Căn phòng im lặng một cách nặng nề.
Người đàn ông kia khẽ nhìn lướt năm khuôn mặt trẻ tuổi kia rồi nói.
- Ngài chủ tịch vừa rồi có hơi chút không hài lòng lắm về các cậu. – Thư kí Minh lạnh lùng nói.
Cả năm người đều im lặng.
- Hẳn các cậu đã biết lí do phải không? – ông nói tiếp.
Vẫn giữ sự im lặng đó, sự ái ngại như đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn
mặt của bốn người con trai kia. Chỉ có mình cô gái kia vẫn đang còn bối
rối khi chưa hiểu được gì cả.
- Buổi họp mặt gia đình nhưng các cậu đều biệt tăm mất vì một vài lí do
nào đó khiến chủ tịch cực kì khó chịu. – ông ném ánh mắt sắc lẻm về phía cô gái.
Lúc này, cô mới lờ mờ nhận ra được nguyên nhân, chắc là do cuộc gặp mặt bất ngờ của ba người con trai kia tại nhà cô mà.
Hơi ái ngại nhìn cả bốn người, xem ra điều đó gây rắc rối cho họ rồi.
- Đó là do lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ tới gặp ông sớm thôi. – Băng nói.
- Ồ, chủ tịch không có ý trách các cậu đâu. Hơn nữa, hiện nay ngài đang ở Canada để tham dự một buổi họp. Tôi nghĩ ngài ấy sẽ rất vui nếu mọi
người cùng tới. – ông nói.
Cả năm người im lặng một lúc.
- Tất nhiên là chúng tôi sẽ tới rồi, phải không mọi người. – Băng nói.
Vũ gật đầu, Phong và Triệt cũng không muốn tranh cãi thêm nên đương nhiên cũng đồng ý.
Thư kí Minh khẽ cười hài lòng, đó là điều ông muốn biết.
- Điều đó thật là tốt phải không? Ngoài ra chủ tịch còn tổ chức một bữa
tiệc để tiếp đón vài vị khách, tôi mong mọi người có thể tham gia chứ?
- Tiệc sao? –Phong hỏi.
- Đúng thế? Thật ra tôi nghĩ là chủ tịch muốn gặp lại sáu người cháu của mình thì đúng hơn.
- sáu người? – Xuân không kìm nổi tò mò, lên tiếng.
- Đúng thế. Tất nhiên chỉ là gặp mặt thôi, nhiệm vụ của cô thì vẫn còn đó. – ông quay qua nhìn cô lạnh lùng nói.
- Được, chắc chắn chúng tôi sẽ tham gia. Và cả cậu nữa đúng không nào? – Triệt xen vào.
- Hả? Tớ tham gia.? – cô ngạc nhiên, điều đó hoàn toàn không phải là những gì cô muốn.
- Đúng thế? Với tư cách là bạn của tụi anh. Okay? Anh nghĩ biết đâu nó lại giúp gì đó cho em. – Phong khuyến khích.
- Nhưng… - cô lắc đầu.
- Em ấy được tham gia mà phải không? – Vũ hỏi.
Ông Minh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý nhưng khuôn mặt vẫn không biến sắc.
- Được rồi, cứ như thế đi, tôi nghĩ chúng ta nên đi sớm phải không? – Băng im lặng từ nãy giờ, mới bắt đầu lên tiếng.
- Okay, đi thôi nào. – Vũ nhún vai đồng tình, sau đó cúi chào ông thư kí rồi cũng bước ra. Phong, Triệt cũng lần lượt bước ra.
Xuân đứng im lặng nhìn hai người còn lại trong phòng, thấy có chút gì đó hơi khó chịu nên cũng lẳng lặng rút lui.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Giữa hai người như có một khoảng cách to
lớn đến bất ngờ, cả hai đều như đang dè chừng một điều gì đó ở người đối diện.
- Cậu thay đổi rồi nhỉ? – ông thư kí lên tiếng trước.
- ……………… - Băng hơi ngạc nhiên, sao dạo này có nhiều người nhận xét là anh đang thay đổi thế nhỉ? Điều đó là thật sao?
- Đừng lo, tôi nghĩ điều đó cũng hay đấy chứ. Ít nhất là cậu có tểh sống thật một chút với tuổi của cậu bây giờ.
- Vậy sao? Cảm ơn bác về lời nhận xét đó. – đôi mắt đen sâu thẳm kia
đang cố gắng thăm dò ý nghĩ của người đối diện nhưng dường như anh bị
chính sự dày dạn của một người đàn ông đứng tuổi làm cho khựng lại. Đôi
mắt kia mang theo dấu vết của sự từng trải, sự kiên cường của một con
người mạnh mẽ, vẫn lẳng lặng nhìn anh không chút bối rối.
Anh quay đi. Có lẽ có ở thêm đây cũng chẳng có gì thay đổi. Tâm trí của
anh lúc này chợt bị choáng ngợp bởi hình ảnh của một đứa con trai nào
đó. Đôi mắt lạnh lùng quen thuộc mang theo chút sư tàn bạo và độc đoán,
đứa em trai đã từ lâu không gặp lại của anh. Nó có đến không nhỉ?
Anh tự hỏi, điều đó sẽ có ý nghĩa gì đối với anh chăng hay còn đối với
một ai khác nữa. Thật khó nói nhưng chắc chắn việc xuất hiện của cậu em
trai kia sẽ rất quan trọng.………………………………………………
Đến giờ cô vẫn còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, thật không ngờ rằng giờ
cô đang ở Canada. Chợt nhớ về sự xuất hiện bất ngờ của thư kí Minh, cả
cuộc đối thoại có phần nặng nề giữa ông và bốn người con trai kia. Nó cứ luẩn quẩn mãi trong đồng, khiến cô phải suy nghĩ về một điều gì đó.
Bước dọc hành lang rộng thênh thang của căn villa của tập đoàn AJ, mò mẫm con đường tới phòng của Vũ.
Thật ra cô cũng không muốn mới sáng sớm mà đã phải làm phiền người khác
như thế này đâu, chỉ vì cô được bác quản gia nhờ cô tới đánh thức anh vì hôm nay anh sẽ có một người bạn há đặc biệt tới thăm.
Không biết người bạn đó như thế nào nhỉ? Theo như suy nghĩ của cô thì hẳn người bạn đó có ảnh hưởng lớn tới Vũ lắm.
Cô giật mình khi bắt gặp một bóng người bước ra từ cánh cửa trước mặt
cô. Hai ánh mắt chạm nhau, thoáng bối rối, quay mặt đi, ấp úng không nói gì.
- Chào em. – Phong lên tiếng trước.
- Vâng. – em chào anh. Cô gật đầu.
- Em dậy sớm nhỉ? Đang định đi đâu à?
- Em…thật ra em định tới phòng của anh Vũ, bác quản gia nhờ em nói là
anh ấy có một người bạn khá thân sẽ tới thăm. – cô giải thích.
- Bạn thân? – Phong hỏi. Anh im lặng suy ngẫm một điều gì đó, khẽ mỉm cười khi nhớ lại điều gì đó.
- Ừ, em đi đi. À, có cần anh đi theo không?
- Không, không cần đâu ạ. – cô lắc đầu.
Hơi có chút hụt hẫng, anh gượng cười và xoa đầu cô:
- Ừm.
Cô cúi chào anh rồi nhanh chóng đi thẳng tới phòng của Vũ. Bước chân
chậm dần khi tới phòng 500 và dừng hẳn ở đó. Nhẹ nhàng đưa tay lên gõ
cửa.
Phong đi từ từ dọc hành lang, đầu vẫn đang mãi suy nghĩ một điều gì đó.
Một hình ảnh “quen thuộc” mỗi khi anh tới đây chợt hiện ra, thoáng ngẩn
người, anh vội vàng quay lại, chạy nhanh tới phòng của Vũ.
“Aaa……………” – tiếng hét thất thanh phát ra từ hướng đó, có lẽ là điều anh lo lắng có lẽ đã thành sự thật.
Khi anh đi về phía ấy, Xuân chợt chạy ùa ra, đôi mặt ngạc nhiên xen lẫn bối rối, khuôn mặt đang đỏ bừng bừng.
- Em không sao chứ? – anh hỏi.
- Anh…anh Vũ…có…một cô gái…không…mặc….đang ở…trong… - cô ấp úng nói.
Phong khẽ mỉm cười, nhẹ xoa đầu cô như dặn cô yên tâm.
- Đừng lo, đó là bạn của Vũ đó. – anh mỉm cười.
- Bạn? Anh quen sao? Nhưng làm sao anh biết được.
- Ừ, anh vẫn gặp cô ấy mỗi khi tới đây mà.
- Vậy sao? – cô yên tâm hơn.
- Em ồn ào quá nhỉ? – giọng nói có chút trêu đùa phát ra ở phía cánh cửa.
- Anh…Vũ…em xin lỗi. – cô lại đỏ mặt.
-
Hi, honey. Nice to see you again. ( Chào anh yêu, chúng ta lại
gặp nhau rồi.) – một giọng nói khác xuất hiện ở đằng sau lưng Vũ, một
cánh tay ôm anh từ phía sau.
Một cô gái bước ra. Phần thân trần ẩn hiện qua chiếc áo sơ mi trắng đầy
quyến rũ. Mái tóc nâu cắt ngắn cực kì style và cá tính, đôi mắt xám, làn da trắng. Khẽ mỉm cười với Xuân, cô ta vui vẻ bước tới gần và đưa tay
ra.
-
Hey pretty girl. Nice to meet you. (Này cô bạn, rất vui được làm quen) – cô nói bằng một giọng còn chút ngái ngủ.
-
Oh…Hi, glad to meet you.( À, vâng, rất vui được gặp bạn) – cô trả lời, có chút hơi thiếu tự nhiên.
-
You’re noisy. – cô gái ấy mỉm cười và nói tiếp.
-
Oh…I’m sorry. (Tôi xin lỗi) – Xuân xấu hổ.
-
Okay, enough. Hi, Erika. We haven’t seen for a long time, right? How are you? (Được rồi, Chào Erika, Lâu rồi không gặp nhau phải không? Em vẫn khỏe chứ?) – Phong chen vào, giải vây cho Xuân.
-
Oh, I forgot you. Hi, Ken. I’m fine and I think you’re ok, don’t you? (oh, xin lỗi, chào Ken, em khỏe chứ, chắc anh cũng thế phải không?) –
Erika quay ra cười toe toét với Phong, nhẹ nhàng đi tới, ôm chầm và hôn
nhẹ lên môi của anh trong sự ngỡ ngàng của Xuân, hành động đó quá tự
nhiên, trong khi đối với cô thì…
-
Sure. When did you come? ( chắc chắn rồi, em tới khi nào thế?) – Phong hỏi.
-
Last night. I miss Vince so much. (tối qua, em nhớ Vince nhiều quá mà.) – Erika cười vui e then, quay lại ôm chặt lấy Vũ, nhẹ hôn anh.
Vũ cũng mỉm cười, trìu mến, đáp lại. Không hiểu sao, đứng trước người con gái này, Vũ có vẻ khác quá.
-
Hey, this is Xuân and this is Erika. – Phong giới thiệu với cả hai.
-
Ok. You’re look more beautiful than your picture. ( được rồi, cậu nhìn xinh hơn trong ảnh nhiều đó.) – Erika nhận xét.
-
Picture? What picture? How can you get it? (Ảnh? Bức ảnh nào thế? Làm sao bạn có được nó?) – Xuân ngạc nhiên.
-
Vince gave me.(là Vince đưa đó.) – cô ấy mỉm cười và lại nhắc tới cái tên “Vince” ấy nữa mà cô chẳng thể biết đó là ai.
-
Vince? Who is he?( Vince? Anh ấy là ai thế?)
-
Oh, come on. I’m starving. I need to eat something. Let’s go.
(thôi nào, em sắp chết đói rồi đây này. Em cần ăn gì đó, đi nào). – cô
kéo tay Vũ chạy một mạch đi thẳng. Để mặc câu hỏi đang cần câu trả lời
của Xuân ở đó.
Đưa ánh mắt về phía bóng hình của hai con người đang đi đằng trước mà
không khỏi thắc mắc. Cuối cùng cô gái đó là ai? Tại sao có vẻ thân với
cả Phong và Vũ thế nhỉ? Và Ken và Vince là ai chứ?
- Em đang nghỉ tới cô ấy là ai đúng không? – Phong mỉm cười.
Cô gật nhẹ.
- Là vợ chưa cưới của Vũ đó.
- Vợ…vợ chưa cưới??? – cô giật mình.
- Ừ. – Phong cười toe toét.
- Nhưng mà anh ấy còn trẻ mà.
- Ừ, có sao đâu, chỉ mới chuẩn bị đính hôn thôi mà.
- Vậy ạ? Nhưng Ken và Vince là ai thế ạ? Là hai anh sao?
- Ừm, Ken là anh còn Vince là Vũ. Bọn anh từng có một thời sống ở đây nên mỗi người đều dùng tên tiếng anh cả.
- Vậy sao?
- Ừm. Đi thôi, anh đói rồi. – Phong xoa đầu cô thật nhẹ, kéo cô đi theo. Thoáng bối rối nhưng rồi cô cũng im lặng bước nhanh theo anh vì giờ
trong cô còn cả đống câu hỏi cần được giải đáp nữa.
Bữa sáng hôm nay có phần ồn ào hơn so với mọi hôm vì sự xuất hiện bất ngờ của cô bạn Erika mà theo Xuân
được biết là một người bạn thân của mọi người.
Mọi người thoải mái nói chuyện, cô bạn này có vẻ như là người “hơi” bị
nhiều chuyện. Từ lúc vào bữa tới giờ gần như chỉ có mình cô nói, nhưng
điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới ai cả, ai cũng có vẻ như thích
nghe cô ấy nói.
Cũng đúng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp và dễ nghe, rất cuốn hút người
khác. Xuân nghe chăm chú, thỉnh thoảng cũng phải bật cười vì những câu
chuyện nói đùa của cô bạn. Băng cũng thế, anh cũng bị thu hút vào câu
chuyện đó.
Nhưng Vũ thì khác, anh hoàn toàn ngẩn ngơ theo toàn bộ câu chuyện đó,
không những thế dường như đôi mắt màu hổ phách quen thuộc kia như bị dán chặt vào Erika với đầy yêu thương. Nụ cười ẩn hiện, khóe mắt sáng rực
nhìn anh quả thật có chút hơi kì lạ.
-
Hey, Lyn. You’re ok? (này Lyn, cậu ổn chứ?)– Erika quay qua nhìn Tiên và hỏi.
-
oh, Of course. I’m fine. (Oh, tất nhiên rồi.) – Tiên lơ đãng trả lời
-
You look so strange. I think because you’re more beautiful. ( cậu lạ quá, có lẽ là vì cậu đẹp hơn nhỉ?) – Erika nhận xét.
-
Thank you. You,too. (Cảm ơn. Cậu cũng vậy mà) – Tiên trả lời nhưng cũng không mấy mặn mà lắm.
Erika dường như cũng nhận ra sự lạnh nhạt đó nên cũng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô vị đó mà chuyển sự chú ý qua Triệt.
-
Hi, Tom. I heard that you’ve come back Main House. It’s great. ( Chào Tom, nghe nói cậu vừa mới trở lại nhá Chính. Tuyệt thật.) – cô nhìn anh vui vẻ nói.
-
Thanks. Someone help me have this decision, right? I must thank her a lot. ( Cảm ơn, có một người nào đó đã giúp tớ có quyết định đó đấy, phải cảm ơn cô ấy nhiều rồi.) – Triệt mỉm cười.
-
Sure. She’s really cute, isn’t she? (chắc chắn rồi, cô ấy dễ thương mà phải không?) – Eriaka mỉm cười, khẽ liếc nhìn Xuân khiến cô hơi ái ngại.
-
Yes, I agree with you. ( Đúng rồi, hoàn toàn đồng ý đó.) – cậu nói.
-
A, Your grandfather hold a big party. All of you will join it? ( à, hôm nay ông nội của các anh sẽ tổ chức một buỗi tiệc, mọi người tham gia hết chứ?)
Câu hỏi có vẻ hơi thừa, chắc chắn là thế rồi, đó cũng là mục đích mà mọi người tới đây mà.
-
Actually, I think I won’t go. ( Thực ra, tớ sẽ không đi đâu.) – Xuân bây giờ mới lên tiếng?
-
What? You must go. I hope to see you there. ( Cái gì,? Cậu phải đi chứ, tớ đang muốn gặp cậu ở đó mà.) – Erika cố gắng dụ dỗ.
-
Sorry. (Xin lỗi) – Xuân trả lời gọn lọn.
- Cậu phải đi chứ? Cậu nhất định phải đi. – Triệt nói như ra lệnh.
- Tớ không đi đâu. Tớ… - cô bỏ lửng câu.
- Nếu lo về vấn đề trang phục thì tớ sẽ giúp cậu. – Triệt tiếp tục.
- Ừm, tham gia một chút cũng vui mà. – Vũ quay ra mỉm cười và nói với cô.
- Em…
-
Okay. You must join. Now, Go with me. I will make you more beautiful.( Được rồi. Cậu phải tham dự, giờ đi với tớ nào.) – Erika tỉnh rụi kết
thúc lời từ chối của cô, trong khi chưa kịp hiểu gì, Erika đã kéo cô
chạy một mạch ra khỏi khu nhà ăn, và leo lên một chiếc Ford đang đậu sẵn ở ngoài kia.
Cánh cửa vừa đóng lại, chiếc xe đã lao vút đi ra khỏi khu villa to lớn
này, mang theo sự ngỡ ngàng của Xuânvà sự thích thú của Erika.
Phong hơi lo lắng nhìn ra theo hướng của chiếc xe. Anh cũng không còn lạ gì với tính cách thất thường của Erika nhưng lần này quả thật là có
chút hơi khó chịu. Anh nhăn nhó quay qua nhìn Vũ đang dán mắt vào anh mà cười nham nhở.
- Này, đừng lo. Không có gì đâu. Erika sẽ giúp em ấy mà. Đừng lo. – Vũ trêu trọc.
- Cậu đang nói gì thế? Lo lắng cái gì chứ? – Phong quay đi, cảm thấy thật xấu hổ khi bị người khác đọc suy nghĩ mà.
Vũ bật cười nhìn anh lần cuối rồi, bình thản đứng dậy đi về phòng.
Băng vẫn im lặng, nhâm nhi tách trà cho bữa sáng, lờ đi đôi mắt chăm chú của Tiên, hoàn toàn không che giấu cái nhìn lộ liễu ấy.
Triệt cũng đứng dậy đi thẳng về phòng, không nói thêm gì nữa. Tâm trạng
lúc này của cậu có gì đó thật phức tạp, cậu không muốn phải nghĩ thêm về nó nhiều hơn nữa.
……………………………..
Căn phòng tối om, cửa sổ đóng kín mít, chỉ có ánh sáng le lói qua các
khe cửa sổ. Mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí se lạnh khiến con
người ta không khỏi khó chịu.
Lờ mờ trong bóng tối là một người con gái. Dáng người thanh mảnh, duyên
dáng, mái tóc nhẹ xõa, che khuất một phần trán, ẩn hiện là đôi mắt lạnh
lẽo tới độc ác.
Cạch…Cánh cửa mở ra, một cô gái nhỏ bước vào. Khẽ nhăn mặt vì mùi ẩm mốc bay
xộc vào mũi, xua tay để lấy thêm một ít không khí sạch nhưng có vẻ như
vô ích. Cô giật mình khi nhận ra đã có người sẵn ở trong đó.
Đứng ẩn khuất trong bóng tối khiến cô khó có thể nhận ra được rõ khuôn
mặt của người đó, chỉ biết được là một người con gái mà thôi.
- Chào chị, chị tới rồi sao? – người con gái kia cất tiếng.
- À, vâng…xin lỗi để cô đợi, không biết cô có việc gì nhờ sao? – cô cất tiếng hỏi.
- Tất nhiên rồi, chỉ một việc nhỏ thôi mà.
Cô có thể nhìn thấy được nụ cười nữa miệng của người con gái bí hiểm kia.
- Tôi giúp được gì sao? – cô hỏi.
- Chỉ là em muốn tối nay, lựa thời gian nào đó thích hợp, khi cô gái
Việt Nam kia về phòng, chị có thể đưa cho người con trai này một li sâm
banh được không? – người con gái kia đưa cho cô một tấm ảnh. Người con
trai trong anh, với đôi mắt cuốn hút, nụ cười hiền diu, ấm áp thoáng
khiến cô phải xao động, nhưng cô nhanh chóng nhận ra người trong hình đó là ai.
Cô lờ mờ nhớ lại khuôn mặt của cô bé người Việt mới tới, hình như tên Xuân thì phải.
- Tại sao lại phải sau khi cô ấy về. – cô hỏi.
- Ồ, không có gì đâu. Và làm phiền chị có thể hòa thêm một chút nước này vào li sâm banh được không? – người con gái kia nói tiếp.
- tôi có thể hỏi đó là gì không? – cô hỏi.
- Ồ, chị đừng lo, không phải thuốc độc đâu. – tiếng nói phát ra cùng tiếng cười nhè nhẹ.
- Vậy....?
- Không sao, chỉ cần chị cho vào và chuyển tới cho người con gái đó,
cùng với tờ giấy này. – người con gái kia thay đổi giọng nói đột ngột,
sắc lạnh và độc đoán hơn khiến cô thoáng bối rối.
- Tôi…
- Nếu chị hoàn thành tốt tối sẽ giúp chị thực hiện điều chị muốn lúc này, như được về nàh chẳng hạn nhỉ?
- Tôi…
Cô giật mình. Tại sao người con gái kia có thể biết được điều cô muốn
lúc này chứ. Quả thật cô đang muốn về nhà ngay nhưng vì vẫn chưa đủ tiền để về nên đành phải…
- Tôi sẽ làm. – cô đồng ý.
- Tốt lắm. Đây là một chút quà cảm ơn, sau này sẽ được gửi tiếp sau. –
cô gái kia mỉm cười, đưa ra một sấp tiền khiến người khác cũng phải
“thèm thuồng”.
- Tôi…
- Được rồi, nếu chị muốn, ngay sau khi làm xong việc, chỉ có thể được về nhà ngay lập tức. Vì thế hi vọng chị sẽ hoàn thành tốt.
- Được, cảm ơn cô. – cô mừng ra mặt, vội đón lấy sấp tiền ấy.
- À, mà chị cũng đừng lo lắng quá, việc này chỉ là muốn giúp cho hai người ấy thôi mà.
- Vâng, tôi sẽ làm.
Cô trả lời, vui vẻ, cúi đầu chào rồi quay lưng bước đi nhanh ra khỏi căn phòng cũ kĩ ấy với một niềm vui lâng lâng khó tả.
Trong góc tối ấy, người con gái kia từ từ bước ra khỏi căn phòng. Tiếng
gót chân lạnh lùng nện xuống sàn nhà, vang lên nhưng âm thanh vô tình.
Khuôn mặt bầu bĩnh, khẽ nở một nụ cười độc ác và cay độc.
Cô đang hi vọng kế hoạch kia sẽ thành công, biết đâu đó sẽ là một cú
quyết định của cô trong tương lai. Dù gì cũng chỉ là “giúp đỡ” hai người đó thôi mà, hoàn toàn không có gì xấu xa cả phải không.