Trời trong xanh cùng nắng vàng nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian. Thoang thoảng trong không khí còn vương lại chút mùi ẩm ướt của cơn mưa tối qua.

Hành lang khu B mọi ngày vẫn yên tĩnh nhưng hôm nay thì khác. Tiếng bước chân chậm rãi của ai đó cứ vang vọng trong không gian mang theo chút rụt rè, e ngại. Cũng phải, hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển sang khu này học. Có mơ cô cũng không dám là mình sẽ sang đây học như thế này.

- Anh muốn tôi phải làm gì? – giọng Xuân đầy kiên quyết nói với người con trai đang ờ trước mặt mình.

- Đừng nghiêm trọng quá chứ. Tôi không làm gì quá đáng đâu. – Huy nhếch mép cười khẩy.

- Vậy thì anh có thể nói nhanh được không? Đừng ấp a ấp úng kiểu đó nữa. – Xuân khó chịu nhìn anh.

- Để xem nào…cũng đơn giản thôi. – Huy nhìn cô cười đầy ẩn ý.

- Anh…

- Nếu cái gì cô cũng có thể làm được…vậy tốt thôi, tôi muốn cô chuyển sang khu B này học và đồng thời…chuyển tới nhà tôi ở. – Huy liếc nhìn khuôn mặt càng ngày càng biến sắc của Băng.

- Đừng đi quá lố như thế. – Băng gằn giọng cảnh cáo em trai mình.

- Có gì sai sao? Muốn em về mà không cho cô ấy ở gần em, chẳng phải là làm khó cô ấy sao? Đúng không? – giọng Huy bình thản đáp lại, thỉnh thoảng còn nhìn Xuân để thăm dò biểu hiện của cô.

- Học khu B thì không sao…nhưng tại sao lại là…chuyển tới ở nhà anh? – Xuân có chút bất mãn nhìn anh.

- Sao? Không phải là đúng rồi à? Trong hợp đồng ban đầu có ghi rõ ràng là không đơn giản là tới đây để thuyết phục ba bọn tôi về nhà Chính mà còn là người giúp việc nữa. Không phải sao? Băng và mấy người khác hình như hơi chưa đụng chạm gì tới điều đó, tôi cũng nên giúp cô thực hiện đúng hợp đồng chứ nhỉ? – Huy khinh khỉnh nói.

- Huy… - Băng gắt giọng.

- Được rồi. Anh ấy nói cũng đúng mà. Không sao. Việc đó có gì ghê gớm đâu. – Xuân kéo tay Băng lại, mỉm cười trấn an anh.

- Em… - Băng nghẹn giọng, không biết phải nói sao với cô.

- Đừng lo. Em tin anh ấy cũng sẽ không làm gì quá đáng với em đâu. Phải không? – Cô vừa nói vừa nhìn Huy.

- Tất nhiên. – Huy nhún vai.

- Mọi việc không đơn giản như em nghĩ đâu. – Băng gàn lại.

- Là do anh nghĩ quá thôi. Cậu ấy có thể làm gì em nào? Đánh đập?Chửi mắng…hay làm gì khác nữa?

- Này…này…tôi cũng không ác tới mức lại đi ra tay với con gái như thế chứ. – Huy nhăn mặt nói.

- Thế thì tốt rồi. Em sẽ chuyển. Có chuyện gì thì anh nhất định sẽ giúp em mà, phải không? – cô quay qua nhìn Băng đầy cương quyết.

Băng im lặng nhìn cô một lúc. Đầu óc anh đang rối tung cả lên. Mọi việc đâu đơn giản như cô nghĩ. Đôi khi có những việc mà anh muốn nhưng chưa chắc đã làm được và lần này chính là một trong số đó.

- Em sẽ thường xuyên gọi điện thoại về cho anh, hơn nữa chúng ta học cùng trường mà phải không? – cô nhẹ nhàng trấn an anh nhưng thực ra trong lòng cô cũng đang sợ đến run người.

Qua những lần chứng kiến những việc mà Huy đã làm, cô đủ biết một phần đáng sợ của anh ta. Nhưng biết làm sao được. Cô phải mạnh mẽ lên. Đâu thể mãi nhờ cậy Băng, hơn nữa lần này có liên quan tới em trai của anh là Huy. Chắc chắn hai người đó phải có chuyện gì đó mới khiến cho không khí giữa hai người bọn họ nặng nề như thế.

Dòng suy nghĩ tạm thời trôi qua để cô tập trung quay về hiện tại. Dù sao cũng đã chuyển rồi, không còn gì phải bàn cãi, tốt nhất là nên hoàn thành mọi việc thật tốt.

- Sao? Bữa đầu đi học vui chứ? – giọng nói có chút thờ ơ của người con trai nào đó vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh nơi đây.

- Anh nghĩ là có vui không? – Xuân bình thản đáp lại. Không cần quay người lại cũng biết đó là ai.

- Vậy sao? Không vui à? Biết sao được chứ. Là do cô đã chấp nhận thôi. – Huy nhún vai, tiếc rẻ.

- Anh cũng rảnh rỗi nhỉ? Tới đây chỉ để nói lung tung thôi à? – cô khó chịu nhìn Huy.

Huy không đáp mà chỉ nhìn cô cười cợt. Anh thích chọc cho người con gái này tức điên lên. Vì như thế, sự tức giận của anh dành cho Băng mới thuyên giảm. Nhưng cũng không hẳn thế. Anh thích nhìn dáng vẻ cô khi giận dữ. Đôi mắt sáng lên nhìn anh trừng trừng dù tận sâu trong cô, anh chắc chắn cô đang sợ mình nhiều lắm.

Anh chậm rãi tiến về phía cô, ánh mắt chăm chú không rời, quan sát từng sự bối rối nhẹ trên khuôn mặt của cô. Cứ thế, anh từng bước từng bước tiến lại gần.

- Anh định làm gì? – Xuân đề phòng nhìn anh.

- Cô nghĩ tôi làm gì? – Huy hỏi vặn lại.

- Anh… - cô cảm thấy khó chịu khu bị đem ra làm trò đùa như thế này.

- Tôi đang thắc mắc nếu như cô bị nhốt thì sao nhỉ? – Huy nháy mắt nhìn cô.

- Anh… - chưa kịp nói hết câu, toàn thân mình đã bị nhấc bổng lên.

- Sao thế? Sợ rồi à? – anh bật cười.

- Đáng ghét. Thả tôi xuống, tại sao anh đang bị thương mà có thể rãnh rỗi đi chọc phá người khác sao? – cô tức giận hét lên.

Lời nói vừa dứt, toàn thân đột ngột bị thả xuống đất. Cô choáng váng vì màn “hạ cánh” bất ngờ ấy còn chưa kịp hiểu gì, cánh tay thô bạo bị anh ta kéo giật lên. Ánh mắt sắc lạnh của anh ta nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả ai đang ở trước mặt, không còn chút gì gọi là cười cợt như trước.

- Tại sao cô biết việc đó? – Huy liếc nhìn cô.

- Tôi…tôi… - cô lạc giọng. Lần này, không thể nói là không sợ được.

- Ai nói cô biết. – anh càng dùng sức siết chặt cánh tay của cô.

- Đau…đau quá…anh thả tay…ra đã. – cô nói như muốn khóc vì đau.

- Nói…

- Là…tôi cảm thấy thế. – cô nói không ra hơi.

- Cảm thấy thế? Cô đùa à? – anh càng siết chặt.

- Đau… - cô bật khóc. Cánh tay như muốn nát ra vì anh. Thật không hiểu anh ta kiếm đâu ra sức mà siết tay cô đau tới như thế.

- Ai nói cho cô biết. – Huy nới lỏng tay nhưng ánh mắt vẫn hung dữ như trước.

- Tôi đã nói là tôi đoán mà. Mấy lần nhìn anh nhăn nhó là đủ biết rồi. Có cần tỏ thái độ như thế không? Anh sợ ai biết thì đừng có đi gây sự với người khác nữa. – Xuân quẹt vội vệt nước mắt còn đọng lại rồi nhìn anh đầy căm ghét.

- Hừ… - Huy liếc cô lần cuối rồi mới bỏ tay ra.

- Anh thừa sức hay sao mà đi gây sự với tôi. – mọi sợ hãi giờ chuyển sang tức giận.

Cô luôn thắc mắc tại sao Huy lúc nào cũng muốn gây sự với cô, đặc biệt là khi có Băng. Giữa hai người rốt cuộc là có việc gì xảy ra chứ? Cô không thể hiểu nổi suy nghĩ của hai người này. Lần này quả thật rất khó để khiến Huy đổi ý quay trở về. Triệt và Duy ngay từ đầu đã không có thành kiến gì với cô nên họ dễ dàng đồng ý giúp cô nhưng lần này thì sao?

- Bớt lo việc của người khác đi. Hết giờ rồi, không định về hay sao? – Huy vẫn giữ ánh nhìn đó.

- Khỏi cần anh lo, tôi không thèm trốn đâu. – cô lườm lại.

- Cô nghĩ mình trốn được sao? – anh cười khẩy.

- Anh…tôi không thèm. – cô nổi điên lên quát.

- Thật sao?

- Thật. – cô quay lại nhìn anh rồi hét lên.

Cô xoay mình bỏ đi. Thật đáng ghét. Cô đang tính trốn qua khu A gặp Băng mà cuối cùng bị anh ta tóm lại chọc cho nổi điên lên chưa kể còn doa cho cô sợ muốn chết. Anh đúng là giỏi làm mất hứng người khác.

Cô vừa đi vừa giậm chân thật mạnh như muốn trút giận lên sàn nhà. Bao nỗi buồn bực cứ dồn nén suốt mấy ngày không biết cách làm sao để trút bỏ. Mỗi lần gặp Huy là một lần như thế này đây.

- Cô có biết mình nặng lắm không? Không sợ sập sàn à? – Huy đủng đỉnh đi phía sau, lên tiếng giễu cợt.

- Sao anh lại đi theo tôi. Muốn chọc tức người khác sao? – cô nhìn anh khó chịu.

- Đường này tôi đi có gì sai à?

- Anh…

Cô không thèm nói nhiều mà xoay mình bước thẳng xuống chiếc cầu thang gần đó. Huy cũng vẫn đi theo. Anh càng như thế cô càng khó chịu. Bước chân dồn dập như muốn bỏ anh lại phía sau. Cứ thế cô mải mê chạy vội lên cầu thang. Bất ngờ có tiếng la hét ở đâu đó làm cô giật mình, bước hụt lên bậc cầu thang. Toàn thân mất thăng bằng ngã về phía sau. Bàn tay chới với nắm về phía không trung nhưng hoàn toàn không có điểm tựa.

Giây phút cô ngã xuống, hình như có ai đó đang kéo cô lại về phía người đó chắn cho cô khi cô bị ngã về sau. Toàn thân được đỡ khỏi sự va chạm bất ngờ với mặt đất nhưng đầu óc cũng có đôi chút quay cuồng.

- Cô đi đứng kiểu gì thế? – giọng nói giận dữ của Huy khiến cô giật mình. Thế ra người đỡ cô là anh sao?

- Tại sao anh lại ở đây?

- Chứ không phải cô té lên người tôi sao? – Huy gằn giọng, khó chịu.

- Là do anh… - cô định nói gì đó nhưng rồi lại đổi ý. Làm gì có chuyện anh đỡ cô chứ.

- Có ý kiến gì không?

- Không… - Xuân đứng dậy, phủi chiếc váy. Hơi liếc nhìn người con trai phía trước mặt, trong lòng có chút bực bội.

Ánh mắt lướt nhẹ qua khuôn mặt lạnh lùng có chút tái nhợt của Huy, đột nhiên trong lòng có chút áy náy. Dù ghét tới mức nào đi nữa nhưng không thể không cảm ơn anh ta.

- Anh vẫn ổn chứ? – giọng cô nhỏ nhẹ.

- Sao? Đang tiếc cho tôi không chết phắt đi để cô chạy về với người yêu à? – Huy nhìn cô mỉa mai.

- Này. Tôi không phải cái loại người độc ác như anh đâu. Tôi đã thật lòng hỏi thăm, có cần tỏ thái độ như thế không?

- Cảm động quá nhỉ?

- Hừ…đừng hỏi tại sao không ai quý mến anh. – cô liếc nhìn anh ta một cái rồi bực bội quay đi. Đúng là nói chuyện với người như Huy chỉ càng khiến cho mình thêm tức giận.

Nhìn dáng người nhỏ bé của Xuân đi khuất, khóe miệng Huy khẽ nhếch lên tạo một nụ cười nhàn nhạt. Tại sao anh lại đỡ cho cô? Tại sao anh lại cứ thích chọc ghẹo để nhìn cô tức điên lên như thế? Có thật là anh chỉ muốn trả đũa Băng không? Cũng không hẳn, đơn thuần chỉ là muốn chọc phá cô một chút, cho cuộc đời vốn tẻ nhạt của mình có gì thay đổi.

………

Phải một lúc sau, Xuân mới lấy lại sự bình tĩnh ban đầu. Tại sao cô dễ mất bình tĩnh đối với Huy như thế. Nhìn anh là cô lại nhớ tới Băng. Hai người quả thật giống nhau như đúc. Nếu không phải cả hai để kiểu tóc khác nhau thì chưa chắc cô nhận ra. Vì thế mỗi khi cô nhìn anh, trong lòng lại càng nhộn nhạo không yên. Chỉ có điều tính cách của hai người ấy dường như quá khác nhau.

Hai người vốn là anh em sinh đôi nhưng người ta vẫn thường nói những cặp sinh đôi sẽ có tính cách không giống nhau lắm. Băng và Huy có lẽ là một mình chứng cụ thể cho điều đó nhưng có lẽ vì thế cô mới thích Băng hơn. Nếu cả hai giống nhau về cả ngoại hình và tính cách thì cô sẽ thích ai chứ?

Xuân tự cười chính mình vì suy nghĩ đó. Cô thật lo xa. Mặc kệ tương lai hay quá khứ ra sao, hiện tại người trong lòng cô là Băng, thế cũng đã quá đủ rồi. Chỉ có điều là hiện tại cô đang ở chung nhà với Huy, dù rất ít khi gặp anh nhưng cũng khiến cô khôn thoải mái chút nào. Càng nghĩ, cô càng thấy con đường về nhà thật xa xôi.

Căn nhà quá yên ắng và nhạt nhèo dù cho nó có to lớn, đẹp đẽ tới mức nào. Cô cũng không ham chút nào. Lướt thẳng xuống bếp để tìm kiếm chút gì đó lót bụng sau một ngày đi học vất vả. Cả chiếc tủ lạnh to kia cũng không có đến một thứ gì có thể lót bụng được. Có vài chai nước lọc, vài lon bia với vài món đồ lung tung.

Một con người bừa bộn và lung tung. Cứ đà này cô sẽ chết đói nếu như không tự mình sắm sửa. Càng nghĩ, cô càng thấy bực mình. Tại sao Huy thích làm những việc khiến người khác dễ nổi điên lên thế.

Xuân nhăn nhó vác theo chiếc túi nhỏ và ví tiền rồi lật đật lết xác ra siêu thị gần đó để mua đồ ăn cho bữa tối và mấy ngày sau nữa.

………

Huy về nhà sớm hơn mọi ngày một chút. Mới 7h tối anh đã có mặt ở nhà. Hôm nay có chút mệt nên anh mới thế. Chắc do lúc trưa khi anh đỡ Xuân, va phải vết thương nên giờ mới khó chịu như thế này. Đang định lên phòng, bước chân khựng lại bởi mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp tỏa ra. Có ai đang nấu ăn sao? Đã lâu rồi nhà bếp đó bỏ trống, không ai sử dụng. Là ai? Không lẽ là người con gái đó?

Thì ra đúng là thế. Dáng người nhỏ nhắn, chạy lăng xăng trong bếp, vừa nấu vừa huýt sáo theo một bài hát nào đó. Anh chợt nhận ra một điều…người con gái đó cũng có nét dễ thương đấy chứ. Có phải vì một người con trai luôn cảm thấy con gái luôn quyến rũ khi đang nấu ăn không nên anh mới sinh ra thứ cảm giác kì lạ này?

- Anh về rồi à? Ăn cơm thôi. Tôi đói rồi. – Xuân vừa nói vừa bê nốt món canh cuối cùng ra.

- Sao định lấy lòng tôi sao? – Huy lại giở giọng cưởi cợt dù trong lòng đang dậy sóng. Lâu rồi mới có người nấu ăn cho mình. Đã lâu rồi anh chưa ăn cơm trong chính căn nhà của mình. Bao cảm xúc nhớ nhung về gia đình chợt ùa về. Anh đã đánh mất nó bao lâu rồi nhỉ?

- Nếu mà lấy lòng được anh thật thì càng tốt. – Xuân ngông nghênh nhìn anh thách thức lại.

- Đương nhiên là không rồi. – Huy bình thản đáp lại trong khi ngồi yên vị trước bàn ăn.

- Hừ… - cô cũng không nói thêm nhiều mà chỉ im lặng dọn cơm ra cho hai người ăn.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khá im lặng. Xuân chỉ mải mê nhìn vào mấy món mình làm. Lâu rồi không nấu nhưng mùi vị cũng không tệ. Cô cũng có nấu mấy món nhanh hồi phục vết thương cho Huy, coi như cũng thay lời cảm ơn của cô về việc lúc sáng. Hơn nữa, Huy lại là em trai của Băng, chắc chắn Băng sẽ lo cho cậu ấy nhiều lắm, nên “chăm sóc” anh ta kĩ một chút cũng tốt.

- Này, cô không biết giữ hình tượng à? Con gái có ai ăn như thế không? Ăn mà không còn biết tới ai nữa. Không hiểu sao Băng có thể yêu một người như cô? – Huy đột ngột lên tiếng nhận xét.

Xuân đang ăn mà chút nữa thì nghẹn. Cái gì mà giữ hình tượng chứ? Trước giờ cô vẫn ăn như thế này, có ai phàn nàn gì đâu. Mà cô không phải là thiên kim tiểu thư, việc gì phải tốn công tốn sức giữ hình tượng. Đẹp mà đói thì cô không ham chút nào cả. Nhưng mà cái vế sau mới khiến cô tức giận. Nói thế, chẳng khác nào nói cô không xứng đáng với Băng cả. Cô không hoàn hảo nhưng không có nghĩa là cô không được phép yêu anh.

- Anh có ý kiến gì à? Việc gì tôi phải giữ ý tứ với anh. Chẳng lẽ tôi phải ăn giống anh? Mà anh đang giữ hình tượng với tôi sao? Tại sao thế? Hay là anh thích tôi à? – cô liếc nhìn anh một cái.

- Nếu đó là thật thì sao? Cô có dám bỏ Băng đi theo tôi không? Dù gì tôi với Băng cũng là anh em, cũng giống nhau đó chứ. Những gì anh ta không dám làm, tôi có thể làm. Sao, có muốn đổi ý không? – Huy nhếch mép cười nhạt.

- Anh…đồ không biết xấu hổ. Còn lâu tôi mới thèm. – cô bị anh chọc cho tức điên lên. Dám có người xúc phạm Băng là không thể chấp nhận được rồi.

- Tùy thôi, ai biết được khi nào cô sẽ đổi ý.

- Còn lâu. – cô cương quyết nhìn anh rồi quay phắt đi, không thèm quan tâm tới anh nữa mà chỉ chăm chăm vào bữa ăn, kết thúc nó thật nhanh để rồi đi chỗ khác.

Dọn dẹp xong hết phần của mình, Xuân chạy ầm ầm lên phòng mình. Cô ghét mình như thế này, cứ có ai đụng đến Băng là cô lại trở nên mất bình tĩnh như thế này. Lâu lâu Huy nói những điều khiến cô thấy bất an lắm. Không phải là Huy nói không đúng. Cô có quá nhiều khuyết điểm để đứng cùng anh, dù cô lấp như thế nào cô vẫn không thấy tự tin hơn nhưng cô sẽ không để ai đó chen ngang giữa cả hai nữa. Cô không muốn lịch sử phải lặp lại lần nữa.

Oh,..half of my heart…

Tiếng chuông điện thoại cắt dòng suy nghĩ mông lung của cô. Vội vàng lấy lại bình tĩnh, Xuân cầm điện thoại lên xem. Nụ cười đột ngột hiện lên khóe môi. Bao buồn bực chợt tan biến, trong lòng trào dâng niềm vui nhỏ bé khó tả.

- Alo, em chào anh. – cô vui vẻ đáp lại.

- Sao em bắt máy lâu thế? – giọng nói nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia như trách móc, như giận hờn.

- Em phải nghe nhạc chuông mới chứ. Hay lắm.

- Thế ra, là không thích nghe anh nói mà nghe nhạc chờ à?

- Hihi…

- Thế anh tắt máy đây, nhá máy cho em nghe nhạc chờ nhé. – Băng giả bộ chuẩn bị cúp máy.

- ấy…ấy…em thích nghe anh nói hơn.

- Có thế chứ. Ngoan lắm.

- Hì…

- Dạo này em vẫn ổn chứ? – giọng Băng có chút trầm mặc.

- Em khỏe lắm. Mọi thứ vẫn tốt. – cô nhiệt tình nói.

- Huy có làm khó em không?

- Không, em cũng ít gặp anh ấy lắm đừng lo. Anh biết là em không phải là người dễ bắt nạt mà.

- Ừ, anh xin lỗi lần này không giúp được em rồi.

- Lâu lâu chúng ta mới nói chuyện với nhau mà, đừng nói những việc như thế, được không? – giọng cô cũng có chút trùng xuống.

- Ừ.

- Dạo này anh khỏe không? Anh Duy và mọi người vẫn ổn chứ? Lâu rồi không gặp mọi người nên nhớ quá. – cô nhăn nhó nói.

- Em nhớ anh hay nhớ mọi người hơn. – giọng Băng mang chút trêu đùa.

- Hứ…em không thèm nhớ anh đâu. – cô vừa cười vừa nói.

- Vậy sao? Anh cũng không thèm nhớ em. Anh cúp máy đây. – Băng bình thản nói, cũng ráy muốn cúp máy.

- Ấy…em đùa mà. Em nhớ anh nhiều lắm, được chưa? – cô hốt hoảng ngăn lại.

- Ừ, có thế chứ. Anh cũng nhớ em. – Băng trả lời. Có ai biết rằng lời nói đó của cô khiến lòng anh ấm áp, hạnh phúc như thế nào không chứ.

- Hic…lâu rồi không được gặp anh.

- Vậy ngày mai ta gặp đi. Ở sân thượng của dãy nhà giữa khu A và khu B vào giờ nghỉ trưa?

- Liệu có được không? Em sợ…

- Đừng lo, sẽ ổn thôi. – Băng dịu giọng.

- Vậy mai chúng ta gặp nhau nhé. – Xuân phấn chấn hẳn lên. Đã gần một tuần rồi không được gặp anh, trong lòng nỗi nhớ đã dồn nén lâu lắm rồi.

- Ừ. Giờ đi ngủ đi. Đừng thức khuya. Có việc gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ giúp.

- Em không sao đâu mà. Anh ngủ ngon. Tạm biệt.

Xuân vui vẻ cúp máy. Ngày mai là được gặp anh rồi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô thấy sung sướng biết chừng nào. Từ ngày đặt chân tới khu B và chuyển nhà tới đây, mọi phương tiện liên lạc của cô đều bị cấm tiệt nhưng nói đúng hơn là cô không có cơ hội để gặp hay tiếp xúc với bất kì ai ở khu A. Nó là luật bất thành văn ở đây. Nếu không thì kết cục sẽ như cậu con trai mà cô đã gặp khi lần đầu tới đây. Và đương nhiên đó không phải là điều cô muốn.

Vừa nghĩ vu vơ, cô vừa tung tang quay về phòng mà không hề để ý rằng từ nãy giờ đã có người nghe được cuộc hội thoại của cô.

Muốn gặp Băng sao? Đâu có dễ như thế. Nhìn người con gái đó cười sung sướng khi nhận được điện thoại từ Băng, trong lòng anh càng thấy khó chịu. Anh sẽ không để cho hai người đó thoải mái như thế đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play