Đứng từ xa nhìn Triệt đang
“trút” giận lên chiếc bao cát ở nhà cậu. bây giờ, tâm trạng của cậu đang rất rối bời. Vui, buồn, tức giận, đau khổ…tất cả đan xe vào nhau là cảm giác lúc này của cậu. Người mẹ suốt một năm qua không một ngày nào,
không một giây phút nào cậu quên được, người mà cứ ngỡ là đã mất rồi nay đột ngột quay trở lại. Đó quả là niềm vui to lớn nhưng để đón nhận niềm vui đó quả không dễ. Tin vui đến cũng đồng thời nhận ra rằng mình đã bị lừa suốt một năm qua, nó thực sự là một cú shock lớn.
- Tại sao chứ? Tại sao họ lại lừa dối con trai của họ chứ? – Triệt tức giận quát lên.
Từ nãy giờ, chỉ đứng im trong góc phòng, Xuân chợt giật mình khi nghe
tiếng cậu. ban đầu hơi có vẻ lưỡng lự nhưng rồi sau đó, cô mạnh dạn bước tới gần anh.
- Họ cũng chỉ vì cậu thôi mà. – cô thực sự không biết nói gì hơn.
- Vì tôi sao? Vì tôi mà sẵn sàng bỏ tôi sao? Họ không nghĩ rằng họ quá ích kỉ sao? – cậu tức tối quay lại nhìn cô nói.
- Họ không bỏ cậu. Chẳng phải suốt một năm qua họ vẫn luôn theo dõi cậu sao? – cô nhẹ nhàng nói.
- …. …………– cậu im lặng không nói gì. Ánh mắt đầy vẻ đau khổ. Có lẽ bố mẹ cậu không hề bỏ cậu nhưng thật khó chấp nhận sự thật.
- Hãy nghĩ xem, nếu cậu là họ cậu sẽ làm gì. Làm như họ hay là vì tình
yêu thương của mình cho con mà cho nó biết tất cả sự thật để rồi tính
mạng của nó cũng “long đong” như mình. Nếu cậu là một người cha, người
mẹ, cậu có dũng cảm để làm như thế không? – cô từ từ khuyên giải.
Triệt lặng người không nói được gì mà nhìn thẳng vào Xuân, có lẽ như cậu đang hoang mang. Quả thật cậu đã rất ích kỉ khi chỉ nghĩ cho mình thôi. Bố mẹ cậu hẳn cũng rất đau lòng khi không thể nói hết sự thật. cậu lặng người, vội quay đi sống mũi cay cay, khó chịu.
Đứng im nhìn Triệt, cô thấy vai cậu có vẻ run lên, chợt thấy chạnh lòng, cô tiến gần cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Cô giật mình khi nhận
ra là cậu đang khóc, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ràn rụa. Trông cậu lúc nãy chẳng khác gì một đứa trẻ to xác. Cô thấy lòng mình xao xuyến và thương cậu lắm. Nhún chân lên, cô kéo đầu cậu gục vào vai cô, nhẹ nhàng vỗ về
cậu như một người mẹ chăm lo cho một đứa con.
Triệt lúc này, tâm trạng rất buồn và ray rứt. Có lẽ chỉ có khóc mới làm
cho tất cả vơi đi. Tựa vào vai Xuân, cậu thấy thật bình yên, tất cả mọi
buồn bực trong lòng đang dần vơi đi.
……………………………………….
Sau một hồi lâu, Triệt đã lấy lại bình tĩnh. Không ngờ có ngày cậu lại
khóc trước một người con gái khác như thế này. Cậu ngồi im lặng bên cạnh Xuân, vai áo của cô bây giờ đã bị ướt nhẹp vì nước mắt của cậu.
- Cậu thấy ổn chưa? – cô hỏi.
- …….................
- Dù không thật sự hiểu cảm xúc của cậu nhưng khi buồn, hãy khóc đi nhé. Có thể nó sẽ vơi bớt đi. Cố lên nào. – cô nhẹ nhàng khích lệ cậu.
- Xin lỗi…và…cảm ơn. – sau một hồi im lặng cậu nói.
Hơi ngạc nhiên nhìn cậu, cô không nói gì mà chỉ xoa đầu như cách cậu hay xoa đầu cô. Im lặng một hồi, cô nói tiếp:
- A, cậu cũng vừa xin lỗi vừa cảm ơn giống tớ kìa. – cô đùa cậu.
Khẽ mỉm cười, cậu không nói gì mà nhìn vô thức vào khoảng không nào đó ở bên ngoài qua cánh cửa sổ.
- Cậu có thể ở bên tớ hết hôm nay được không?
Hơi bối rối trước câu nói của cậu. Cô nhìn cậu chăm chú. Cái dáng vẻ của cậu khiến cô chợt thấy yếu lòng:
- Ừm, nếu cậu muốn. Tớ với cậu là bạn mà phải không? – cô mỉm cười đáp.
- Cảm ơn. – Triệt nói nhỏ. Anh cầm tay cô siết thật chặt để cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của cô, hơi ấm đó nó đang dần dần lan tỏa vào trái tim
đang cảm thấy lạnh lẽo của cậu – một sự ấm áp của cảm giác được quan tâm và sự ngọt ngào của tình yêu thương…dường như chính lúc đó, mọi mệt mỏi và buồn phiền của cậu đã vơi bớt đi phần nào mà thay vào đó là một tâm
hồn nhẹ nhõm và hạnh phúc…
Cả hai đều không nói gì, lặng lẽ gục đầu vào nhau nhìn vu vơ vào đâu đó. Mặc dù cả hai đều im lặng nhưng vẫn có thể cảm nhận rằng người bên cạnh mình đang cảm thấy thế nào.
Tiếng gió nhẹ thổi vào căn phòng đem theo những tiếng lá cây xào xạc,
những tiếng chim hót thánh thót…tất cả làm cho tâm hồn của hai con người đang ở đó thấy thanh thản nhẹ nhàng hơn. Nắm chặt tay nhau, cùng tựa
vào nhau, cùng im lặng suy ngẫm về những điều mà mình đã trải qua. Có lẽ chính sự im lặng đã làm cho họ hiểu nhau, gần nhau hơn.
…………………………………………….
Ở bên ngoài căn phòng đó, một người đàn ông trung niên, đứng lặng nhìn
hai con người bé nhỏ trong phòng với tâm trạng có phần thoải mái đi. Khẽ cười hài lòng. Điều suốt một năm qua, ông không làm được, bây giờ đã
được thực hiện. Quay lưng bước đi trong lòng vô cùng thanh thản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT