- Bố đang có một vụ làm ăn nho nhỏ, nếu như thành công, gia đình ta sẽ trả xong hết nợ, như thế con không phải khổ sở như trước nữa, cũng không cần phải sống xa nhà, thay ta và mẹ trả nợ. – giọng của ông Sơn run run khi nói với đứa con gái của mình.

- Thật ạ? – Xuân hỏi.

- Đúng. Là một người bạn của bố con đã ngỏ lời. Mặc dù không quen lắm nhưng họ bảo là muốn trả ơn gia đình ta lúc trước đã giúp họ nên họ đã đề nghị hợp tác. – mẹ cô nói, khuôn mặt nở một nụ cười vui vẻ.

- Thật sao? Thế thì tốt quá. – cô mỉm cười sung sướng. Gánh nặng trên vai cô cũng cảm thấy nhẹ bớt đi. Cô dụi đầu vào lòng mẹ. Cô cảm thấy vui… nhưng cũng không hẳn.

Sao thế chứ? Cái cảm giác tiếc nuối trong cô là gì thế nào. Khó tả quá. Chẳng phải điều đó là điều tốt sao?



……………………………………..

- Chúng ta đi thôi nào. – Băng nhẹ giọng nói. Anh đứng sau lưng Xuân lúc nào không hay khiến cô giật mình, xém nữa đánh rơi túi xách của mình.

- Dạ…dạ…vâng. – cô hơi bối rối.

Sau năm ngày không gặp Băng, giờ gặp lại khiến cô thấy có chút gì đó hồi hộp. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của anh làm cô có chút gì đó nhơ nhớ.

Anh nhìn cô một lúc lâu, không nói gì như có vẻ đang suy tư điều gì đó. Đôi mắt đen kia khẽ nheo lại.

- Hôm trước…có chuyện gì xảy ra giữa Phong và Triệt sao? – anh hỏi.

- Dạ? – cô hơi ngỡ ngàng. Tự dưng nghe nhắc tới hai người ấy làm cô nhớ vụ “tranh giành” album hôm bữa trước ở nhà cô. Sau hôm đó cô chưa thấy họ nữa, chỉ nhận được tin nhắn xin lỗi của họ. Có lẽ cả hia áy náy dữ lắm.

- Không…không có gì đâu ạ. – cô lắc đầu.

- Thật sao?

- Vâng. Họ không nói gì với anh sao? – cô hỏi.

- Không. Chỉ thấy biểu hiện của cả hai hơi lạ. Vũ thì không nói gì. – Băng trả lời, ánh mắt dời từ cô, hướng về phía chiếc máy bay kia.

- Vậy ạ? Không thấy họ đâu nhỉ? – cô ngó xung quanh đó.

- Ừ, họ về trường trước rồi.

- Vậy ạ? – cô khẽ gật đầu rồi im lặng không nói gì.

Băng cũng thế. Cả hai nhanh chóng ổng định chỗ ngồi rồi chờ đợi máy bay cất cánh.

Xuân hơi ngoái nhìn ra ngoài qua cánh cửa sổ. Cô thấy hơi buồn, có lẽ vì nhớ bố mẹ. Khoảng thời gian năm ngày ấy chả đủ để khiến cô đỡ nhớ bố mẹ hơn.

……………………………………………

Một tuần sau lễ hội, trường lâm Quang bắt đầu quay trở lại nhịp hoạt động như bình thường. Phải công nhận là lễ hội vừa qua đã thành công rất nhiều.

Điều đó có thể dễ dàng nhận ra được bởi nét mặt hài lòng của học sinh trong trường.

Chủ đề bàn tán của họ lúc nãy cũng chỉ là về lễ hội đó. Nào là nhận xét về trường Kin và Will, về hội trưởng Minh Tuấn hay là Lan Anh gì gì đó.

Trong văn phòng của hội học sinh

- Lễ hội vừa qua đã kết thúc tốt đẹp. Cảm ơn mọi người đã dốc hết sức. – Băng bình thản nói với tất cả mọi người trong phòng.

Mọi người mỉm cười, vỗ tay hưởng ứng theo lời của anh. Xuân đứng núp vào một góc nghe anh nói cũng tự cảm thấy có chút tự hào.

- Hẳn trong thời gian qua, mọi người đã vất vả rất nhiều. Vì thế nhà trường quyết định sẽ cho trường ta nghỉ lễ sớm 1 tuần. – anh tiếp tục khi đang nhìn vào tập giấy trước mặt.

Đôi mắt đen của anh khẽ lay động khi bất chợt gặp đôi mắt trong veo của người con gái kia. Người anh bỗng dậy lên một cảm xúc gì đó khiến anh thấy lạ lẫm.

- Vậy chúng ta cần phải tổ chức sớm buổi lễ cuối năm rồi. Vất vả nhỉ? Chuẩn bị sang năm mới rồi cũng sẽ có khá nhiều thay đổi đó. – Minh xen vào.

- Đúng thế. Mọi việc đã được soạn sẵn trong kia, mọi người có thể tham khảo, giờ mọi người có thể ra về. – Băng kết thúc buổi họp bằng một cái gật đầu.

Anh bước nhanh vào phòng họp của mình, để lại mọi người khẽ thở dài. Có lẽ họ vẫn chưa lấy lại sức sau lễ hội qua.

Cũng không thể trách họ. Toàn bộ tâm trí và sức lực đều dồn cho lễ hội thì mới thu được kết quả mỹ mãn như thế chứ.

Dần dần mọi người cũng đứng lên và ra về hết. Trong phòng chỉ còn lại “năm bông hồng gai” của hội học sinh. Họ sửa soạn cái gì đó trước khi ra về vì thế Xuân cũng lẻn ra ngoài mặc dù cô muốn ở lại đó một chút nhưng với ánh mắt tóe lửa của “năm bông hồng gai” kia thì cô đành chịu.

Cô đi căn phòng cũng dần trở lại im lặng. Hà khẽ nhếch mép lên cười khing khỉnh theo dáng người của Xuân.

- Đúng là toàn thân toát lên một vẻ mạt rệp. Đúng là loại hạ đẳng chuyên đi mồi chài người khác. – Hà nhếch mép nói.

- Đúng. Hạ đẳng, tao thấy nó cũng bình thường nhưng sao lại có sức hút thế. Mày nhớ khuôn mặt lúc đó của Hoàng không. Ôi, tao nghĩ thôi mà đã tức muốn điên rồi. – Quyên chen vào.

- Tức thật. Mày không để ý chứ thái độ của Triệt cũng tốt với nó lắm đó chứ. – Linh ngẫm nghĩ.

- Dẹp nói chuyện đó qua một bên đi. Loại hạ đẳng đó thì nói làm gì. Rồi sẽ có ngày, đám con trai quanh nó sẽ nhận ra được bản chất của nó. – Hà lườm cả bọn. Ánh mắt lộ rõ tia căm ghét.

Tuyết định nói gì đó nhưng chợt khựng lại khi thấy cánh cửa văn phòng của Băng mở ra.

Anh bước ra, ánh mắt lạnh đến thâu xương quét khắp một lượt năm người bọn họ, không nói gì. Khuôn mặt anh như trở nên băng giá hơn.

Im lặng một lúc rồi anh bước đi ra khoi văn phòng đó nhưng rồi chợt dừng lại trước cánh cửa.

- Vụ hoa chuẩn bị cho lễ hội vừa rồi có người đã điều tra rồi. Nghe nói là do một đám côn đồ nào đó được thuê để làm việc đó. Kể ra cũng lạ nhỉ, trường Lâm Quang đường đường là trường an ninh tốt bậc nhất trong cả nước mà xảy ra việc đó sao? Không biết tay trong của bọn chúng là ai. – giọng nói của anh chậm rãi nhưng đủ để khiến cho năm người con gái kia phải giật mình.

Hà tái mặt đi. Tim cô như bị những lời nói của Băng siết chặt lại, khiến cô muốn nghẹt thở. Đôi môi mấp máy gì đo không nói lên lời. Khẽ liếc nhìn bốn người bạn của mình.

Cô chợt nhận ra họ cũng chẳng khá hơn mình là mấy. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười “ngây thơ” và nói:

- Ồ thế sao? Không biết ai to gan thế nhỉ? Nếu bị bắt được chắc chắn không thể tha rồi. – Hà cố tỏ ra tự nhiên nhất nhưng cũng khó có thể dấu được sự run sợ trong giọng nói đó.

- Tất nhiên rồi. Chắc chắn là không đơn giản rồi. Dám phá hoại lễ hội của trường Lâm Quang, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt rồi. – Băng cười lạnh một cái rồi bỏ đi một mạch mà không thèm quan tâm tới lời nói tiếp theo của đám người kia.

Cạch……

Tiếng cánh cửa lạnh lùng đóng lại khiến cả đám giật thót. Mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai câu gì nhưng họ biết những người còn lại cũng đang sợ giống mình.

Họ đủ thông minh để hiểu rõ hậu quả khi họ bị phát hiện ra, họ hiểu rõ được sự đáng sợ của người đó.

Cạch…

Một lần nữa cánh cửa kia lạnh lùng vang lên nhưng lần này không phải là Băng mà là một người con gái khác.

Chiếc váy trắng làm nổi bật vóc dáng dỏng cáo, mái tóc dài làm tôn thêm nét duyên dáng, đôi mắt đen thật đẹp. Cô mỉm cười với những người đang ở trong phòng.

- Chào tất cả mọi người. – giọng nói nhẹ nhàng phá tan bầu không khí im lặng từ nãy giờ.

Cô vẫn giữ nụ cười đó, rồi đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của những người torng phòng mà không giấu nỗi sự thích thú đó.

- Cô…cô…về rồi sao? – giọng Hà run run như chưa dám tin vào sự thực.

- Tất nhiên rồi. Kể từ hôm nay, mình sẽ là học sinh ở đây. – cô gái đó tiếp tục nói, rồi thản nhiên bước vào văn phòng và ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

- Sao? Học…ở đây sao? – Linh giật mình.

- Tất nhiên rồi. Băng đâu nhỉ? – cô gái đó hỏi tiếp.

- Cậu ấy vừa đo rồi. – Quyên trả lời.

- Thế sao? Thôi, tạm biệt mọi người nhé, mong được giúp đỡ nhé. – cô mỉm cười rồi bước nhanh ra khỏi cửa phòng nhưng trước khi đi vẫn không quên ném một ánh mắt “sắc lạnh” về năm người kia.

Đôi môi khẽ uốn lên tạo một nụ cười “thật tươi” khiến những năm người kia phải rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play