Một ngày mới bắt đầu bằng những tia nắng trong trẻo, tiếng xì xào của biển và hương vị mằn mặn man mát của gió biển.
Đằng xa là một chiếc tàu biển cao cấp, nó có vẻ như là đang chờ ai đó.
Tất nhiên là đứa cháu cưng của chủ tịch tập đoàn KEN đứng thứ hai của
nước ta mà. Hôm nay còn có thêm bốn người cháu của tập đoàn AJ hàng đầu
nữa. Quả thật, chiếc tàu đó phải thật “may mắn” đó.
Trên chiếc cầu nhỏ, có ba người con trai và một người con gái đang đứng. Có vẻ cả bốn đều đang chờ đợi ai đó.
- Băng đâu rồi? – Tiên hỏi Triệt.
- Em không biết. Từ sáng đã không thấy anh ấy rồi. Có lẽ anh ấy đi ra tàu trước rồi. – Triệt trả lời.
- Vậy sao. Được rồi mọi người đi nào. – Tiên mỉm cười hài lòng và bước nhanh về chiếc phi thuyền đang ở đầu cầu.
- Khoan đã, còn Xuân nữa. – Phong lên tiếng. Khuôn mặt thoáng lo lắng.
- Xuân? – Tiên hơi mỉm cười, quay qua nhìn Phong.
- Đúng, em ấy chưa tới.
- Đừng lo, hôm qua em đã nói với Xuân rồi, có lẽ sáng sớm hồi hộp quá
nên đã đi rồi. Vì em nói là nếu tới sớm thì có thể ra tàu trước cũng
được. Có thể em ấy đang ở trên đó. Sáng em ghé qua thì không thấy em ấy.
- ừm. – Phong hơi nheo mắt, khẽ gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.
- Đi nào, sắp trễ rồi đó. – Tiên cố cười để an ủi Phong rồi kéo mọi người đi nhanh lên thuyền.
Phong hơi lưỡng lự nhưng cũng bước lên. Sau đó tới Vũ và Triệt. Triệt
khẽ nheo mắt nhìn về phía khu khách sạn. Không hiểu sao có gì đó khiến
cậu không tin được cho lắm.
Chỉ mới 7h thôi mà, Trong khi hôm qua lại hẹn 8h. Tại sao phải hẹn sớm
như thế chứ. Mà cậu cũng không quan tâm lắm. Dù đi sớm hay không thì
chắc chắn Băng cũng không đi.
- Triệt, nếu không phiền cậu có thể giúp tôi vắng mặt vào ngày mai không? – Băng nói khi Triệt đang đứng ngoài lan can.
- Tại sao anh lại không muốn đi. – Triệt lơ đãng hỏi.
- Vì tôi không thích bị làm phiền. – Băng trả lời.
- À, em hiểu rồi, là Tiên đúng không? – Triệt bật cười.
- ……… - Băng không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười.
- Đúng là mệt thật. May là em không “hot” như anh, nếu không thì mệt lắm nhỉ? – cậu cười nụ cười tinh nghịch nhìn Băng.
Khuôn mặt của anh vẫn như thế. Mặc dù biết anh nổi tiếng là lạnh lùng
nhưng trong kì nghỉ này, có vẻ như anh trầm hơn hẳn. Hay là anh đan khó
chịu vì sự xuất hiện của Tiên.
- Được rồi. Em giúp. Đừng làm cái mặt lạnh lùng đó nữa nào. Em sợ rồi
đó. – cậu khẽ vỗ vai anh rồi quay đi nhưng vừa tới cửa cậu dừng lại, vẫn không quay lại nhìn Băng, cậu buột hỏi: - Anh nghĩ sao về Xuân?
- …………… - Băng im lặng một lúc nhìn Triệt. Câu hỏi bất ngờ khiến anh
thoáng ngập ngừng. – Tại sao cậu lại muốn biết? – Băng hỏi.
- Chỉ là thắc mắc thôi, anh không trả lời được sao ạ?
Băng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Rắc rối, ngờ nghệch nhưng rất được việc.
- Thế thôi sao?
- Cậu muốn thế nào nữa chứ.
- KHông, có vẻ như anh không ghét cậu ấy lắm. Nghe kể chuyện lần đầu cậu ấy và anh gặp nhau, có vẻ là hai người sẽ kị nhau lắm chứ. Nhưng có lẽ
là sai rồi. – Triệt nói.
- Ý cậu là sao?
- Không có gì đâu. Em đi ngủ đây. À, cũng lâu rồi không gặp anh Huy. Em trai của anh bí ẩn quá nhỉ.
Không kịp để Băng nói thêm câu nào, Triệt đã vươn vai, chui tọt vào trong phòng của mình và chuẩn bị đi ngủ.
Để Băng đứng im lặng ngoài đó. Lâu rồi không ai nhắc tới Huy. Cũng đã
rất rất lâu rồi cả hai người không gặp. Nhưng chắc sẽ không lâu đâu. Cả
hai sẽ gặp nhau trong một tương lai gần. Không hiểu sao anh lại có cảm
giác rất mạnh về điều đó mà lại trong một tình huống rất đặc biệt.
Triệt kết thúc hồi tưởng khi nghe tiếng khởi động của chiếc phi thuyền.
Đó là lí do tại sao cậu lại nói dối về vụ của Băng. Haiz…chắc cũng sẽ ổn thôi mà.
Cậu im lặng, nhìn chiếc phi thuyền tới gần chiếc tàu to lớn đó. Quả
không hổ danh tập đoàn đứng thứ hai của cả nước. Chiếc tàu thật hoành
tráng và sang trọng. Khẽ cười một cách thơ ơ.
Mọi người bước nhanh lên tàu ngay khi tới gần chiếc tàu đó. Tiên thoải
mái với phong cách của một “chủ nhà”, vui vẻ mới mọi người nghỉ ngơi
trên chiếc tàu sang trọng này. Nhưng dường như có vẻ như không ai mấy
mặn mà với nó lắm.
Tiên cũng không quan tâm nhiều, bước nhanh tới chỗ vị quản tàu để hỏi ngay tung tích của Băng.
- Chú Phùng, Băng đầu rồi. – cô mỉm cười.
- Tôi chưa thấy cậu ấy. Không phải cậu băng sẽ đi cùng mọi người sao? – người đàn ông kia cung kính trả lời.
Mặt Tiên tối sầm lại khi nghe cậu trả lời đó. Phong thấy vậy cũng ngay lập tức chạy lại hỏi:
- Thế bác còn thấy cô bé nào lên đây không? – Phong lo lắng.
- Cũng không luôn thưa cậu. Từ lúc chúng tôi tới đây, chỉ có bốn người là mọi người đây thôi.
Mặt Tiên càng tối lại, ánh mắt thoáng hiện ra tia tức tối và căm ghét.
Phong cũng trở nên lúng túng. Vậy ra giờ trên đảo còn có Xuân và Băng
sao.
- Quay tàu lại ngay, còn có người phải đón. – Tiên quát lên.
- Tôi rất tiếc thưa cô chủ. Tàu đã khởi động rồi, không thể dừng lại
được. – người đàn ông đó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh trước thái độ của cô
chủ của mình.
- Tôi không biết, tôi muốn tàu dừng lại và quay lại ngay. – Tiên hét.
- Tôi rất tiếc, sẽ rất tốn thời gian nếu chúng ta làm thế. Sẽ trễ hẹn
với bà chủ tịch sẽ rất không hài lòng nếu cô chủ trễ hẹn. – người đàn
ông đó tiếp tục bình thản nói với giọng điệu có chút gì đó nghiêm khắc.
Và tất nhiên lời nói đó phỉa có trọng lượng rồi. Bằng chứng là ngay lập
tức mặt Tiên sa sầm lại, cô tức tối quay đi nhìn về phía của hòn đảo
Bora Bora đó.
Phong và Triệt cũng không kém phần hụt hẫng. Không hẹn mà cùng lúc cả
hai đều hướng ánh mắt tiếc nuối và lo lắng về phía hòn đảo đó. Một cảm
giác khó chịu, một chút gì đó ghen tị trong họ.
Thế thành ra chuyến đi này chỉ có bốn người và điều đáng buôn cười hơn
là ba trong bốn người đều đang cảm thấy rất rất tức tối và khó chịu.
Vũ bật cười khi nghĩ tới cảnh đó. Có vẻ như kế hoạch của Tiên không
thành công cho lắm. Thôi đành thế thôi, chỉ có mình anh tận hưởng chuyến đi thôi vậy.
……………………………….
Nắng chói chang, chiếu qua cửa sổ khiến Xuân cảm thấy chói mắt quá nên
đành phải bật dậy. Ôi, mệt mỏi thật đấy. Cô ngồi thẳng dậy, vươn vai và
liếc nhanh chiếc đồng hổ trên bàn.
7h45’
Cô gần như muốn hét lên. Lao nhanh vào phòng tắm để chuẩn bị và phóng
nhanh ra chỗ hẹn. Ôi tại sao thế. Cô ngủ li bì từ hôm qua tới giờ. Uống
xong ly sữa nóng mà Tiên mang cho là cô lăn ra ngủ tới giờ. Trời ơi,
không biết mọi người có đợi cô không nữa mặc dù chưa tới giờ.
Ừm, phải nói như thế nào nhỉ? Trống vắng. Hoàn toàn không có một bóng
dáng của chiếc tàu to lớn nào cả. Chẳng lẽ mọi người đã đi rồi. Không
đúng, Tiên hẹn 8h mà. Tại sao chứ? Cô hoảng loạn, chạy lung tung trên
bãi biển để tìm. Trời ơi, cô bị bỏ rơi thật rồi. Vội chạy lại một người
phụ nữ nước ngoài đang ngồi tắm nắng trên bãi cát để hỏi. Không biết
người đó có hiểu tiếng Anh không vì đó là ngôn ngữ nước ngoài duy nhất
mà cô biết. >”<.> - Excuse me! May I ask you a question? (Xin lỗi! Tôi có thể hỏi cô một
câu hỏi được không?) – cô nói, cố gắng phát âm thật chuẩn nhất có thể.
- Sure ( Vâng, tất nhiên rồi.) – người phụ nữ đó ngồi dậy, nhìn cô chăm chú.
- Thank you. Do you see a liner stand aroung here? In this morning? (Cảm ơn, cô có thấy một con tàu lớn ở quanh đây không? Sáng nay ấy?)
- Sorry, no. Actually, I saw one. But it left early in this morning.(
Xin lỗi tôi không thấy. À thật ra thì có một cái nhưng nó đã rời khỏi từ rất sớm.) – người phụ nữ đó trầm ngâm.
- Early? Do you remember when it left? And are there any people on it?
(sớm? Cô có nhớ cụ thể là lúc mấy giờ nó rời khỏi không? Và có người nào trên đó không? – cô nghi hoặc.
- Around 7 o’clock. A, there were three boys and one girl. They’re
really cute. It deeply impress me. Do you know them?( Khoảng 7h gì đó.
có 3 chàng trai và 1 cô gái. Họ thật sự rất dễ thương. Nó khiến tôi thật sự ấn tượng về họ đấy. Cô quen họ chứ?) – người phụ nữ đó mỉm cười rất
tươi.
Ba trai, một gái, rất dễ thương, thu hút thì đúng là họ rồi. Tại sao họ
lại bỏ cô một mình chứ. Ôi cái cảm giác hụt hẫn này là sao thế này.
- Yes, They’re my friends. Thank you. Sorry for bothering. Good bye.
Have a nice day!!! (vâng, họ là bạn của tôi. Cảm ơn, Xin lỗi vì đã làm
phiền cô. Tạm biệt. Chúc một ngày tốt lành.) – Xuân chào người phụ nữa
ấy rồi đứng lên.
- Bye. (tạm biệt) – người phụ nữ đó mỉm cười với cô rồi quay lại thư giãn trên bãi biển của mình.
Còn cô thì thất thểu đi về khu khách sạn. Họ bõ rơi cô thật rồi. Hơi
buồn nhưng có lẽ cũng đúng thôi. Ủa, nhưng mà tại sao lại là ba nam chứ? Băng, Phong, Triệt, Vũ. Bốn cơ mà. Hay người phụ nữ đó nhìn nhầm. Vừa
định quay lại hỏi thì cô chợt khựng lại khi nhận thấy một bóng người
quen thuộc đang bước tới gần cô.
Đôi mắt mở to hết sức vì quả thật rất khó tin khi nhìn thấy người ấy ở
đây. Và có vẻ như anh cũng ngạc nhiên không kém gì cô. Nhưng ngay lập
tức, người con trai đó lấy lại dáng vẻ bình thản thường ngày và bước tới gần cô.
Xuân bước từ từ tới gần Băng. Anh
đứng im lặng nhìn cô có chút nghi hoặc. Nhìn cái khoảng cách giữa anh và cô càng gần nhưng vẫn không nói gì.
- Anh… cô tự dưng thấy ấp úng không nói lên lời.
- Không phải là cô đi Pháp cùng mọi người sao? – Băng lên tiếng trước vì thấy cô cứ ngập ngừng mãi.
- À, em… cô lại càng lúng túng, chẳng biết nói sao cả.
- Hay là….bị bỏ rơi rồi. – anh suy nghĩ một lúc rồi nói một câu tỉnh queo.
Mặt cô sa sầm lại, không biết nói gì. Chẳng lẽ nói cô bị bỏ rơi thật nhưng mà chắc gì, lỡ là do cô sao.
- Em không biết. Mọi người hẹn 8h mà khi nãy em hỏi cô kia nói là 7h. – cô vội giải thích.
- 8h? Không phải đổi rồi sao? – Băng nheo mắt nhìn cô.
- Đổi? Đổi lúc nào cơ chứ? Em đâu có biết. – mặt cô càng tối hơn. Bị bỏ rơi thật sao.
- Chẳng phải Tiên đã báo cho mọi người hết rồi à.
Thấy cô không nói gì mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt không tin được thì cũng đủ biết là cô không được nói về vụ thay đổi này rồi.
Khẽ nhếch mép lên cười nhạt. Thì ra đó là lí do mà Tiên muốn thay đổi
lịch sao. Chỉ là vì không muốn Xuân đi mà không nỡ từ chối thẳng thừng
sao. Tại sao chứ? Anh thấy khó hiểu.
Cô mặt mày cau có nhìn ra ngoài xa trong vô vọng. Trời ơi, lần đầu được
đặt chân tới Pháp của cô thế là đi bay, mất công cô “mơ mộng” cả tối qua chứ. TT^TT.
- Thế tại sao anh không đi? – cô nhăn nhó quay ra nhìn anh.
- Không thích đi nên ở lại thôi. – anh khẽ nhún vai rồi quay lưng bước đi.
Thấy anh bước đi cô cũng không dám chạy theo. Đứng như trời trồng tại
chỗ với tâm trạng hụt hẫng kinh khủng. Vừa buồn vừa giận mọi người. Tại
sao mọi người nỡ bỏ cô lại chứ? Hay là vì không muốn cho cô đi theo. Như thế thì thà nói ngay từ đầu cho rồi.
Cô bực bội đá chiếc dép qua một bên rồi ngồi phịch xuống bãi cát trắng.
Ngồi co ro, không nói gì mà đúng hơn là không biết làm gì? Làm gì ở cái
nơi nay chứ? Cô đâu quen ai, bơi cũng không biết?
- Không đi cùng sao? – Giọng nói của Băng vang vọng ra, ngay lập tức thu sự chú ý của cô.
Vội đưa mắt nhìn anh có vẻ không tin lắm. Nhìn dáng người dỏng cao của
anh đang bước rất chậm rãi như đang chờ ai đó. Chẳng lẽ là cô. Có vẻ khó tin nhỉ?
- Anh nói em sao? – cô hỏi.
Anh bước chậm dần rồi từ từ quay lại nhìn cô.
- Hay là muốn ngồi đó chờ đợi? – giọng anh có chút gì đó giễu cợt.
- À, không. Đợi em với. – cô vội lắc đầu. Tất nhiên là chẳng dại gì mà ngồi đây cả.
Cô đứng dậy và chạy nhanh theo Băng. Cảm xúc có chút gì đó hỗn độn một
chút. Vừa ngạc nhiên, vừa háo hức, vừa hồi hộp nhưng vẫn còn chút giận
những người kia.
Bước chân dường như có chút gì đó gấp gáp, vội vàng. Nhịp tim cũng có gì đó hơi “bất thường”. Ánh mắt chợt cứ dán lấy cái dáng người dỏng cao
kia. Cô thấy có chút gì đó vui vui.
Lạ thật. Chắc là do lần đầu cô thấy Băng đối xử nhẹ nhàng với cô thế
này. Cứ như là anh đang muốn an ủi cô. Có thật không nhỉ? Hay chỉ là do
cô tưởng tượng.
Ôi, làm sao thế. Mọi người xung quanh cô đều đối xử tốt với cô quá. Cứ như thế thì cô sẽ hiểu lầm mất.
…………………………………………………
- Cháu chào bà. – Tiên vòng tay ra ôm một dáng người đang đứng im lặng bên của sổ.
Người đó hơi giật mình nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và quay lưng lại nhìn đứa cháu gái của mình.
- Tới rồi sao? – giọng nói trầm, nhỏ nhẹ của người đó cất lên.
- Phong cũng tới sao? – bà khẽ mỉm cười. Đôi mắt hiền hậu đó tỏ ý hài lòng.
- Vâng, thật vui khi được bà mời tới đây chứ ạ. – Phong lịch sự trả lời.
- Cháu chào bà. – lần này là tới lượt Triệt và Vũ bước vào. Cả hai đều mỉm cười chào bà.
- Cả hai cũng đến sao? – bà gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi chợt hỏi. – Có vẻ như Băng đang bận gì đó nhỉ?
Tiên thoáng sa sầm mặt lại, môi mấp máy không lên lời. Cả Phong và Triệt không hẹn cùng nhăn mặt, không nói gì. Xem ra chỉ có mình Vũ là tươi
tỉnh nhất.
- Cậu ấy hình như đang bị ốm nên không đến được, bà đừng trách cậu ấy nhé. – Vũ đỡ lời.
Hơi gật đầu, mỉm cười nhẹ. Bà cũng không quá ngạc nhiên với việc không có sự xuất hiện của Băng.
- Được rồi, ta cũng không quá khó tính như vậy đâu, đừng lo. Hôm nay
cách cháu muốn đi đâu nào? – bà nói, giọng nói trầm, lạnh và có chút gì
đó khó tính.
- Đúng rồi, hôm nay, tại sao chúng ta không đi dạo phố nhỉ? Phải mua chút quà gì đó cho Băng và Xuân chứ? – Vũ đề nghị.
- Ừm, được thôi. – Tiên lấy lại nét mặt tươi cười như ban đầu.
- Okay. – Triệt gật đầu.
- Được thôi. – Phong khẽ nhún vai, sắc mặt cũng tươi tỉnh lên một chút.
- À, nếu ta không làm phiền thì Xuân là ai thế? – bà nghi hoặc.
- À, đó là bạn của cháu. – cả Phong và Triệt đồng thanh.
- Ồ. – bà gật đầu, mỉm cười khó hiểu.
Còn hai người đó nhìn nhau một lúc rồi quay đi không nói gì.
- Mọi người đi thoi, xe đang đợi ở dưới đó. – Tiên vui vẻ tiên phong. –
bà đi cũng chúng cháu chứ? – cô quay qua nhìn người bà của mình.
- Ồ, thật tiệc là không thể rồi. Hôm nay ta có hẹn với một số người bạn của ta. Các cháu không phiền chứ?
Khẽ gật đầu đồng ý, bà vẫy tay chào bốn người đó đang cúi đầu chào rồi cũng lần lượt bước nhanh ra khỏi căn phòng đó.
Ngồi im lặng một lúc lâu. Có vẻ như bà đang suy nghĩ gì đó. Dường như
đứa cháu của bà vẫn còn nặng tình với cậu công tử của tập đoàn AJ lăm,
nhưng đang tiếc là cậu ta vẫn không đoái hoài gì tới mà có vẻ như là
đang chú ý tới một người khác. Hay là cô bé tên Xuân kia. Mà cả Phong
lẫn Triệt cũng dành sự quan tâm đặc biệt tới cô bé đó.
Tò mò thật. Tình tay ba hay tay bốn đây? À, có khi là tay “năm” đó chứ.
- Thư kí Liên. Hãy kiểm tra dùm tôi đứa cô gái tên Xuân mà nãy Phong và Triệt nhắc tới đi. – bà nói khẽ.
- Vâng, thưa chủ tịch. – một người phụ nữ đứng tuổi khẽ gật đầu và bước nhanh ra khỏi phòng.
…………………………………….
Hôm nay là một ngày khá nóng. Mặt trời đang càng ngày càng lên cao mang theo cái nóng của nó.
- Này, thả lỏng người và bắt đầu đạp đi. – một giọng nam có vẻ bực bội cất lên.
Một dáng người nhỏ bé đang “cố gắng” thả lỏng người ra theo lời nói của người con trai kia nhưng đâu phải cứ muốn là được chứ.
- Aaa….. Em không làm được. – cô gái kia cũng bắt đầu nản rồi. Tập mãi
mà không được. Cũng muốn thả lỏng người lắm chứ. Đâu phải cứ nói là làm
được.
Đứng dậy một cách khó khăn, hai mặt nhắm chặt lại, tay cố gắng vuột bớt
nước ra khỏi mặt. Cổ họng cũng đã thấy hơi rát vì phải “uống nước” hơi
nhiều. Mũi cũng bị sặc nước. Khó chịu kinh khủng. Thật ra cô muốn bỏ
cuộc từ lâu rồi nếu như người đang hướng dẫn cho cô không phải là Băng.
Đến cả anh là người bình tĩnh, điềm đạm nhất mà cũng đã phải bực mình thì cũng đủ biết là cô “vô dụng” tới mức nào.
- Thật không hiểu nổi là tại sao cô không làm được một việc cỏn con là
nổi lên trên mặt nước suốt 2 tiếng đồng hồ vừa rồi nhỉ? – Băng khó chịu, nói gằn giọng với cô.
- Em xin lỗi, em không làm được đâu. – Xuân nói như mếu. Từ nãy sặc nước nhiều quá làm đầu cô giờ cứ ong ong cả lên.
Anh nhăn mặt nhìn cô một cách bực mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh ban đầu. Có lẽ như anh yêu cầu ở cô hơi quá đáng một chút. Nhìn cái dáng vẻ “khổ sở” của cô mà anh thoáng khó xử.
- Được rồi, đi nghỉ một chút thôi. – anh quay lưng bước thẳng lên bờ
nhưng đi được vài bước anh chợt dừng lại, xoay người nhìn cái dáng vẻ
chật vật kia của Xuân.
Đúng là mực nước ở đây có phần thấp so với anh nhưng đó chĩ là với anh,
một cười cao không dưới 1m80 còn với đứa con gái cao hơn 1m60 vài
centimet thì lại là chuyện khác. Cái dáng vẻ cố gắng hì hục chạy theo
anh thật buồn cười.
Anh bất giác đưa cánh tay ra, chụp lấy cánh tay của cô và kéo mạnh về
phía anh. Không nói không rằng gì chỉ im lặng mà giúp cô vào bờ.
Còn cô thì đang cực kì ngạc nhiên. Bỏ qua cái đầu ong ong sang một bên,
giờ nó chỉ đang cố gắng để thuyết phục là đây là sự thật.
Nhưng cái hơi ấm từ bàn tay anh, sự quan tâm đó đúng là thật mà. Cô khẽ
cười, toàn thân cũng trở nên nhẹ bẫng đi, cứ thế mà “được” lôi vào bờ.
……………………………………
Những ngày cuối năm khá lạnh. Gió thổi se lạnh.
Đi dọc con đường ồn ào của thành phố Paris này, khiến con người ta cũng muốn hòa theo cái nhịp sống đó.
Sau dịp lễ Giáng Sinh nhưng bầu không khí náo nhiệt vẫn còn vương vấn ở
đâu đó. Con đường La Vallee Village hôm nay dường như càng đông đúc hơn. Đúng với danh hiệu con đường mua sắm hàng đầu. Khắp nới nếu được trừng
bày các mặt hàng thời trang đang được ưa chuộng nhất.
Phong lững thững đi dọc con đường đó, anh muốn mua một vài món quà nho
nhỏ cho người con gái đó. Anh đi dạo xung quanh vài khu bán những món đồ phụ kiện nào đó, cố gắng tim kiếm một cái gì đó xinh.
Triệt cũng khá bận rộn khi đang tìm một vài món đồ tặng cho người con
gái đó và mẹ của mình. Cậu thấy thích thú với sự nhiệt tình của khu mua
sắm ngoài trời này.
Vũ đương nhiên cũng bận rộn với việc tự sắm cho mình vài thứ gì đó đặc
biệt. Đưa tay đội chiếc mũ phớt sọc caro vừa “cố gắng” làm quen với cô
bán hàng xinh xắn. Nhìn thôi là có thể biết được sự thành công rực rỡ
của đòn tấn công của anh. Một chút “ngây thơ”, một chút “lãng tử” và một chút “ga lăng” luôn là bí quyết đặc biệt của anh.
Tiên cố tươi tỉnh đi dọc con đường để tìm mua một vài bộ đồ mặc dù trong lòng đang thực sự khó chịu. Nghĩ tới cảnh Băng và Xuân ở gần nhau, đủ
để khiến cho người cô nóng bừng bừng, chỉ tiếc là không thể bay nhanh
tới chỗ đó mà thôi. Có lẽ vì tâm trạng đó mà dường như cô cũng chẳng có
hứng thú lắm với việc mua sắm ở đây.
Sau một hồi có vẻ đã ngắm kĩ con đường mua sắm nổi tiếng đó, họ đổi
hướng qua khu mua sắm Galeries Lafatette Haussmann với hi vọng sẽ mua
thêm được vài món quà nho nhỏ. Kết thúc lịch trình sẽ là bữa ăn tối cùng với bà của Tiên.
Mọi kế hoạch thăm quan đều đã bị lược giảm tới tối đa. Điều đó là đương
nhiên khi ba trong bốn người kia hoàn toàn không có hứng với nó, tâm trí thì lúc nào cũng bị ném xa lắc xa lơ ở đâu đó.
Bầu trời trong xanh, không khí se lạnh, nhịp sống ồn ào, con người thân
thiện. Nét cổ điển đan xen hiện đại của thành phố Paris cũng khó có thể
kìm giữ được tâm trí của con người khi họ không ở đây.
Ở một hòn đảo lân cận Pháp, có
hai người đang dung bữa trưa trên một mẫu đất nhỏ giữa biển. Tâm trạng
của họ có vẻ khá hơn ba người bạn của họ.
Hẳn thế rồi. Bữa trưa được phục vụ ngay trên một khu đất nhỏ nằm giữa
biển. Vừa ăn vừa thưởng thức gió biển, tận hưởng cái mới lạ của biển
mang lại thì thật là tuyệt.
Đã thế đây còn là một bữa ăn giữa một người con trai và một người con
gái. Tiếng cười nói rộn rã giữa họ, nụ cười nhẹ nhàng của cô gái và cái
nhìn trìu mến của chàng trai. Lãng mạng quá phải không nhỉ?
Đó là trên ti vi hoặc trên phim ảnh mà thực tế thì không như phim. Hoàn toàn không có nụ cười hay cái nhìn trìu mến nào cả.
Trong khi Băng đang thong thả cắt từng miếng thức ăn và ăn một cách hết
sức ngon lành thì Xuân ngược lại. Hì hục cắt be bét dĩa thức ăn của mình ra mà vẫn không được. Điều đó là tất nhiên. Với một người như Băng được tiếp xúc với cách ăn uống của phương Tây từ bé thì việc sử dụng dao nĩa không quá khó nhưng với một người Việt chính gốc như cô từ bé tới giờ
không biết sử dụng cái gì ngoài thìa và đũa thì lại là một vấn đề.
Bây giờ chẳng lẽ nhờ Băng. Đâu có được, ai lại làm phiền người khác vì lí do ngớ ngẩn là mình không thể sư dụng dao và nĩa chứ.
“Trời ơi, nếu không làm thì là sao ăn. Xấu hổ quá.” Cô than thầm.
- Được rồi, không hiểu cô đang tức ai mà phải trút lên hết phần thức ăn
đó thế? Hay là cô không thể…. – Lúc này Băng mới ngước lên nhìn cô, đôi
mắt đen kia thoáng lay động.
- Em… cô không nói gì. Bị anh nói trúng tim đen rồi, càng xấu hổ hơn ấy chứ.
- Sao? – anh hỏi.
- Thật ra thì…em…không biết dùng nó. – cô “đau khổ” thú nhận.
Băng khẽ cười mặc dù nụ cười ấy rất nhạt, nó chỉ thoáng qua trên khuôn
mặt lạnh lùng của anh nhưng thế cũng đủ rồi. Đủ để làm cho anh trở nên
ấm áp hơn dù chỉ là một chút.
- Cô thật ngốc khi không biết nhờ sự giúp đỡ mà chỉ biết cố gắng “trút giận” lên chỗ thức ăn đó. – anh tiếp lời.
Cô im lặng, cúi gằm mặt xuống, đưa miếng cà chua vào miệng với hi vọng “có lí do để không phải nói”.
Băng nhìn cô một lúc, rồi đưa tay ra với lấy chiếc dĩa đó về phía mình.
Cô hơi giật mình vội nhìn theo tay anh và khi kịp thì đã nhận ra là anh
đang giúp mình cắt từng phần thức ăn đó ra.
Cô thoáng đỏ mặt. Không hiểu là vì ngại hay vì sao nữa. Nhìn chăm chú
vào dáng điệu thuần thục của anh mà cô thầm ngưỡng mộ mặc dù đó chỉ là
việc nhỏ nhặt nhưng sao cô lại thấy nó to lớn thế.
- Em cảm ơn. – cô nói khi anh đưa trả lại phần thức ăn đã được “xử lí” đẹp mắt.
- Đôi khi cũng nên nhờ vả ai đó, chứ không nên cố gắng một mình. – anh nói gọn lỏn rồi quay đi.
Tuy vậy đó chỉ là lời khuyên nhưng sao lại khiến cô thấy có chút ấm lòng thế? Đúng là tật xấu của cô khi cứ “tưởng tượng” nhiều mà.
Lúc này cô đang rất rất cảm ơn anh, nhờ anh mà cô đã bớt chút cảm giác
buồn tủi khi bị mọi người “bỏ rơi”. Biết sao được chứ? Nói thật thì cô
đã từng rất muốn thử nói chuyện với anh một lần nào đó nhưng những gì cô làm chỉ là đứng từ xa và nhìn anh ngưỡng mộ. Cứ mỗi lần tới gần cô lại
bị thu hút bởi nét lạnh lùng điềm tĩnh đến đáng nể của anh. Ban đầu hẳn ai cũng nghĩ kể cả cô thì anh là một người rất giỏi đương nhiên cũng
rất tự cao tự đại. Sự thật thì chỉ đúng một nửa. Đúng là có giỏi nhưng
không hẳn là tự cao tự đại. Cách đối xử với mọi người rất nhã nhặn, từ
tốn. Mặc dù anh đúng là người lạnh lùng và ít nói.
Nói chung là đối với anh cô luôn có một sự chú ý đặc biệt. Ôi, nhớ lại
lần đầu gặp anh. Đúng là có vẻ hơi “ồn ào” một chút. Cứ tưởng sẽ bị anh
ghét mà “đày đọa” chứ nhưng thực tế là chính anh lại giúp cô rất nhiều.
Điều đó càng khiến cô quí trọng anh hơn.
- Được rồi, tôi dùng xong bữa rồi. – anh nói gọn lỏn.
Anh nhẹ dung khăn ăn để lau miệng sau khi ăn. Dáng điệu rất từ từ nhỏ
nhẹ, ra dáng của một người rất lịch thiệp. Khẽ nhấp miệng vào li rượu
vang sau khi ăn rồi anh chuẩn bị đứng lên.
- Anh đi rồi ạ? – cô chợt buột miệng nói ra. Cô cảm thấy hơi tiêng tiếc khi anh đi. Lâu lâu mới có thể ở gần anh mà.
- Có gì sao? – anh hỏi.
- Dạ, cũng không có gì. Em… - cô trở nên lúng túng kì lạ.
- …. – anh nhìn cô với ánh mắt hơi khó hiểu.
- À, em…muốn xem phim kinh dị một lần nhưng không dám xem một mình nên
anh có thể… - cô nói một lèo rồi chợt nhận ra cái lí do ngớ ngẩn đó.
Thật ra cô có muốn xem phim kinh dị đâu chứ.
- Xem phim kinh dị? – anh nửa cười nửa không. Gọi anh lại chỉ vì muốn xem phim kinh dị thôi sao?
- À, nếu anh không muốn thì không sao ạ. Em không làm phiền đâu. – cô vội xua tay, cũng định đứng lên bỏ đi.
- Cũng được. Tôi cũng muốn thử. – anh cũng buột miệng. Thật không hiểu
tại sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy chứ? Thật chẳng giống anh chút nào
cả.
- Anh…cũng muốn xem sao? Anh không cần gượng ép mình thế đâu. – cô xua
tay, nhìn anh bối rối. Có vẻ cô vẫn chưa tin lắm vào những gì mình vừa
nghe.
- Không, tôi cũng muốn thử. – anh khẳng định. Dở khóc dở cười với mình
và với chính cả cô. Việc anh muốn xem phim kinh dị cùng một người con
gái khác quả thật vô cùng kì lạ ngay cả chính anh cũng khó tin. Không
ngờ có ngày mình cũng có thời gian rảnh rỗi để xem phim. Hoặc là có thể
dành thời gian rảnh rỗi ít ỏi đó để xem phim cũng một ai đó.
- Thử? Vậy anh chưa từng xem trước đây sao? – cô nghi hoặc.
Anh không nói gì mà chỉ khẽ nhún vai. Nhìn dáng bộ đó của anh thì có vẻ
là thật rồi. Điều đó khiến cô càng ngạc nhiên hơn. Không lẽ anh là người bận rộn tới mức mà không có thời gian xem phim sao?
Haiz…cô thầm thông cảm với anh mặc dù có vẻ là hơi “thừa” một tí. Cô tự
hứa là sẽ giúp anh phải “mở mang” tầm mắt với mấy bộ phim đó.
- Nhưng giờ có vẻ hơi sớm để xem phim đó. – cô nói. Tất nhiên rồi, kinh dị là phải xem buổi tối mới thú vị chứ.
- Ừm. – anh gật đầu.
- Giờ phải đi chọn phim đã. Chúng ta sẽ xem sau bữa tối một chút nha. Tầm 6h30’ gì đó. – cô đề nghị.
- Được. – anh đồng ý.
- Vậy hẹn anh sau , à không anh có muốn đi chọn phim với em không? – cô hỏi, ngước nhìn anh với đôi mắt gian manh khó tả.
- Ừm. – anh gật đầu rồi bước theo cô. Không hiểu sao anh cảm thấy có chút gì đó hới lạ.
Cảm giác lần đầu xem phim mà. Nói ra có vẻ thật khó tin. 18 tuổi rồi
nhưng chưa từng xem qua một bộ phim nào mang tính giải trí cả. Ngay từ
bé, ngoài học trên trường anh chỉ được học thêm những môn năng khiếu như học đàn, vẽ,…chứ không được thưởng thức những bộ phim thiếu nhi. Vì bố
mẹ anh nghĩ rằng nó không hợp với một người có tương lai là một người
đứng đầu của một tập đoàn lớn. Đó là lí do tại sao mà anh và em trai của mình được đào tạo một cách cực kì “nghiêm túc” dưới sự giám sát chặt
chẽ của mẹ anh.
Nhưng lần này, anh lại phá lệ để xem phim với một người con gái khác. Thật có đúng là hơi kì lạ.
Xuân cười toe toét khi đi cạnh anh. Sao thế nhỉ? Trông cô cứ như là một
đứa ngốc ấy. Cũng đúng thôi. Không ngờ lời đề nghị ngô nghê của cô lại
được anh đồng ý chứ. Chẳng phải quá lạ sao. Ôi, sao mà hồi hộp thế. Đây
là lần đầu anh xem phim kinh dị, phải chọn phim nào đó thật “kinh khủng” mới được, biết đâu lại có thể nhìn thấy cảnh Băng “la hét”. Cô đang cực kì trông ngóng nó đây, được nhìn thấy Băng phá hủy hình tượng “lạnh
lùng” của chính mình. Hehe…có vẻ hơi độc ác rồi nhưng mà nó thật sự thú
vị mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT