Đã hơn hai ngày kể từ ngày Xuân được cứu ra khỏi căn nhà hoang kia. Tình trạng sức khẻo cũng dần ổn định. Suốt năm ngày không ăn và phải chịu những trận đòn liên tục khiến sức khỏe của Xuân bị suy giảm trầm trọng. Nằm mê man trên giường, tay chân thì bị gắn hàng đống thứ dây nhợ để truyền thuốc cho cô. Khuôn mặt xanh xao, tay chân bầm dập, toàn thân gầy rộc hẳn đi nhìn trông đến tội nghiệp. Đôi mắt nhắm nghiền đầy vẻ mệt mỏi. Bác sĩ bảo cô cần nghỉ ngơi nhiều mới hồi phục được sức khỏe, ngoài ra tâm lí của cô có thể còn bị ảnh hưởng một chút.
Căn phòng lúc này của Xuân thật im lặng. Mọi người đã về hết, Triệt không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy.
Phong cũng thế. Lòng anh đau đến tan nát. Cô đau cùng một phần do anh. Anh nói là yêu cô nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương cô. Vậy cuối cùng thì tình yêu ấy là gì cơ chứ?
Cạch………
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một chàng trai nhẹ nhàng bước vào. Khẽ lướt nhìn căn phòng đó. Rộng rãi, thoáng mát, thoang thoảng có mùi thuốc sát trùng. Trên bàn là một bình hoa đinh tử hương tím rất đẹp.
Ánh mắt của anh dừng lại ở cô gái đang nằm trên giường bệnh. Lòng anh chợt dậy lên cảm xúc dằn vặt khó tả. Lời nói hôm đó của Tiên cứ văng văng trong đầu anh. Rốt cuộc nó là gì chứ? Anh thích người con gái đó sao? Là thật phải không? Đúng là thật. Anh đã biết từ lâu rồi. Chỉ có điều anh không dám thừa nhận. Anh biết tình cảm của anh dành cho cô không hề đơn giản. Nó có quá nguy hiểm đối với một người con gái yếu đuối như thế này không chứ?
Nhẹ nhàng bước tới gần cô gái ấy.
Anh nhìn cô thật lâu. Ánh mắt dịu dàng, chứa đựng biết bao yêu thương, quan tâm và lo lắng mà anh dồn nén trong lòng bấy lâu nay. Đôi mắt đen lạnh lùng của anh đã bắt đầu có hơi ấm cũng như trái tim tĩnh lặng của anh đã bắt đầu xao động.
Nhẹ nhàng đặt tay, vén vài lọn tóc đang xõa ra trước khuôn mặt xanh xao của anh. Bàn tay ấm áp của anh từ từ truyền hơi ấm của mình cho cô. Vuốt nhẹ khuôn mặt của cô.
Dường như cảm nhận được sự có mặt của ai đó. Bàn tay của cô gái hơi đụng đậy. Đôi mắt bắt đầu nhấp nháy, tay cô bắt đầu co giật, toàn thân bắt đầu run lên một cách sợ hãi. Sợ cơn ác mộng mà cô phải đối mặt.
Băng vội vàng nằm chặt bàn tay nhỏ nhắn ấy. Trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Anh như phát điên lên khi nhìn thấy cô như thế này. Phải làm sao chứ.
Cứ thế. Anh giữ chặt bàn tay ấy, cô gắng trấn an nó bằng chính hơi ấm của mình cũng như bằng chính thứ tình cảm đang bùng lên mãnh liệt trong anh.
Không biết thời gian kéo dài bao lâu, anh vẫn cữ giữ lấy bàn tay cô, giữ lấy chút bình yên cho cô sau những gì cô đã phải trải qua. Thật bất công khi cô lại phải chịu đựng biết bao dè bĩu, đau khổ này… chỉ vì anh. Nếu như anh không thích cô. Nếu như anh biết kìm nén cảm xúc của mình thì mọi việc sẽ đâu tới mức này chứ. Tất cả cũng chỉ vì anh ích kỉ mà thôi. Anh có xứng đáng với cô không chứ?
Cạch…
Cánh cửa đột ngột bật mở, Băng cũng vội vàng buông tay ra nhưng hành động đó không qua được mắt của Duy.
Anh cười nhạt trước khuôn mặt đầy lo lắng, dằn vặt của Băng. Chắc chắn lúc này tâm trạng của cậu cũng không khá hơn anh là mấy. Cũng phải làm sao có thể chấp nhận sự thật rằng những thứ mà người con gái mình yêu đều do chính mình gây ra chứ.
- Em ấy đỡ chưa? – Duy lên tiếng hỏi.
- Bác sĩ bảo là đã ổn định rồi. Chỉ sợ lúc tỉnh sẽ có chút vấn đề về tâm lí. – giọng Băng chua xót khi nghĩ tới nó.
- Ừ… cậu vẫn ổn chứ? – Duy hỏi.
- ….. – Băng im lặng. Ổn? Liệu anh có thể ổn không chứ? Anh thật vô dụng khi không giúp gì được cho người con gái ấy mà còn khiến cô ra nông nỗi này.
- Đừng tự trách mình như thế. Đó không phải lỗi của ai cả. Phải không?
- Nếu không phải vì tớ thì…mọi việc làm gì ra nông nỗi này chứ. – Băng cay đắng nói.
- Cậu đã làm gì sai? Yêu một người cũng là lỗi sao? Có trách cũng vì cô ta quá mù quáng mà thôi.
- Cảm ơn, cậu không cần an ủi mình như thế đâu. – Băng cười nhạt.
- Cậu…
Lời nói bị ngắt quãng bởi tiếng hét bất ngờ của Xuân. Cô đột ngột tỉnh dậy. Hai tay ôm chặt đầu, hoảng loạn, hét lên. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đờ đẫn đầy sợ hãi. Bàn tay quờ quạng lung tung, ra sức giật lấy những sợi dây trên tay.
Toàn thân bị ôm chặt bởi một thân hình to lớn của người con trai kia. Anh đau đớn giữ chặt cô vào lòng mình.
- Được rồi, đừng sợ…em không sao đâu. – giọng anh nhỏ nhẹ, khuyên răn cô từng chút từng chút một.
Cô không trả lời mà chỉ khóc nấc lên. Nỗi sợ sau những ngày hôm ấy vẫn còn đọng lại trong cô. Đầu óc quay cuồng trong đau đớn, trong tuyệt vọng, trong dằn vặt. Cô thường trách ông trời không công bằng khi bắt cô và những người mà cô yêu mến phải chịu đựng biết bao đau khổ. Thì ra tất cả chỉ là do cô. Là vì cô mà ra cả. Vì sao chứ?
Nếu như cô nghe lời Tiên, nếu như cô không thích anh, nếu như cô né tránh tình cảm của anh…thì sẽ không ai vì cô mà chịu khổ. Bố cô cũng sẽ không ốm đến nhập viện cũng như nợ nần thêm. Phong cũng không bị người khác làm khó, Duy cũng có thể theo đuổi ước mơ của mình… tất cả là do cô. Là do cô cả… Giờ cô phải làm sao đây chứ.
Cô như rơi vào tuyệt vọng của chính con người mình. Làm sao cô dám đối mặt với những lỗi lầm mà mình đã gây ra chứ?
Nước mắt cứ tuôn rơi bất lực. Trái tim đau như bị ai đó bóp nát… Tình yêu đau đớn thế sao? Là do anh và cô vốn dĩ đã không hơp nhau rồi phải không?
Cô phải làm sao đây? Đứng trước ngưỡng cửa dành vặt vì tội lỗi của chính mình gây ra.
Con đường với hai ngã rẽ.
Từ bỏ anh và quay trở về nơi xuất phát. Sẽ không ai đau khổ nữa. Anh cũng không dằn vặt. Gia đình cô cũng sẽ vẫn vui vẻ, hạnh phúc như ngày nào. Chỉ có cô. Cỗ liệu có ổn không? Trái tim cô có thể buông tay ra không? Cô sợ là sẽ khó lắm.
Không hiểu từ bao giờ nó lại bám chặt vào trái tim cô như thế chứ? Dù dặn lòng là sẽ buông nhưng rồi lại cứ hi vọng để rồi lại nuôi nấng thứ tình cảm này. Cô thật ngốc ngếch mà.
Vậy nếu như cô vẫn tiếp tục thì sao? Vẫn ích kỉ giữ lấy tình cảm đó thì sao? Sẽ còn ai đau khổ nữa không? Ai sẽ hạnh phúc và liệu cô cũng có hạnh phúc không? Không…đối với cô thế là quá đủ rồi…
Cô muốn buông tay…đã quá mệt mỏi rồi.
Còn anh thì sao? Anh có nhận ra tình cảm của cô? Anh có đúng là yêu cô như lời của Tiên nói? Nếu đúng thì sao mà nếu không thì sao? Cô cũng không hiểu rõ được điều mình đang mong muốn là gì. Đến bao giờ thì cơn ác mộng này sẽ chấm dứt đây?
Cô càng đau đớn bao nhiêu thì Băng lại càng dằn vặt bấy nhiêu. Tình cảm ích kỉ của anh đã không giúp mà còn hại cô, làm cô càng đau đớn. Anh đã biết tình cảm của mình từ lâu rồi nhưng tại sao vẫn không đủ dũng cảm để thừa nhận nó?
Nếu anh chấp nhận nó sớm hơn, nếu anh thừa nhận điều đó sớm hơn để rồi dung chính sức mình để bảo vệ cô…thì có ai có thể đụng đến cô như thế? Sẽ có ai dám làm khó cô nữa chứ?
Vậy thì tại sao anh lại không dám thừa nhận chứ?
Anh hèn nhát chạy trốn khỏi chính bản thân mình, né tránh điều mà mình thực sự biết rõ. Liệu anh còn xứng đáng với cô không? Giờ anh làm sao dám đối mặt với cô đây?
Anh đứng trước hai ngã rẽ do chính mình tự đặt ra.
Chấp nhận và bảo vệ người con gái mình yêu nhưng anh còn tư cách gì để làm điều đó sau tất cả những đau khổ anh tạo ra và liệu người con gái đó có chấp nhận?
Hay anh đành buông tay, chấp nhận từ bỏ tình yêu mà mình đã nuôi lên từng ngày trong lòng? Cô sẽ không đau khổ nữa…chỉ mình anh chịu đựng nó. Trái tim anh sẽ chấp nhận nó chứ? Nó có ngoan ngoãn để anh làm điều đó không?
Đến tột cùng thì anh phải làm sao đây.
Anh đã mệt mỏi lắm rồi, mệt khi phải gồng sức để đè nén, để che giấu con người của mình rồi.
Khoảnh khắc nặng nề đè nén lòng người. Hai con người trẻ tuổi đứng trước hai ngã rẽ của trái tim. Làm sao để vẹn toàn được tất cả. Bước tiếp hay là lùi lại? Chạy trốn hay đón nhận?
Bao giờ sẽ có câu trả lời cho câu hỏi đó?
Cạch…
Cánh cửa bật mở, làm xao lãng bầu không khí yên tĩnh nặng nề kia. Băng cũng dần dần định thần lại, từ từ đặt người con gái nhỏ bé đang thiếp đi xuống giường, nhanh chóng lấy lại nét lạnh lùng cố hữu.
Cả anh và Duy không hẹn cùng quay qua nhìn người vừa xuất hiện.
Khuôn mặt gầy gầy hằn lên nét khắc khổ sau những cú sốc tinh thần mà bà vừa trải qua. Ánh mắt hoảng loạn, chứa đầy đau đớn và lo lắng. Mái tóc buộc lên một cách vội vàng làm bà càng trở nên luộm thuộm, già nua hơn so với cái tuổi thật của bà. Bước chân loạng choạng như sắp ngã đi về phía trước, đôi mắt tìm kiếm dáng người nhỏ bé của đứa con.
Khoảnh khắc bà nhìn thấy đứa con, tất cả như vỡ òa. Bà khóc nấc lên, luống cuống lao về phía người con đang nằm trên giường. Tại sao nó lại ra nông nỗi này chứ? Ai đã làm điều độc ác ? Nó có tội tình gì mà phải gánh chịu điều này chứ? Tại sao hết chồng bà rồi tới con bà phải chịu đựng điều này? Tại sao chứ? Ông trời thật bất công, bà đã làm gì sai mà gia đình bà lại ra nông nỗi này? Chẳng lẽ phải để bà suy sụp hoàn toàn thì ông mới cam lòng sao?
Đôi chân run rẩy, đứng dậy bà quay lại nhìn vào hai người con trai đang trầm mặc đứng trong phòng. Đúng rồi, chắc chắn họ biết lí do.
Bà Nga vươn tay nắm lấy người Duy hỏi:
- Tại sao con bé lại ra nông nỗi này? Làm ơn cho bác lời giải thích đi. – bà ngẹn ngào nói trong nước mắt nhưng đáp lại cũng chỉ là sự im lặng.
Bà mất kiên nhẫn quay qua nhìn Băng. Bà ra sức lắc mạnh người anh mà gào lên tại sao, tại sao? Nhưng vẫn chỉ là sự im lặng. Anh có dám thừa nhận rằng lỗi là của anh không?
Bà mệt mỏi ngồi phục xuống đất mà khóc. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Băng mới ngồi xuống đỡ bà Nga dậy, khó khăn lên tiếng.
- Là do cháu. Tất cả những gì mọi người chịu đựng đều là do cháu. – giọng nói mang theo chút đăng đắng nơi cổ họng.
- Tại sao lại là cậu chứ? Con bé vẫn thường kể về cậu, nói cậu tốt lắm mà, tại sao lại làm con bé ra nông nỗi này? – bà Nga nói trong nước mắt.
- Cháu xin lỗi, là cháu không tốt. – anh lắc đầu.
-
Bất ngờ, Xuân giật mình hét lên. Tiếng ồn ào làm cô giật mình. Nó làm cô nhớ tới tiếng la mắng, chửi rủa của bọn côn đồ kia. Rồi lời nói của Tiên cứ văng vẳng trong đầu.
Cô sợ.
Toàn thân co lại, run rẩy như muốn trốn tránh nhưng lại không thể. Cô bất lực khóc. Đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra.
Nhìn cô như thế, cả ba người ở đây càng đau lòng hơn.
Duy không biết nói gì, chỉ lẳng lặng chịu đựng thứ cảm giác này trong lòng. Anh có thể làm gì cho cô đây?
Còn Băng? Nếu Duy đau một thì anh còn đau gấp ngàn lần. Cô ra nông nỗi này không phải vì cô thì còn vì ai chứ? Anh chỉ biết giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia không rời, làm sao để xoa dịu nỗi đau trong lòng cô đây?
Đối với bà Nga thì điều này con tồi tệ hơn hàng vạn lần. Nhìn đứa con bé bỏng của mình trong tình trạng như thế, người làm mẹ ai có thể mỉm cười được chứ. Là do bà và chồng mình đã đẩy con mình tới mức này. Nếu như không bị mắc nợ thì nó có phải tự mình đi trả nợ thay để rồi phải chịu bao khổ sở chứ.
- Bác xin hai con, làm ơn để nó trở về. Tiền bác sẽ trả lại, dù gấp trăm lần bác cũng trả, làm ơn để nó trở về… Chỉ cần các cháu muốn thì việc gì bác cũng làm… - bà nghẹn ngào van xin, hai tay níu chặt lấy cánh tay của Băng cứ thế mà lay.
Băng khẽ nhíu mày. Để cô ấy trở về?
Trong lòng anh thoáng nổi lên song gió. Không, anh không muốn…không chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này…anh không thể.
- Việc này…không thể… - anh lắp bắp trả lời.
Duy dường như cũng nhận ra nét bối rối trong đôi mắt của anh. Anh hiểu vì chính anh cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho việc đó và anh cũng không muốn. Anh còn lời hứa chưa thực hiện được với cô, làm sao nỡ để cô đi.
- Việc này đúng là rất khó, không thể do bọn cháu quyết định được… - Duy cũng phụ họa thêm.
- Làm sao đây…làm sao bác nỡ để nó lại đây chứ…ta van xin các cháu đấy… - bà gần như muốn gục xuống.
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn đọng lại tiếng nức nở của người đàn bà tội nghiệp kia. Trong lòng hai người con trai đó cũng không mấy thoải mái. Họ nên làm sao đây?
- Được… - giọng nói của Băng bất ngờ vang lên mang theo chút bất đắc dĩ cùng nuối tiếc.
- Thật sao…thật sao? – bà Nga mừng rỡ, ngước đôi mắt nhìn anh đầy biết ơn.
- Nhưng chỉ có điều…chỉ trong khoảng thời gian nhất định. – giọng anh đều đều vang lên.
- Chỉ một khoảng thời gian ngắn nhất định? Ý cháu là…? – bà bối rối nhìn anh.
- Đúng. Hai tháng. Chỉ trong vòng hai tháng, không hơn không kém. – Băng cương quyết nói.
- Nhưng mà… - bà khó xử, tại sao lại chỉ được hai tháng.
- Đúng, bọn cháu chỉ có thể xin phép trong thời gian đó, không thể hơn. Hợp đồng đã kí thì không bao giờ thể bỏ, cháu cũng tin chắc là em ấy cũng sẽ đồng ý. – Duy chen vào nói đỡ.
- Nhưng mà… cũng được. Hai tháng...hai tháng cũng được. Cảm ơn các cháu. – bà gật đầu đồng ý dù trong lòng vẫn có chút không cam. Tại sao chỉ được hai tháng. Có ngắn ngủi quá không?
- Vậy hai tháng sau, hi vọng em ấy sẽ trở lại. – Băng bình tĩnh hỏi.
Hai tháng. Hai tháng để cô nghỉ ngơi còn anh sẽ dùng hai tháng đó để trả lời câu hỏi trong lòng mình. Anh hi vọng mình sẽ có câu trả lời vào ngày anh gặp lại cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT