hiểu vì cô ghét cậu hay là cô sợ cậu điều đó làm phiền cậu.
- À Triệt ơi, tối mai tớ có thể về nhà trễ một chút được không? – Xuân lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ trong cậu.
- Có chuyện gì sao? – Triệt hơi mỉm cười nhìn cô.
- Tớ có chuyện quan trọng. Cậu nói với mọi người dùm tớ được không? – cô thấy khó xử khi không thể nói thật với Triệt. Tối mai là buổi thử giọng của Duy và cả nhóm nên cô muốn đi xem để ủng hộ. Không thể nói ra cho
mọi người biết được. Duy đã cố gắng giữ bí mật thì không có lí do gì để
cô nói ra cả.
- Không thể nói cho tớ biết sao? – Triệt hỏi.
- Tớ…đây là bí mật của một người bạn…nên… - cô ái ngại nhìn Triệt.
- Tớ hiểu, xin lỗi. – cậu lắc đầu, nhẹ xoa đầu cô thật trìu mến.
- Cảm ơn. Vậy cậu xin dùm tớ nhé. – cô ngước nhìn cậu bạn cao lớn của mình.
- Được rồi, mọi người có ai cấm cậu đi đâu mà phải lo.
- Chỉ là sợ mọi người lo lắng quá thôi.
- Biết thế là tốt rồi, đi về sớm nhé, không tớ lo chết mất. – Triệt vòng tay ôm chặt cô vào lòng, khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc. Tự dưng cậu muốn được làm thế, thèm cái hơi ấm yên bình từ người con gái ấy, nhớ
cái hương thơm dịu nhẹ giản dị toát ra cả từ trong tâm hôn của người con gái ấy. Giữ Xuân yên vị trong lồng ngực mình thật lâu mặc dù cô đang cố gắng đẩy ra.
- Triệt, cậu làm gì thế? Đây là trường học, mọi người thấy thì sao. – cô lúng túng né tránh.
Thật không hiểu tại sao Triệt lại có hành động này. Cậu có biết là chỉ
vì một cái vuốt tóc nhẹ, một cái nắm tay mà đã khiến cô te tua rồi, lần
này còn…
- Tớ thích thế. Kệ người khác nói gì. – cậu vẫn giữ khư khư cô trong lồng ngực.
- Triệt không đùa đâu. Tớ có bạn trai rồi, cậu cư xử như thế…tớ sẽ…
Lời nói chưa kịp dứt, Triệt đã thả cô ra. Đôi mắt nâu đen lại, nặng nề nhìn cô.
- Xin lỗi…
- Không, ý tớ là…mọi người không thích tớ ở gần cậu… - cô giải thích.
- Không sao…đừng quan tâm tới người khác, vấn đề là ở cậu ấy. – Triệt mất bình tĩnh một cách khó hiểu.
- Tớ…
Triệt giơ ngón tay lên chặn lời cô, nhìn cô chăm chú.
- Được rồi mà. – giọng cậu trở nên yếu đuối.
Đưa tay kéo tay cậu lại để giải thích nhưng một nhóm người đi tới chen
ngang vào cuộc nói chuyện của cả hai bằng những tiếng la hét sung sướng.
Xuân xấu hổ bỏ tay ra trước khi bị người khác nhìn thấy. Quay mặt đi né tránh sự xuất hiện của đám con gái ồn ào kia.
- Anh Triệt… - cả nhóm hét lên sung sướng.
- Ừ, chào các em… - Triệt cười nhạt, chào hỏi qua loa. Tâm trạng có chút không tốt khi bị chen ngang.
- Ai đây? – một đứa con gái vươn tay kéo vai, xoay người Xuân lại.
- Xin lỗi, tớ vào lớp trước. – cô hơi cúi đầu quay đi. Không biết lúc
nãy có ai nhìn thấy những hành động khá thân mật của cô không? Hi vọng
là không.
- Ơ, nó là… - lời nói của nó bị ngắt quãng khi bị đứa bạn bên cạnh kéo tay nhắc nhở.
Bóng Xuân vừa khuất, Triệt cũng cảm thấy có chút hụt hẫng. Mỉm cười chào nhóm đàn em rồi cũng nhanh chóng đi theo hướng mà Xuân đã đi.
Nhìn dáng người to lớn của Triệt đi mất, cả đám cũng chán nản không nói
gì, có chút thất vọng một chút. Lâu lắm mới được gặp Triệt mà cũng chỉ
nói qua loa mấy câu. Điều quan trọng hơn là việc đứa con gái kia đứng
cạnh cậu. Chẳng phải con bé đó đang là bạn gái của anh Duy sao, tại sao
lại thấy nắm tay Triệt…Càng nghĩ càng khiến cả bọn bực bội. Giờ không
thể làm gì được nó vì nó đã có Duy bảo vệ, chưa kể hình như Triệt và
Phong quan tâm. Đụng đến nó là điều không nên nếu như muốn còn chỗ đứng
trong cái trường này.
……………….
Chuông reo tan học, Xuân đã vội vàng chạy ra khu nhà xe phía sau, chỗ
hẹn giữa cô và Duy hằng ngày sau mỗi buổi tan học. Cô quen với việc đi
cùng anh tới nơi tập và anh cũng qune với việc cô lắng nghe anh hát.
Xuân vừa bước tới thì Duy cũng vừa đến. Cả hai chạm mặt nhau, cùng trao
nhau cái nhìn trìu mến, nụ cười nhẹ thay cho lời chào rồi cùng nhau leo
lên chiếc xe ô tô quen thuộc của anh.
Dù chỉ là học sinh và cũng đã tách ra sống riêng một thời gian, Duy vẫn
không thể bỏ được thói quen dùng chiếc xe Lamborghini hằng ngày mỗi khi
đi lại. Tất nhiên anh cũng chỉ dừng ở một đoạn xa nào đó để rồi tự mình
đi bộ vào nơi tập. Anh không muốn quá nổi bật hay tỏ ra khoe mẽ trước
bạn mình. Hơn nữa dạo gần đây anh chợt nhận ra việc đi bộ cùng người con gái bên cạnh mình cũng có chút gì đó thú vị.
Anh không rõ tại sao anh lại thích đi dạo cùng cô, thích nhìn cô chăm
chú nghe anh hát, thích nụ cười ngây ngốc đang yêu mỗi lần anh chọc và
cả tính kiên cường ngốc nghếch đáng khâm phục.
Đôi khi anh có suy nghĩ về thứ tình cảm trong lòng mình. Đúng là anh cần cô, muốn gần cô nhưng nó chưa bao giờ vượt quá ranh giới nào đó giữa cả hai. Anh cần cô như anh cần một tri kỉ để chia sẻ, để tâm sự cũng như
cô cần anh để nhận được sự bảo vệ khỏi đám người giả tạo kệch cỡm kia.
- Anh Duy, ngày mai là mọi người tham gia thử giọng đúng không? Anh lo
không? – Xuân cất tiếng hỏi khi cả hai đang cùng đi bộ dọc con đường
vắng vẻ.
Chính câu hỏi đó đã kéo Duy trở lại thực tại. Nhanh chóng lấy lại tình thần, anh trả lời với nụ cười dịu dàng thân thuộc.
- Ừ, em nghĩ là có lo không?
- Chắc là có rồi. Nhưng anh cố giữ bình tĩnh nhé. – cô trả lời.
- Ừ…
Rầm…
Tiếng đập phá ồn ào vang vọng từ trong phòng làm cuộc nói chuyện giữa
hai người phải gián đoạn. Có chút lo lắng, cả hai vội vàng mở cửa tiến
vào.
Trước mặt là đống bừa bộn. Chiếc bàn bị hất tung lên. Trong phòng giấy
bay tứ tung, đồ đạc vứt lăn lóc trên sàn. Điều đáng nói chính là bầu
không khí căng thẳng giữa Thái Vinh và nhóm bạn.
- Này, mọi người có chuyện gì xích mích sao? – Duy chen vào, kéo tay Vinh lại nhưng bị cậu phũ phàng hất tay ra.
- Bỏ ra, đừng xen vào. Đây là lỗi của cậu. – cậu tức tối quát ầm lên một cách vô lí.
- Ý cậu là sao? – Duy thả tay ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hằn đỏ những tia máu tức giận.
- Anh còn không biết sao? Hừ, tôi tưởng một cậu ấm nhà giàu như anh phải thông minh lắm chứ. Ai ngờ cũng ngu ngốc cả… - Vinh mỉa mai.
- Cậu…mọi người biết hết rồi sao? – Duy khó xử liếc nhìn mấy người bạn
của mình, rồi nhận lại cái gật đầu ái ngại của họ. Khẽ thở dài thất
vọng. Anh đã muốn giữ bí mật này để có thể tạo dựng được mối quan hệ
thật lòng với họ, không muốn dùng tiền bạc để mua lại cái danh hảo cho
năng lực của bản thân. Cứ nghĩ là sẽ ổn nhưng ai ngờ đâu…
- Anh…tưởng mình giỏi lắm chắc.
- Được rồi đó Vinh. Đừng làm mất hòa khí nữa. Ngày mai là ngày quan
trọng của chúng ta, tốt nhất là phải thật đoàn kết. – Đức gằn giọng cảnh cáo thái độ xấc xược của Vinh.
- Sao…cậu đe dọa tôi sao? Tưởng tôi sợ à. Không ngờ tình bạn bao năm của ta lại bị cắt đứt chỉ vì một đứa lắm tiền lạ hoắc sao? Tôi khinh bỉ các người. Cái gì mà đoàn kết. Cái gì mà ngày quan trọng? Tôi cóc cần, tôi
sẽ không bị cái danh của hắn làm mờ mắt như các người đâu. Tưởng tôi nể
sao? Lầm rồi. Có người đã mời tôi về làm ca sĩ cho họ, họ đảm bảo tương
lai cho tôi. Tôi chẳng cần các người. Nếu đã không hợp nhau rồi thì tốt
nhất là nên cắt đứt quan hệ. Hôm nay tôi rút, tôi không muốn nhìn mặt
các người nữa.
Vinh hét rống lên trong cơn tức giận. Ánh mắt sắc lẻm, khinh ghét lướt
qua năm con người đang ở trong phòng. Dứt lời câu ta bỏ chạy ra ngoài
không thèm đoái hoài gì tới lời gọi của ai.
Vội vàng chạy theo sau nhưng không kịp thấy bóng dáng đâu. Thất thểu quay lại, Đức mệt mỏi không nói gì.
- Giờ mọi người tính sao? Ngày mai chúng ta thử giọng rồi. – Thiên Sơn lên tiếng.
- Cậu ta điên rồi. – Đức lầm bầm…
- Được rồi, cứ lo tốt cho ngày mai, chúng ta sẽ tìm và thuyết phục cậu
ấy sau. Không con thời gian nữa. Ngày mai sẽ là ngày rất quan trọng của
chúng ta, không thể bỏ lỡ nó được. – Duy bình tĩnh nói nhưng không giấu
được chút lo lắng, thất vọng.
Căn phòng yên ắng. Thời gian cũng như ngưng đọng trong cái nặng nề.
Không ai nói thêm gì, chỉ máy móc gật đầu. Có lẽ phải chấp nhận sự thiếu hụt lần này vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT