Tiếng sấm, ở ngoài cửa sổ vang lên và ngay sau đó là một loạt âm thanh
ồn ào vang lên. đầu tiên là tiếng hét, sau đó là tiếng “rầm” cảu mật vật nặng té và người té không là ai khác chính là Xuân. Tiếng sấm kia khiến cô tỉnh dậy, cựa quậy người, cô chợt nhận ra có người đang ôm chặt
mình, quay lại cô chợt nhận ra khuôn mặt thanh tú đó Minh. Cô giật
mình, vội hét lên và đẩy anh ra. Đó là lí do tại sao cô bị té khỏi
giường. Minh cũng bị tiếng ồn đó làm thức giấc, anh cảm thấy hơn đau đau người do cú đẩy vừa rồi của cô. Anh ngồi bật dậy, nhìn xuống cô, dang ở dưới giường, tay ôm chặt chiếc gối, nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ, ngạc
nhiên. Cả người cô đang run rẩy, hoảng lọan còn anh thì cũng ngạc nhiên
nhìn cô bé như chưa hiểu truyện gì. Khó khăn lắm, cô bé mới mở lời hỏi
anh, giọng nói run run:
- Tại…tại sao em lại ngủ trên…giường… và tại sao anh… lại ôm… em ngủ? Chẳng lẽ…
Bỏ dở câu nói, cô bé khóc nấc lên. Cô không dám nghĩ tới điều gì nữa.
nếu đó là sự thật chắc cô chết mất. Còn anh bỗng trở nên bối rối hơn
hẳn, không còn bình tĩnh như mọi ngày được. Anh luống cuống xin lỗi, anh thật không thể ngờ được mình có thể cư xử như thế?:
- Anh xin lỗi. Anh không cố ý.
Vừa nói, anh vừa đưa cánh tay của mình, định xoa đầu cô bé nhưng vừa
thấy tay anh, cô bé đã co rúm người lại, sợ sệt. Anh ngượng ngùng rụt
tay lại, anh biện minh:
- Anh chỉ tính vào lấy sấp giấy anh đưa nhưng rồi anh ngủ quên mất. Anh xin lỗi, anh không cố ý. Anh…
Lời nói của anh bị bỏ dở bởi tiếng khóc to của cô bé. Mặc dù chưa có
chuyện gì, mặc dù Minh đơn thuần chỉ là ôm cô ngủ nhưng đối với cô bé là cả một vấn đề. Dù cô có thể nói chuyện bình thường với mọi người con
trai khác nhưng khi ở khoảng cách qúa gần cô sẽ bắt đầu bối rối. Lúc
nãy, khi Minh ôm cô, cô đã rất khó xử nhưng lần này lại là ngủ chung với nhau. Chỉ nghĩ thôi cô cũng đã run lên rồi. Cô rất sợ đụng chạm với con trai.
Cứ thế, Minh cứ nhìn cô bé khóc trong im lặng, anh không thể nói gì hơn
trong lúc này. Tiếng khóc của cô bị bài hát “ Why did I fall in love
with you?” của DBSK xen vào. Đó là nhạc chuông từ chiếc điện thoại của
mình. Cô nhìn nó nhưng không dám đứng lên, đúng hơn là không thể đứng
dạy được bằng đôi chân mềm nhũn của mình. Thấy vậy, Minh đứng dậy và lấy nó đứa cho cô. Cô run run cầm lấy. Đó là số điện thoại của Phong, anh
da0ng gọi cho cô, cô chợt nhận ra, giờ cũng hơn 8h15’ rồi. Cô trả lời:
- Alo… anh Phong ạ?
- Xuân hả? Em đang ở đâu thế? Sao giờ chưa về? Em vẫn ổn chứ? - Giọng nói của Phong đầy lo lắng.
- Dạ, em xin lỗi, tại hôm nay em có việc. Em đang ở… kí…kí…túc xa nam. - giọng nói của cô run run.
- Cái gì? Tại sao em lại ở đó? Có chuyện gì thế? – Giọng nói to mất bình tĩnh của anh khiến cô giật mình.
Nhận thấy thái độ khó xử của cô, Minh giật lấy chiếc điện thoại, anh giải thích với Phong mặc dù chưa biết đó là Phong:
- Xin lỗi. Tôi là Nhật Minh - phó hội trưởng hội học sinh trường Lâm
Quang. Em ấy ghé qua đây tài liệu cho cho tôi. Cô ấy vẫn ổn. Cô ấy về
trễ không phải lỗi cảu cô ấy vì thế anh đừng trách cô ấy. Cho hỏi anh là ai?
Xuân giật mình trước thái độ đó của Minh, cô không thể để cho Minh biết
cô đang “sống chung” với Phong, BĂng và Vũ dưới vai trò là “người giúp
việc”. Cô không muốn. Lấy hết can đảm, cô dùng cả người mình đẩy anh ấy
xuống giường và nằm đè lên anh sau đó cô giật lấy điện thoại giải thích
với Phong:
- Em xin lỗi. Em sẽ về ngày. Vì thế, anh đừng lo lắng quá nhé và cũng đừng tới đón em.
Không đợi cho Phong trả lời, cô cúp vội điện thoại. Cô vội đứng dậy,và
tránh xa khỏi Minh từ nãy giờ đang bị đè. Anh thoáng ngượng ngùng vi
hành động vừa rồi của Xuân, anh không né, không chống cự, anh nhìn cô
rất ngạc nhiên. Còn cô thì luống cuống xin lỗi.:
- Em… xin… lỗi. Anh đừng…hiểu lầm… - cô đỏ mặt giải thích. Em về đây,
xin lỗi đã làm phiền anh, những truyện hôm nay mong anh quên hết.
Nói xong cô vụt bỏ chạy trước khi Minh kịp phản ứng gì. Lấy nhanh những
thứ của mình rồi cô lao nhanh ra cửa. Còn Minh thì nằm trên giường suy
nghĩ. Khẽ thở dài, anh suy nghĩ, anh đang rất bối rối. Bỗng nhiên anh
ngồi bật dậy rồi lao nhanh ra cửa.
Dựa lưng vào tường, Xuân mệt mỏi thở dài. Cả người cô đang mỏi nhừ vì
dầm mưa quá lâu, có thể cô sắp ốm rồi. Cô đã đi được một đoạn khá xa
phòng của Minh. Giờ cô vẫn thấy run run, khó chịu. Khẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, trời đã gần tạnh mưa, cô cũng bước vội xuống cuầ thang.
- Ồ, con gái kìa tụi bay. – Một giọng nói lạ cất lên sau lưng cô.
- Ừ đúng rồi, không ngờ đó. – Giọng nói khác cất lên kèm theo cái giọng cười đầy ngụ ý.
Cô giật mình, từ từ quay lại thì thấy có 4 đứa con trai đang ở đó. Bọn
nó cũng bình thường, không cao to lắm nhưng mặt đứa nào cũng có một nét
gì đó xấu xa. Bọn chúng nhìn cô bé với ánh mắt thích thú, có ý bỡn cợt.
C6 bé thì cứ nhìn trân trân vào bọn nó không nói gì. Cô thấy sờ sợ. Cô
thật sơ ý khi đi lang thang trong KTX nam giờ này. Một thằng đứa trong
đám đó bước tới gân cô, hỏi với vẻ giọng đầy ngụ ý:
- Em đi đâu thế? Lạc đường à? Có cần bọn anh giúp gì không?
Sau câu hỏi đó là một trang cười đắc ý của đám con trai đó. Còn cô thì
đơ mặt ra, không biết làm gì. Hai chân cô đang run rẩy, phải cố lắm cô
mới đứng vững được. Cô chỉ biết nhìn cái khoảng cách giữa cô và đám con
trai đó đang rút ngắn từ từ. Cô thật sự không biết làm gì, cô không thể
hét lên được. Hét ở đây thì càng chết thôi. Cô muốn khóc nhưng không
thể.
- Em làm gì ở đây thế em iu. Anh tìm em mãi. – một giọng nói khá quen thuộc vang lên.
Ngay lập tức tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cái người vừa xuất hiện.
Đó là Triệt – cậu bạn phiền phức ngồi cạnh cô trong lớp mà lúc nào cô
cũng muốn né nhưng lần này cô lại thấy rất vui khi gặp cậu. Cô hy vọng
cậu sẽ giúp cô thoát ra khỏi vụ này. Anh chàng này lúc nào cũng xuất hộn với nụ cười tươi roi rói trên môi. Anh mạnh dạn bước tới chỗ cô bé rồi
kéo tay cô về phía mình, anh ôm cô vào người mình. Cô bé thì rất ngạc
nhiên mặc dù mong nhận được sự giúp đỡ của anh nhưng không phải theo
kiểu này. Cô cố đẩy anh ra cậu ra nhưng cậu kịp nói nhỏ:
- Đẩy ra là cậu khỏi ra khỏi đây đó. Ngoan ngoãn ngồi im đi. – cậu nói
nhỏ đủ cho cô nghe. Rồi quay qua nói với đám con trai kia tiếp.
- Có chuyện gì với cô ấy sao? – Vừa nói anh vừa cười nhưng đó lại là một nụ cười đe dọa.
Dường như sợ cậu đám đó chỉ lắc đầu rồi ấp úng trả lời:
- Không…không có gì cả. Chỉ là thấy lạ thôi.
- Thấy chưa. Em hư quá đó. Ai biểu đi lung tung.
Cậu nói có ý trách móc. Cô biết là chỉ đùa nhưng không ngờ lại thật như thế. Cô nói nhỏ lại với cậu nhưng lại là việc khác:
- Cậu đuổi họ đi đi. Đừng ôm tớ nữa. Khó chịu quá. Nhớ nhắc họ đừng nói với ai vụ này. Tớ đang muốn sống.
Khẽ mỉm cười với cô ra ý hiểu nhưng vẻ mặt cậu ta gian gian như cố ý trêu đùa cô. Anh quay qua nói với đám kia:
- Thế thôi, không có gì thì bọn tôi đi. À, đừng nói với ai vụ này nhé.
Tôi không thích thế đâu. – vừa nói cậu vừa liếc nhìn đám đó khiến bọn nó hơi rùng mình run sợ. Rồi lại nở nụ cười tươi roi rói, nói tiếp:
- Tạm biệt. G9. Đi nào anh đưa em về.
Nói xong anh quay lưng đi và kéo theo cô. Cô hơi ngạc nhiên trước thái
độ thay đổi nhanh chóng của cậu. Hình như lúc nãy cô thấy khuôn mặt đáng sợ của Triệt. Cô cũng không hiểu tại sao đám kia lại có vẻ sợ cậu ta
thế. Có lẽ Triệt còn nhiều điều bí ẩn lắm mà cô chưa biết.
Cùng lúc đó, đằng sau góc tường, Minh đang đứng đó. Cậu dựa vào tường và khẽ thở dài. Lúc nãy khi thấy cô bé gặp nguy hiểm, anh đã tinh lao ra
nhưng thấy Triệt xuất hiện nên anh dừng lại. Anh đã nghe hết cuộc đối
thoại nhỏ đó. Giờ anh đã yên tâm vì Xuân đã an toàn nhưng trong lòng anh lại thấy rất khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT